Con Rể Quyền Quý

Chương 2996




Chương 2996

Bọn chúng phẫn nộ gào rú lên, đội quân loài người cũng bắt đầu gầm thét.

Đám Thú Nhân dẫm đạp lên thi thể của đồng loại, xông lên tiến đánh loài người, bước chân của chúng có thể khiến một binh sĩ biến thành đống thịt nhão.

“Giết!

Ởgiữa đội hình ra trận của loài người, một đội binh sĩ tay cầm trường mâu bước ra, mũi giáo được chế tạo từ thép không gỉ, bọn họ vung trường mâu lên đâm xuyên qua bắp chân của đám Thú Nhân khiến chúng không thể đứng vững, chặt đầu gối, dùng trường mâu xiên trực tiếp vào ngực cùng với hàm dưới của chúng!

Cuộc chiến trở nên vô cùng kịch liệt.

Trương Thác xông vào bên trong đội hình của của Thú Nhân, bóng hình anh thoăn thoắt luồn qua, tránh né những đòn tấn công từ chúng.

Triệu Chính Khải, Lam Vân Dương cũng xông lên theo.

“Giết” Mỗi người trong phe cánh của Phản Tổ Minh đều trở nên thú hóa ở một mức độ nào đó, sức chiến đấu của họ càng trở nên mạnh mẽ, ác liệt hơn.

Ngũ đại gia tộc mang đến những loại vũ khí không giống nhau, những chiêu thức cổ võ của mỗi gia tộc đều hết sức kỳ dị, tất cả các tuyệt chiêu đều được bọn họ tung ra.

Nhà họ Đông Phương, nhà họ Tân, những gia tộc lớn đều cũng cùng nhau xông pha ra trận mạc.

Áo giáp của những binh sĩ đều nhuốm đầy máu tươi, những lưỡi đao trên tay họ chém lên người Thú Nhân chỉ có thể gây ra vết thương nhỏ chứ không thể nào lấy được tính mạng của chúng. Ngược lại, mỗi nhát chùy mà chúng nã xuống có thể đè bẹp hai người cùng một lúc, động vào chúng chỉ có chết hoặc là bị thương. Trong hoàn cảnh chiến đấu ác liệt như vậy, bị thương đồng nghĩa với việc năm chắc cái chết trong tay.

Chiến tranh thực sự rất tàn khốc, chiến thẳng là sự hy sinh của biết bao nhiêu là con người. Sau mỗi trận chiến sẽ là sự hòa bình và ổn định. Nhưng làm gì có cái được gọi là hòa bình ổn định thực sự, nếu như trước tình cảnh chiến tranh đó không có người đứng ra gánh vác trọng trách chiến đấu.

“Anh!” Có người hét lên, người anh của chàng trai đó đã bị Thú Nhân giết chết, Có người đôi mắt đỏ hoe, bởi vì người bạn thân nhất của anh ta đã bị biến thành một đống thịt ngay trước mắt.

Có người òa khóc lớn trước mặt Thú Nhân, mặc dù rất sợ hãi nhưng anh ta vẫn vừa khóc vừa vung đao tiến đánh Thú Nhân, cho dù đã chém, đã đánh như thế nào đi chăng nữa, thì đối với Thú Nhân mà nói nó chỉ giống như vết muỗi đốt mà thôi.

Hai cánh tay của Lâm Ngữ Lam trở nên tê dại, cô là Lâm tướng quân, là một nữ chiến thân nhưng cho dù vậy cô cũng chỉ là một người con gái bình thường mà thôi, sức lực không thể nào bằng những người đàn ông, chiêu thức võ công của cô không thể nào bằng cổ võ thế gia. Nửa năm trước, cô vẫn còn là chủ tịch của tập đoàn Lâm Nhất, không phải động chân động tay làm bất cứ cái gì, nhưng giờ đây tay cô lại cầm một khẩu súng trường, đôi bàn tay trắng nõn chẳng chịt những vết thương nhưng cô không hề nao núng, bởi cô biết rằng, người đàn ông của cô đang xông pha phía trước, một mình chiến đấu với đám người kia.

Đây là chiến tranh, mà đã đứng trước chiến tranh thì cho dù có là thân phận gì đi chăng nữa cũng chỉ quy về hai chữ, đó là chiến binh”.

Trận chiến ngày càng trở nên ác liệt, trong bóng tối, tiếng chém giết rúng động đất trời.

Một chiếc chùy lớn vung về phía Lâm Ngữ Lam, cô chỉ kịp lấy cây súng trong tay chặn lại, chiếc chùy đánh vào thân súng, một lục cực kỳ mạnh giáng xuống người cô. Cô cảm thấy cánh tay không thể trụ nổi được nữa, cả người giống như viên đạn bay ngược lại phía sau, ngã lăn mấy vòng trên mặt đất, cánh tay cô hoàn toàn mất đi cảm giác, chiếc súng văng ra bên cạnh cũng không có cách nào nhặt lên được, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Nhưng lúc này, không có một ai chú ý đến cô, trên chiến trường, nguy hiểm bao vây khắp nơi, dù có muốn hỗ trợ đồng đội nhưng cũng lực bất tòng tâm, giao chiến trực diện với đám Thú Nhân khiến quân đội loài người rơi vào thế bất lợi.

Quan sát từ trên cao sẽ phát ra, đám Thú Nhân đông chi chít như một đàn kiến đổ dồn về tiến đánh loài người.

Cuộc chiến diễn ra vô cùng ác liệt, trong lần giao chiến này, con người đã bị lấn lướt.