Con Rể Quyền Quý

Chương 3010




Chương 3010

“Hóa ra là như thế sao.” Trương Thác để lộ dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì, thần kiếm màu đen trong tay nhanh chóng tản đí, anh đưa tay với lấy lưỡi hái màu đen trên đầu.

Ngay khi Trương Thác cầm lấy lưỡi hái đó, chiếc mũ rộng vành màu đen đột nhiên xuất hiện trên đầu Trương Thác.

Trương Thác lúc này trông như thần chết, lưỡi hái trong tay anh nhẹ nhàng quơ tới, luồng khí màu đen trên không trung hoàn toàn biến mất.

Trương Thác đưa mắt đánh giá Ma Nữ này một lượt.

“Vốn là một cơ thể anh linh, bị người khác định hình lại cơ thể. Khi anh linh chui vào trong cơ thể đoạt lấy cơ thể ấy, điều mà cô cảm thấy sợ hãi chính là cái chết.” Lúc Trương Thác xoay xoay cổ tay mình, lưỡi hái cũng chuyển động theo: “Vốn là đã là một tử thi, không cần phải kéo dài thời gian trên thế gian này để làm gì”

Lưỡi hái của anh là một hình lưỡi hái to lắm, hiện lên bên cạnh cơ thể của Ma Nữ. Dung nham bên trong biển lửa, lưỡi hái to lớn từ từ hiện lên chính giữa dung nham đó. Dung nham trên lưỡi hái cũng không ngừng biến mất.

Lưỡi hái màu đen trong tay Trương Thác nhanh chóng hóa thành một ký hiệu, in hăn lên chiếc lưỡi hái xuất hiện trong đống dung nham. Cơ thể Trương Thác nhảy lên một cái, sau đó dừng lại trên đỉnh của chiếc lưỡi hãi, nhẹ giọng lên tiếng: “Tổ binh, lưỡi hái định mệnh!”

Vào giờ phút này, Trương Thác đã thật sự giải phóng lưỡi liềm kia, để cho những tổ binh đã chết được thấy mặt trời lần nữa.

Ma Nữ đứng dưới trăng khuyết, cả người cô ta đã hoàn toàn bị trói buộc, cô ta không ngừng giấy dụa thế nhưng cho dù có thế nào thì cũng không còn tác dụng gì nữa. Cô ta cũng chỉ còn cách trơ mắt nhìn, Trương Thác cầm lấy lưỡi liềm, từng bước từng bước áp sát cô ta. Mà lưỡi hái kia có thể đoạt lấy mạng sống của cô ta bất cứ lúc nào.

“Thần thì sao chứ? Cũng không phải là không thể giết!”

Trương Thác quơ quơ chiếc lưỡi hái trong tay.

Lúc này một chiếc đầu lâu được ném lên, cơ thể đang không ngừng giấy dụa của Ma Nữ cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Một cột lửa đột nhiên phóng lên cao, che mấy cơ thể không đầu của Ma Nữ.

“Không đúng!” Cơ thể Trương Thác đột nhiên chuyển một cái, nhìn về phía chiếc đầu lâu vừa được ném lên kia.

Lúc này chỉ thấy rằng, khuôn mặt diêm dúa của Ma Nữ bắt đầu trở nên thối rữa, một cái đầu lâu màu trắng nhanh chóng hiện lên trước mắt Trương Thác. Ở vị trí chiếc đầu lâu kia đột nhiên bốc lên một ngọn lửa màu xanh.

“Độc thần! Độc thần! Độc thần!”

Giọng nói vang lên thông qua chiếc đầu lâu cũng không còn là âm thanh của Ma Nữ nữa mà thay vào đó là một giọng nói trầm thấp, khàn khàn.

Khi cột lửa rơi xuống, cơ thể của Ma Nữ cũng nhanh chóng biến thành một bộ xương khô thế nhưng không rã ra mà vẫn hợp lại một chỗ.

“Trương Thác, hai bố con mi lớn gan dám xúc phạm tên của thần, đây là tội không thể tha thứ được! Ta nhất định sẽ không tha cho mil”

Chiếc đầu lâu kia nhanh chóng hóa thành một luồng sáng, nhanh chóng biến mất giữa địa ngục này. Chiếc lưỡi hái không có cách nào có thể ngăn cản chiếc đầu lâu này, đúng lúc này bộ xương khô không đầu kia cũng nhanh chóng tan rã, bắn ra bốn phương tám hướng, hoàn toàn biến mất trước mặt Trương Thác.

Chiếc lưỡi hái này có thể khiến người khác cảm thấy sợ hãi, còn nơi địa ngục này chính là nơi mà Ma Nữ sợ hãi nhất.

Lúc Ma Nữ rời khỏi đó, địa ngục cũng biến mất, cảnh vật xung quanh lại biến thành cảnh núi non trùng trùng.