Con Thỏ Nhỏ, Hôm Nay Ngươi Còn Chưa Bị Ăn Sao?

Chương 3




Edit: Thỏ

Cứ như vậy, ta trở thành người hầu của Đại yêu quái.

Lúc đó ta đã nghĩ thông suốt, dù sao ta là một con tiểu yêu quèn, cũng không thể phi thăng thành tiên, lại không có yêu lực mạnh mẽ, tu thành hình người đã là cực hạnh rồi. Chỉ cần y không ăn ta, lăng xăng chạy đi mua thịt, nấu cơm, nhảy nhảy trên lưng y xoa bóp, buổi tối bị nhét vào móng vuốt ủ ấm lòng bàn tay; những việc này ta chịu được. Ta làm rất tích cực, Rồng lớn cũng rất hài lòng.

Mấy ngày ở chung ta phát hiện, tuy rằng tính nết Rồng lớn hung hăng, động chút là muốn gây gổ nhưng trên thực tế cũng là một trẻ con dễ dụ; ba chén rượu vào, mông lung men say cầm cành cây giơ lên, chém tảng đá thành bụi phấn, còn hỏi ta có lợi hại không.

Ta liều mạng vỗ tay: “Đại nhân quá lợi hại, đúng là yêu quái lợi hại nhất em từng thấy!”

Ta đương nhiên không hề nói dối y, con hổ vàng ở đỉnh núi nhà ta cũng không thể dùng một cành cây đánh nát tảng đá!

Y bèn cười ha ha: “Năm đó ta bản lĩnh kiêu ngạo, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thần lục kiền khôn, lị mị quỷ quái nghe danh Mặc Chiêu đại nhân hoàn toàn khiếp sợ, bây giờ trở thành con rắn bệnh, ngược lại bị ngươi – một con tiểu thỏ tinh nịnh bợ đến hài lòng.”

Hóa ra Rồng lớn tên là Mặc Chiêu. Ta chậm rãi nghiền ngẫm danh tự này, cảm giác như vừa được ăn một ngọn cỏ linh lăng ngon tuyệt. Mặc Chiêu Mặc Chiêu, tuy rằng là danh xưng xa lạ, thế nhưng hai chữ này đọc lên rất dễ nghe.

Mặc Chiêu dứt lời lại uống một hớp rượu, chếch choáng ngồi sang đá vụn một bên. Tuy y vẫn cười, nhưng ta cảm thấy biểu cảm của y cực kỳ giống sấp nhỏ của ta bụng đói cồn cào ngồi trong nhà chờ, quá đỗi đáng thương.

Thấy vậy ta nhảy lên vai y, nói: “Sâu đo co rút, để cầu tin vậy, rồng rắn là giun, để ẩn thân vậy. Đại trượng phu co được dãn được, có thể ẩn nấp, chỉ cần trong tim cuồn cuộn chính khí, tự nhiên đội trời đạp đất, trừng mắt với thiên địa quỷ thần.”

Mặc Chiêu ngẩn ra: “Lời này ai nói với ngươi?”

Loại tiểu yêu như ta đương nhiên không phun được lời vàng ngọc thế này. “Em nghe một đạo sĩ nói, tuy rằng hắn cũng nói thỏ chúng em bị ăn là ý trời, nhưng em cảm thấy câu nói trên vẫn rất có đạo lý. Ngày đó hắn dành câu này cho em, nay em dành lại cho ngài.”

Ta cọ cọ cằm y, bình thường ta hay làm như vậy, nghịch ngợm gây sự với mấy em trai và chúng đều ngoan ngoãn cúi xuống.

Mặc Chiêu đại nhân tuy không phải thỏ nhưng biểu hiện cũng rất dịu dàng, ôm ta từ vai xuống. Lúc ta còn rất nhỏ gặp được cơ duyên, luyện yêu đan nhưng thân thể không lớn được, không đủ hai tấc, ở trong bàn tay y cuộn tròn vừa vặn, ta run run. Đầu ngón út cũng bị lông trắng của ta phủ kín, những lúc như thế này, y sẽ sờ đầu ta, ta hơi đau cũng hơi lo lắng sẽ sớm rụng lông, nhưng cũng rất ấm áp thoải mái. Ta chờ mong, ngẩng đầu nhìn y.

Thế nhưng lần này Mặc Chiêu đại nhân không sờ đầu ta, y nhìn ta đột ngột hỏi: “Vật nhỏ, ngươi tên gì?”

Ta nghĩ rồi đáp lời: “Đại nhân, em gọi là Đại bạch thỏ.”

Mẹ gọi ta con trai, đương nhiên bà cũng gọi như vậy với hơn một trăm đứa con khác, sấp nhỏ gọi ta là anh, đương nhiên không thể để Mặc Chiêu đại nhân gọi ta như vậy. Chị bò sát gần nhà và đạo sĩ gọi ta Đại bạch thỏ, đương nhiên không tính là tên, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô. Nếu so với tên của Mặc Chiêu đại nhân, tên của ta đúng là khá đại trà.

“Này mà cũng là tên?” Mặc Chiêu cau mày, dùng ngón tay xoắn hai tai ta, chậm rãi hát. “Thỏ trắng cô đơn, đông bôn tây cố…”

Ta đến nhân gian, ở mấy trường học cũng nghe trẻ con hát lên như vậy, không ngờ Mặc Chiêu đại nhân cũng biết. Giọng của y trầm thấp, tao nhã, so với mấy đứa bé ê ê a a tập hát vẫn tốt hơn nhiều.

Mặc Chiêu đại nhân hát một câu rồi dừng lại, trầm mặc rồi mắng: “Mỗi lần nhắc tới thỏ lão tử lại nhớ câu thơ này, thế này đi, về sau gọi ngươi là A Quỳnh.”

A Quỳnh, thật đẹp nhỉ!

Ta vui đến nỗi nhảy từ tay đến bả vai, lại từ vai nhảy lên trên cùng: “Về sau em được người hỏi ‘không biết quý danh của công tử là chi’, em liền có thể nói ‘Ta tên A Quỳnh’ đúng không? Tạ ơn đại nhân! Đội ơn đại nhân! Siêu cấp hài lòng!”

“Ngu ngốc! Lăn xuống đầu lão tử!”

“Đại nhân đại nhân! Em gọi A Quỳnh, không gọi ngu ngốc!”

“…”

Lúc đó ta vừa hóa hình, đọc thơ đều nghĩ rằng đang hát, đừng nói biết đọc sách nhìn mặt chữ, cho rằng tên đó thật mỹ lệ, ta rất hài lòng. Thẳng đến về sau, ta mới hiểu được hàm ý đại khái của chữ Quỳnh [1] do Mặc Chiêu đại nhân đặt lấy, nó nghĩa là khổ sở đúng không?



[1] Quỳnh:  茕 – Côi cút, không nơi nương tựa.