Con Rể Quyền Quý

Chương 2806




Chương 2806:

Khóe miệng của An Quốc Trường nhếch lên một nụ cười: “Hóa ra đây chính là tổng giám đốc Lâm nổi danh lừng lẫy sao, tôi vốn tưởng rằng cô là một bà lão cơ đấy, không ngờ lại là một đại mỹ nữ như vậy. Nếu cô Từ Uyên đã không muốn hợp tác với nhà họ An chúng tôi, vậy không biết tổng giám đốc Lâm có bằng lòng hay không?”

“Cô ấy không bằng lòng, các người mau cút đi” Trương Thác đi tới bên cạnh Lâm Ngữ Lam: “Đừng nói tôi không cho các người thời gian, trong vòng năm phút, cút khỏi nơi này, bằng không, các người đừng đi nữa”

“Ô2” An Quốc Trường rõ ràng không coi Trương Thác ra gì, vẻ mặt của anh ta cười nhạo: “Ở Châu Xuyên nhỏ bé này, còn có người dám nói chuyện với tôi như vậy sao? Kêu tôi đừng đi á? Tôi ngược lại muốn xem xem, anh không cho tôi đi kiểu gì?”

An Quốc Trường chẳng hề để ý đến, với gia cảnh của anh †a quả thực không cần phải để tâm. Nếu anh ta xảy ra chuyện gì, thì ngay cả thành viên cấp cao nhất trong quan chức địa phương, cũng sẽ bị kinh động, sau đó dốc toàn lực đi điều tra.

Trương Thác lôi điện thoại ra nhìn, cũng không lên tiếng, mà lặng yên đứng đợi.

Trương Thác không mở miệng, An Quốc Trường cũng không mở miệng, khi năm phút chỉ còn lại vài giây cuối cùng, An Quốc Trường mỉm cười, lên tiếng nói: “Năm, bốn, ba, hai, một, được rồi, thời gian đã đến rồi, bây giờ cho tôi xem xem, anh không cho tôi đi kiểu gì, được không? Nói thật, năm phút này, tôi sợ lắm đấy, trong lòng toàn là sợ hãi, đã sợ đến mức hai chân mềm nhũn ra cả rồi đây này”

Khi anh ta nói chuyện, trên gương mặt của mấy tay vệ sĩ phía sau anh ta đều lộ ra nụ cười, nụ cười của bọn họ là đang cười nhạo Trương Thác.

Sau đó, chỉ nhìn thấy một tay vệ sĩ lôi một chiếc bộ đàm ra, nói một tiếng, chỉ nhìn thấy, cửa xe của những chiếc xe sang đỗ ngay trước cửa đại viện nhà họ Lâm đều mở ra hết, từng người mặc đồ màu đen giống như vệ sĩ nối tiếp nhau đi xuống khỏi xe.

Mà trong cửa lớn của đại viện nhà họ Lâm, cũng ùa ra mấy chục người, tất cả đều mang vẻ mặt bất thiện.

Trong thời gian ngắn ngủi, đã có gần trăm người đứng phía sau An Quốc Trường.

“Tới đi, năm phút đã qua rồi, tôi rất muốn biết, anh định làm thế nào đấy?” Anh ta tiếp tục nói.

Đối mặt với cách làm gọi một tiếng có gần trăm người tới này của An Quốc Trường, Từ Uyên và Lâm Thùy Lân lại chẳng †ỏ ra lo lắng một chút nào. Đối với việc Trương Thác là một người như thế nào, thì Từ Uyên chắc hẳn là người biết trước tiên ở nhà họ Lâm. Mà tuy Lâm Ngữ Lam biết muộn hơn một chút, nhưng lại sâu hơn, huống chỉ, chỉ trăm người này, nếu không phải cô sợ khiến người ta cảm thấy kinh hãi, thì một mình cô cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết được.

An Quốc Trường mang vẻ mặt ngông cuồng và kiêu ngạo, không ngừng thể hiện thế lực của mình, nhưng anh ta lại không biết, bộ dáng hiện tại của anh ta, ở trong mắt của Lâm Ngữ Lam và Từ Uyên lại giống như một thằng hề.

Trương Thác nhìn An Quốc Trường trước mặt, búng tay một cái: “Nào, lại đây đi”

Cùng với một cái búng tay của Trương Thác, một chiếc xe lu chậm rãi lái tới từ ngã rẽ trên đường lớn.

Lúc này, An Quốc Trường và đám người Đổng Thư Tuyền đang đứng ở giữa con đường lớn. Đội ngũ gần trăm người thoạt nhìn khí thế rất lớn, nhưng lại chẳng tính là gì so với chiếc xe lu đó.

An Quốc Trường nhìn thấy sự xuất hiện của chiếc xe lu, cũng nhìn thấy chiếc xe lu đang chậm rãi lái về phía bọn họ, nhưng anh ta cũng không hề có bất cứ phản ứng nào, mà chỉ nhíu mày nhìn Trương Thác: “Ranh con, anh dọa tôi đấy à?”

Trong lòng anh ta chắc chắn như đỉnh đóng cột, rằng người này hoàn toàn không dám làm gì mình hết.

Trương Thác nhún vai, cười bảo: “Có lẽ chăng, tùy cậu nghĩ sao cũng được.”

“Tôi ngược lại muốn xem xem, anh có thể làm gì được tôi An Quốc Trường khoanh tay trước ngực, bộ dáng không hề để tâm.

Cùng với thời gian trôi qua, chiếc xe lu này cách nơi đám người An Quốc Trường đang đứng càng lúc càng gần.

Trương Thác kéo Lâm Ngữ Lam và Từ Uyên đi sang một bên.