Con Rể Quyền Quý

Chương 2994




 

Chương 2994

“Tôi đi!” Lam Vân Dương cưỡi ngựa, từ chỗ cao lao xuống, cơ thể ông ta nhỏ bé, đứng trước mặt con thú công thành khổng lồ có vẻ hài hước, nhưng lúc này không ai cảm thấy cảnh tượng này buồn cười, bởi vì giờ phút đó, Lam Vân Dương đại diện cho sự sống trước cái chết, cho sự dũng cảm tiến lên!

“Mẹ kiếp, không thể để ông ta một mình chiếm hết hào quang được!” Triệu Chính Khải chửi thề một tiếng, cũng phóng ngựa tiến lên, ngựa bình thường đứng trước mặt con thú công thành khổng lồ thì run lẩy bẩy.

Hai người Triệu Chính Khải và Lam Vân Dương gần như đồng thời nhảy lên mình ngựa, phi thẳng đến trước mặt con thú công thành, hai người mỗi người đấu một con, phân công vô cùng rõ ràng.

Thú công thành không có trí khôn, nhìn thấy nhãi con trước mặt kia muốn khiêu khích mình thì hoàn toàn không để bụng, cây búa lớn trong tay vung ra, tùy tiện như muốn đập chết một con kiết Chỉ là, hai “con kiến” này nằm ngoài suy đoán của thú công thành, bọn họ dễ dàng thoát khỏi cây búa trời giáng của con thú, dừng lại trên đầu con thú công thành.

Trong nháy mắt đáp xuống đỉnh đầu thú công thành, hai người Triệu Chính Khải và Lam Vân Dương liếc mắt nhìn nhau, sau đó làm một động tác giống nhau, hai người đồng thời xoay người, trong tay cầm một lưỡi dao sắc bén, hướng về phía mắt của thú công thành.

Động tác của hai người giống như đã được tập luyện từ lâu, sinh động lưu loát như mây bay nước chảy, động tác liền mạch dứt khoát, vô cùng đẹp mắt.

Gần như đồng thời, trong mắt hai con thú công thành khổng lồ lan ra màu máu.

Thú công thành gầm lên một tiếng, tiếng của chúng giống như trâu nước, nặng nề khiến cho lòng người ta bị đè nén.

Đau đớn khiến cây búa trong tay thú công thành vung lên loạn xạ, thậm chí đập về phía Thú Nhân trong đại quân, một gã Thú Nhân không tránh kịp, xương ngực bị đập vỡ vụn.

Xảy ra cảnh tượng như vậy làm cho ý chí chiến đấu đội quân loài người phấn chấn trở lại.

Một thanh đao màu đen khổng lồ chặt đầu con thú công thành khổng lồ, khiến con thú gầm lên điên loạn rồi gục xuống, thân hình to lớn ngã xuống đất, làm bốc lên một trận khói bụi mịt mù.

Đây là lần thứ hai trong lần tiến công này, quân đội loài người giành được thế thượng phong.

Nhìn tình hình hiện giờ, đội quân Thú Nhân bị áp chế hoàn toàn, thế nhưng không ai dám lơ là, bởi vì mọi người đều biết, cuộc chiến thực sự vẫn còn chưa bắt đầu.

Tay cầm đao đã run rẩy, không biết là vì phấn chấn hay là căng thẳng, cơ thể dưới lớp áo giáp có thể vùng lên bất cứ lúc nào, đại quân đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.

“Loài người… được lắm, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đồ ăn mà thôi” Giữa đội quân Thú Nhân vang lên một tiếng như vậy: “Vực sâu đã sắp sửa phủ xuống, tất cả sẽ bị nhấn chìm xuống dưới vực sâu”

“Grừ!” Tiếng rống giận dữ lại vang lên.

Thân hình hai người Lam Vân Dương và Triệu Chính Khải quay trở lại, tuấn mã dưới thân hai người sớm đã bị thú công thành đập thành thịt nát.

“Xem ra, Thú Nhân cần phải chăm chỉ hơn rồi” Triệu Chính Khải từ trên cao nhìn ra xa, thế trận của Thú Nhân đang không ngừng biến đổi.

Trương Thác nhìn Lam Vân Dương, nói: “Ông có lòng tin với thực nghiệm thể của mình không?”

“Cậu hỏi như vậy thì chắc chắn tôi sẽ trả lời là có rồi” Lam Vân Dương bĩu môi.

“Tiếp theo, đã đến lúc kiểm chứng hiệu quả, ông từng nói với tôi, đây đều là thực nghiệm thể tinh anh nhất của ông”

Trương Thác liếc nhìn phía sau, sau đó hét lớn một tiếng: “Cuồng SiI”

Chỉ thấy thân hình kia của Cuồng Si tựa như cây cột sắt, hai tay nhấc một cái lồng sắt khổng lồ, lồng sắt bị tấm vải màu đen phủ lên. Hai tay Cuồng Si dùng sức ném một cái, chiếc lồng sắt được trùm vải đen đập vào Thú Nhân trong đại quân.

Lồng sắt vang lên một tiếng rồi vỡ tan. Còn lúc này, cuối cùng quân đội loài người mới hiểu, bên trong lông sắt là cái gì.

Hai sinh vật hình thù quái dị lao ra từ lồng sắt, hình thể chúng to lớn, trong mắt tỏa ra ánh sáng màu máu, một con sinh vật giống như hổ, sau lưng lại mọc hai cánh, có sừng tê giác, trên người phủ đầy vảy.