Con Rể Quyền Quý

Chương 2999




Chương 2999

Cổ Lực Đơn khinh thường cười nhạo: “Anh Trương à, nếu như mỗi người các anh đều dũng cảm giống như những người đang ở đây, Thú Nhân chúng tôi nhất định sẽ thua. Nhưng trong bảy tỷ người anh nói đó có bao nhiêu dũng sĩ như vậy hả? Tôi tin tưởng rằng phần đông trong số bọn họ sẽ chọn đầu hàng Thú Nhân chúng tôi.”

Trong lòng Trương Thác nặng trĩu, anh biết rõ điều Thú Nhân nói là sự thật. Khi phải đối mặt với cái chết, cho dù là còn có sức chống cự, nhiều người vẫn sẽ chọn đầu hàng, trong lịch sử đã có quá nhiều ví dụ như vậy.

“Chém giết nhau thế này có ý nghĩa gì?” Trương Thác đưa mắt nhìn hậu phương.

Cổ Lực Đơn ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi thở dài một tiếng: “Anh Trương này, Thú Nhân chúng tôi sinh ra từ trong chém giết, anh hỏi có ý nghĩa gì à? Đây chính là tính mạng của chúng tôi, nếu không ăn thịt người khác thì sẽ bị người khác ăn thịt.

Bây giờ chúng tôi đã xuất hiện ở trước mặt các anh, dù là tôi đồng ý với anh là chúng tôi rời khỏi nơi này, chúng ta chung sống hoà bình với nhau, nhưng anh có thể đảm bảo hòa bình này có thể tiếp tục kéo dài vĩnh viễn không? Các anh vẫn sẽ nghĩ biện pháp tiêu diệt chúng tôi thôi, nói cho cùng, chúng ta là kẻ thù, trong số chúng ta phải có kẻ thống trị, đạo lý này anh chắc là hiểu rõ hơn tôi. Thú Nhân sinh ra đã không được sống yên vui hạnh phúc, loài người các anh cũng nên thế”

“Anh đã kiên quyết như vậy, có nói nữa cũng vô ích”

Trương Thác kéo áo giáp, lộ ra cơ bắp cân đối: “Anh và tôi đều là chỉ huy, chi bằng chúng ta quyết đấu một trận, trong quy tắc của anh quy định không thể lấy khí giết người nhưng nắm đấm của anh thì không bị quy tắc hạn chế phải không?”

“Ha ha ha!” Cổ Lực Đơn cười to: “Anh Trương này, bởi vì tư tưởng của chúng ta khác biệt nên cuối cùng chúng ta lại đứng ở hai phía đối lập nhau, nếu như có thể tôi thật sự muốn uống một chén với anh đấy, ha ha ha! Anh muốn quyết chiến thì tất nhiên tôi đáp ứng anh, có điều anh không được nói tôi ức hiếp anh đâu nhé!”

Cổ Lực Đơn đưa tay ra sau lưng, rồi rút mạnh ra. Anh ta cầm một cây côn khổng lồ bằng kim loại trên đây, cây côn có đường kính bốn mét, cao ba mươi mốt mét, nhìn giống như binh khí chiến đấu thời cổ của Phật.

Cổ Lực Đơn suy nghĩ một chút rồi cầm cây côn cắm xuống mặt đất, hai tay nắm lại thành một đấm, khóe miệng cười một cái: “Tôi cảm thấy đánh như này mới sảng khoái.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy” Trương Thác xoay xoay cái cổ.

Cuồng Sỉ lui lại sau lưng Trương Thác, quay lưng về phía Trương Thác, để Trương Thác có thể yên tâm quyết đấu.

“Anh Trương, cẩn thận nhé!” Vẻ mặt Cổ Lực Đơn khẽ thay đổi, sau đó tung ra một đấm về phía Trương Thác.

Đối mặt với nắm đấm của Cổ Lực Đơn, Trương Thác hít sâu một hơi, xương cốt toàn thân kêu đôm đốp, đồng thời cũng tung ra một cú đấm.

“Diệt Thế Đồ Lục, đừng làm cho tôi thất vọng nhé!”

Hai nắm đấm hoàn toàn không cân xứng va chạm vào nhau trên không, chỉ một cú đánh này đã khiến mặt đất xung quanh sụp đổ.

Dưới cú đấm này, người Trương Thác bay ngược lên, rơi xuống mặt đất, quét thành một đường dài.

Mà cơ thể cao lớn của Cổ Lực Đơn cũng liên tiếp lùi về phía sau mấy bước mới dừng lại được.

Cú va chạm này nhìn như Trương Thác bị thiệt, nhưng trên thực tế, Trương Thác mới là người thắng thực sự. Dù gì thân hình Cổ Lực Đơn, cũng to lớn hơn anh mười mấy lần.

Sức mạnh, có liên quan tới cơ thể.

Trương Thác bò lên khỏi mặt đất.

Cổ Lực Đơn cũng đứng vững lại, cười lớn một tiếng: “Ha ha, đã quá! Tiếp đi!”

Cổ Lực Đơn nói xong, lại xông về phía Trương Thác lần nữa.

Trương Thác cũng đang nín thở, một người một thú, lại liên tiếp đánh mấy quyền, thân hình cực kỳ không ngang bằng, lại bùng nổ sức mạnh giống nhau, phát ra âm thanh, mặt đất sụp đổ.