Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay

Chương 19: Thánh phụ




Tô Lục hoàn toàn không biết hai người kia từng trở về tìm mình, bởi vì sau khi bọn họ đi khỏi cô cũng nhanh chóng rời đi.

Dựa vào dị năng của Diệp Huyên, muốn sống sót ở thế giới này cũng không quá gian nan —— người khác đặc biệt trốn tránh tang thi, mà cô chỉ cần sống quanh ở những nơi tang thi thường xuyên tụ tập là sẽ được an toàn. Nhưng Tô Lục biết, cô không thể sinh hoạt như vậy.

Thứ nhất, cô không biết phải sống ở thế giới này bao lâu, thời gian dài bỏ đàn sống một mình, tâm linh rất dễ xuất hiện vấn đề;

Thứ hai, giống như lúc trước đã nói, cô sẽ không để chính mình biến thành quái vật.

Có được sức mạnh nghĩa là gánh vác trách nhiệm.

Tuy rằng cô tuyệt đối không vô tư, không thể đi khắp thế giới đi tìm người cứu giúp, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Muốn làm nhưng làm không được và có thể làm lại không làm là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Nhưng tất cả những chuyện này đều có một điều kiện tiên quyết —— cô phải bảo vệ được chính mình.

Không có dị năng công kích, cũng chỉ có thể cố gắng bảo vệ bản thân bằng mọi cách.

Cho nên sau khi rời khỏi cửa hàng nội y kia, mục tiêu đầu tiên của Tô Lục chính là ở chung quanh tìm một nhà tập thể hình, tuy rằng điện ở thành phố này đã bị cắt, nhưng hẳn là cô vẫn có thể tìm được dụng cụ gì đó để vận động.

Chỉ là, ngông nghênh đi trên ngã tư đường, để cho đám tang thi tránh tránh lui lui thật sự rất dễ thấy. Tô Lục quyết định vào trong những ngõ nhỏ, người bình thường sẽ không tới gần chỗ đó, bởi vì một khi gặp phải tang thi rất dễ bị tầng tầng vây quanh không thể thoát thân, nhưng chuyện này sẽ không có khả năng xảy ra với Tô Lục.

Cứ như vậy, cô dựa theo ký ức của Diệp Huyên đi về phía trước.

Nhưng mà, ngay đến cửa sau của khu thể hình, một chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.

Tô Lục đang chuẩn bị kéo cửa, nó lại đột ngột mở ra, đồng thời có cái gì đó bén nhọn bất ngờ đâm vào bàn tay đang vươn ra của cô. Cô vội vàng rút tay về, nhìn chăm chú miệng vết thương màu tím đen trên mu bàn tay.

Tang thi? Sao có thể?

Đáp án rất nhanh sáng tỏ —— một thanh niên ôm bụng từ bên trong chạy ra, không còn nghi ngờ gì nữa, mục tiêu của tang thi vốn là hắn, mà Tô Lục chỉ là bị ngộ thương.

Vừa thấy cô, thanh niên ngạc nhiên hỏi: “Sao cô lại chạy đến nơi này?!” Nói xong, hắn xoay người vội vã đóng cửa lại, không biết lấy từ nơi nào ra một cây gậy chèn vào giữa hai tay nắm.

Sau khi làm xong tất cả, hắn bắt lấy cổ tay Tô Lục, chạy.

Tô Lục: “…” Đại ca, huynh là ai vậy?

Tất cả xảy ra chỉ trong chớp nhoáng, về phần Tô Lục căn bản là không kịp phản ứng, cho đến khi lấy lại tinh thần, đã không thể tránh thoát —— ma trảo của đối phương thật sự là quá chặt.

Sau bảy quẹo tám rẽ, thanh niên kéo Tô Lục vào một phòng không người rồi mới ngừng lại. Giống như được thả lỏng, hắn thở dài một cái, sau đó, đột nhiên hộc ra một búng máu. Tiếp theo, lưng tựa tường trượt xuống.

Một loạt động tác trôi chảy khiến cho Tô Lục ngốc tại chỗ, một lát sau mới nhớ ra, hắn vẫn che bụng, ngay cả khi chạy cũng không bỏ tay ra, hiện tại nhìn kỹ, quần áo chỗ đó đã bị máu tươi thấm ướt hoàn toàn.

“Anh…”

Tô Lục đang muốn nói gì, đối phương đã mở miệng hỏi: “Sao cô lại đi một mình? Thật sự là rất nguy hiểm.”

“…” Chuyện này bảo cô phải trả lời như thế nào mới tốt?

“Nếu có thể, vẫn nên tìm một đoàn đội tin cậy gia nhập vào, cố gắng không hành động một mình.” Thanh niên tiếp tục nói, “Cho dù tạm thời tìm không thấy đoàn đội, cũng không nên một mình đi trong những ngõ nhỏ.” Hắn nói xong, chỉ một góc trong phòng, “Chỗ đó còn một ít thức ăn, nước và vũ khí, cô có thể cầm dùng, hoặc dùng để trao đổi những vật tư khác cũng được.”

“Đợi…” Tô Lục cảm giác có chỗ không đúng, lên tiếng hỏi, “Chúng ta có quen nhau sao? Vì sao muốn nói với tôi những chuyện này?” Trong trí nhớ của Diệp Huyên, hoàn toàn không tồn tại người này.

“Chúng ta không quen.” Thanh niên có khuôn mặt hơi trẻ con lắc đầu cười, gương mặt chỉ thanh tú khi cười rộ lên lại đẹp trai ngoài ý muốn, “Chỉ là nếu gặp phải, thì không thể không quan tâm.”

“…” Loại cảm giác quen thuộc này…

“À, đúng rồi.” Thanh niên đột nhiên che bụng đứng lên, lắc lư đi về phía Tô Lục, cô hơi do dự một chút, cuối cùng không lựa chọn lui về phía sau, bởi vì đối phương không có vẻ ác ý cũng như không có chút uy hiếp nào.

Nhưng, lần này hình như cô đã đoán sai.

Bởi vì đối phương bước đến cầm theo một chiếc kim châm, tàn bạo đâm lên trên người cô.

Đâm, đâm, đâm, đâm, đâm chết tiểu yêu tinh nhà ngươi!

Trong đầu Tô Lục nháy mắt vang lên những câu lẩm bẩm như vậy, tiếp đó ——

“A!!!”

Tên gia hỏa vẻ mặt chính trực nhưng đầy bụng xấu xa bị Tô Lục đạp một cước bắn ra ngoài.

Thanh niên mặt trẻ con té ngã trên mặt đất liên tục ho ra mấy búng máu, kim châm trong tay rơi ra ngoài, vẻ mặt hắn đầy khó hiểu hỏi: “Vì sao cô lại đánh tôi?”

Tô Lục: “…” Thật sự là bị báo ứng, bình thường đều là cô khiến những người khác không thể nói gì, hiện tại đến lượt cô không biết nói gì với tên gia hỏa này. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh, hỏi: “Vì sao anh muốn lấy kim đâm tôi?”

“Để trị bệnh cho cô!” Đối phương trả lời đầy vẻ chính trực.

“Trị bệnh?”

“Cô nhìn cô xem.”

Sau khi được đối phương nhắc nhở, Tô Lục mới nhớ ra lúc trước hình như cô bị tang thi cào trúng, hiện tại nhìn xuống, trong lòng cô hơi kinh sợ, miệng vết thương ở cánh tay đang có máu màu tím đen chảy ra, đây là…

“Dị năng của tôi.” Thanh niên không phân tốt xấu đã đâm người rốt cục cũng ngồi dậy được, thở dài một hơi, khóe miệng của hắn lại trào ra không ít máu, không thể nghi ngờ, một đá vừa rồi của Tô Lục không hề nhẹ, mà hắn lại không hề phòng bị, “Tôi có thể dùng máu của chính mình làm thuốc giải độc.” Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong túi vải ra một bình thủy tinh trong suốt, trong đó có một ít chất lỏng vô sắc, bên trong còn ngâm rất nhiều kim châm, “Dùng như thế này tương đối tiết kiệm.” Nói xong, hắn lộ ra biểu tình rất có sức thuyết phục, “An tâm đi, tôi học đông y, nhất định sẽ không đâm sai vị trí, tuy rằng sử dụng cái này cũng không cần chú ý huyệt đạo.”

Tô Lục càng thêm bất đắc dĩ, trọng điểm là ở chỗ này sao?

Sau đó, thanh niên nhầm lẫn trọng điểm lại lấy từ trong túi ra bảy tám cái chai, đặt lên trên mặt đất: “Những thứ này tặng hết cho cô. Tuy rằng còn chưa thí nghiệm, nhưng cũng được đảm bảo chất lượng, thời điểm nên dùng thì dùng, nên dùng bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, tuyệt đối không cần tiếc rẻ. Hy vọng nó có thể đến giúp cho cô và những người khác, à, đúng rồi, thời điểm sử dụng cẩn thận một chút, thứ này rất quý rất dễ dẫn đến tai họa.”

“… Vì sao muốn cho tôi?”

Thanh niên thở dài, trên mặt lộ ra một chút biểu tình phiền muộn: “Bởi vì tôi sắp chết, giữ cho mình cũng vô dụng.”

“Không phải anh có dị năng sao?”

Thanh niên mặt trẻ con lắc lắc đầu, cúi đầu nhìn bụng mình: “Đây không phải do tang thi làm, năng lực của tôi không hiệu quả với nó.”

Tô Lục khẽ giật mình: Không phải tang thi, là người sao? Nhưng tên gia hỏa này tự dưng cho cô nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ là…

“Anh có chuyện gì muốn tôi làm thay anh sao?”

“Con gái không nên nghĩ quá nhiều.” Thanh niên buông quần áo, giờ này khắc này, vẻ mặt của hắn rất nhẹ nhàng, giống như hoàn toàn không để ý đến chuyện mình sắp chết, “À, cẩn thận nghĩ lại thì quả thật có một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Thay phần của tôi, sống cho thật tốt, dùng những thứ tôi đưa cho, cố gắng giúp những người khác nữa.” Khi nói chuyện, hắn lại nở nụ cười cực kỳ có sức cuốn hút, “Đó chính là báo đáp tốt nhất với tôi.”

“…”

“À, còn nữa, nếu tiện, cô có thể xử lý thi thể của tôi không? Tôi không muốn sau khi chết biến thành tang thi.” Nói xong, hắn lại khẽ nhíu mi, “Có điều yêu cầu như vậy, đối với một cô gái mà nói hình như hơi quá đáng thì phải? Vẫn nên bỏ đi, cô đừng để ý đến chuyện này.”

Rốt cục Tô Lục cũng biết loại cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến.

Tên gia hỏa này… tên gia hỏa này chính là “thánh phụ”* trong truyền thuyết!

*Thánh phụ: là phiên bản nam của “Thánh mẫu”.

Vừa gặp một thánh mẫu, bây giờ lại đụng phải một thánh phụ? Rốt cuộc là cô có vận khí gì?

Cho dù bình tĩnh như Tô Lục, cũng không thể nhịn được mà điên cuồng muốn nhổ nước bọt.

Đúng lúc này, thanh niên mặt trẻ con lại mở miệng: “À chút nữa quên hỏi, cô tên là gì?”

“… Diệp Huyên.” Chút nữa là nói ra tên thật.

“Huyên trong thảo huyên* sao?”

*Thảo huyên: tên một loại cỏ.

“Ừ.”

“Cái tên thật hay. Cô biết không, trong tập “Thuyết văn giải tự” có ghi lại nó là ‘cỏ vong ưu’, trong “Bản thảo cương mục” lại đặt tên nó là ‘liệu sầu’, ngoại trừ giá trị thẩm mĩ, nó còn có thể ăn hoặc dùng làm thuốc, nghe nói rất bổ não, có điều không thể ăn nhiều.” Thanh niên nói những lời đã thuộc như lòng bàn tay, sau một lúc mới phản ứng lại, “Đúng rồi, chút nữa quên tự giới thiệu, tôi tên là Đồng Hoa, hoa trong hoa cỏ.”

Vừa nghe tên này, Tô Lục chỉ muốn hỏi một vấn đề: “Anh có quen biết hai người tên là Dụ Ngôn và Cố Thích hay không?”

“Ồ? Cô đã gặp bọn họ rồi sao?”

“…” Thật sự quen nhau sao? Sinh vật kỳ quái quả nhiên đều tụ tập theo loài!

“Bọn họ có khỏe không?”

“Thoạt nhìn cũng không tệ lắm.”

“Thế là tốt rồi.” Đồng Hoa thở ra một hơi, “Thân thể của bọn họ rất tốt, nhất định sẽ không gặp chuyện gì.” Cùng được rèn luyện như nhau, thân thủ của hắn đương nhiên cũng không tệ, chỉ là y thuật phân đi quá nhiều tinh lực, so với hai gã kia tự nhiên yếu hơn. Sau đó hắn nói, “Nếu lần sau cô gặp được bọn họ, thì giao giúp tôi thứ này.” Hắn lấy từ trên cổ tay xuống một khối ngọc hình vuông, mặt trên có khắc một chữ “Hoa” rồng bay phượng múa, “Bọn họ sẽ chiếu cố cho cô, cho dù bởi vì nguyên nhân nào đó không thể dẫn cô theo bên người, nhưng ít nhất cũng sẽ đưa cô đến nơi tương đối an toàn.”

Nói xong, hắn lại ho ra một búng máu, giống như không thể chống đỡ nổi nữa, hắn đổ cả người về phía sau, đóng lại hai tròng mắt, thì thào nói: “Vẫn là nằm thoải mái nhất.”

Tô Lục đi lên phía trước, ngồi xổm xuống duỗi tay xốc lên quần áo của đối phương, khiến người ta sợ tới mức lập tức mở to hai mắt, mặt đỏ bừng: “Cô, cô muốn làm gì?”

Cô dùng ánh mắt khinh bỉ, liếc nhìn hắn: “Đã là thời điểm nào rồi, chẳng lẽ tôi còn có tâm trạng sàm sỡ anh sao?”

“…”

Rốt cục thành công khiến đối phương im lặng, Tô Lục cảm thấy mỹ mãn vươn tay trị liệu miệng vết thương của hắn, đồng thời lại yên lặng phỉ nhổ sự ngây thơ của chính mình, không ngờ cô có thể vì chuyện này mà thỏa mãn, xem ra cô thật sự chịu quá nhiều kích thích rồi.

“Đây là…”

Lúc này, đến phiên Đồng Hoa kinh ngạc. Rất nhanh, miệng vết thương của hắn ở dưới luồng ánh sáng trị liệu màu trắng hoàn toàn khôi phục. Hắn thử ngồi dậy, duỗi tay xoa xoa vùng bụng không lưu lại một vết sẹo, suy nghĩ một chút, rồi bắt đầu bắt mạch của mình.

Tô Lục ngồi ở một bên, vừa thở vừa lặng lẽ lau đi mồ hôi trên trán, vết thương của hắn thật sự quá nặng, cho nên tiêu hao không ít thể lực của cô. Hiện tại cô có chút mệt, lại vẫn duy trì cảnh giác như trước. Cứu người là vì cô phán đoán đối phương là người tốt, nhưng dù sao bọn họ mới chỉ quen biết không đến nửa tiếng, cho dù thế nào thì cẩn thận vẫn hơn.

“A Huyên!” Đồng Hoa đột nhiên hô lên như thế.

Tô Lục: “…” Bọn họ rất thân quen sao?

Đang bất đắc dĩ, thanh niên đột nhiên đứng lên, cúi người vươn tay về phía cô, biểu tình vô cùng chân thành, nói: “Phần dị năng này của cô, cần có lực lượng bảo vệ, mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, của tôi cũng thế. Nếu chỉ có một người, sức mạnh thật sự rất đơn bạc, nhưng nếu một đám người cùng tụ tập một chỗ, tuy rằng không thể mạnh miệng nói ‘thay đổi thế giới’, nhưng có thể làm được rất nhiều chuyện. Cô có đồng ý cùng tôi vì thế mà cố gắng không?”

Tuy rằng trong căn phòng không có cửa sổ này có chút âm u, nhưng Tô Lục có thể thấy thấy được sau lưng thanh niên ở trước mặt mình có hào quang vạn trượng, chói mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, tên gia hỏa này thuộc loại hình mỗi khi lên sàn thì mang theo phông nền và BGM siêu cấp lợi hại.