Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay

Chương 2: Sống như thế thật uất nghẹn




Lần thứ hai mở hai mắt, linh hồn Tô Lục đã xuyên vào một thân thể mặc quần áo. Chẳng qua thân thể này vô cùng xa lạ với cô.

Đương nhiên, chuyện này cũng rất bình thường, bởi vì nó hoàn toàn không phải của cô. Tô Lục có loại cảm giác vô cùng chán ghét khi mặc nội y của người khác… Cô hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại dãn ra, đây là chuyện không thể nào tránh được.

Dựa theo khế ước của cô và thanh niên dép xỏ ngón kia, không cố định trong thời gian bao lâu, cô phải sử dụng thể xác này để sống sót cho thật tốt, trong thế giới “Vị Diện” này.

Không sai, nơi này và nơi ở của Tô Lục là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Theo như lời của thanh niên dép xỏ ngón thì mọi việc có thể được hiểu như thế này, thân thể “bị choáng” của Tô Lục đang đứng ở ranh giới giữa sống và chết, đương nhiên, chuyện này và chuyện trứng luộc trong nước trà không có bao nhiêu liên quan, chủ yếu là phải trách cô vì kiếm tiền mà thức trắng ba ngày ba đêm liền.

Nhưng cũng chính vì loại cảnh ngộ kỳ diệu này, mới khiến cô phát hiện ra đồng tiền xu kia vô cùng dị thường. Nó là vốn là “khí cụ khống chế Vị Diện”, hoàn toàn không nên lưu lạc bên ngoài, hơn nữa chỉ xảy ra phản ứng với “thân thể có năng lượng thuần túy”, giống như linh hồn.

Lần kỳ ngộ này, cho dù là đối với Tô Lục hay là đối với đồng “tiền xu” khống chế được Vị Diện kia mà nói, đều là tai nạn không nhỏ.

Trong khoảnh khắc Tô Lục và nó tiếp xúc với nhau, trong “Vị Diện” đột nhiên xuất hiện một “dòng lũ” không lớn nhưng rõ ràng có tồn tại, khiến cả hai bên đều phát sinh thay đổi, đồng thời, độ phù hợp giữa thân thể và linh hồn của Tô Lục giảm xuống nghiêm trọng.

Mà chuyện Tô Lục cần làm chính là, san bằng “biến hóa” này. Để cho Vị Diện khôi phục lại trạng thái bình thường, linh hồn cùng thân thể của cô mới có thể thuận lợi hợp lại thành một.

Đương nhiên, trong thời gian này, linh hồn của Tô Lục bởi vì được tôi luyện nên sẽ không ngừng lớn mạnh, mà thân thể đột nhiên được đưa đi bảo quản của cô cũng thu được những lợi ích nhất định.

“Có thể vì thân thể mà bổ sung vitamin ABCDE vô cùng quan trọng và các hạng chất canxi, từ nay về sau lưng không mỏi, chân không đau, một hơi có thể ăn tám bát.” Đây là lời nói nguyên văn của tên gia hỏa kia.

Mà phản ứng của Tô Lục đối với chuyện này chỉ là một tiếng: “Ồ.”

Thanh niên quả nhiên bị tiếng cười lạnh lùng của Tô Lục làm cụt hứng, ngượng ngùng gãi gãi đầu, khuôn mặt rõ ràng rất tuấn lãng lại bị biểu hiện của hắn làm mất đi không ít điểm, ngại ngần nói: “Tóm lại, chuyện là như thế đó.”

Muốn sống sót, phải đến một Vị Diện khác hoàn thành nhiệm vụ. Mà cái gọi là “nhiệm vụ”, chính là thay thế một người bất ngờ tử vong sống sót cho tốt, về chuyện sống như thế nào, là tùy ở Tô Lục.

“Bởi vì cô không phải trọng điểm.” Thanh niên nói như thế.

“Không phải trọng điểm?”

“Đúng vậy, giống như một chậu hoa, mọi người chỉ để ý xem hình thái của hoa có đẹp hay không, mà sẽ không quá chú tâm đến chậu hoa hay bùn đất bên trong chậu. Mà người cô phải thay thế, chỉ là một cục đất hoặc là một họa tiết hoa văn trên chậu hoa, chỉ cần tồn tại là được, những phương diện khác không có yêu cầu gì đặc biệt.”

“Nghe có vẻ không quá khó khăn.” Chỉ là một khoảng thời gian chờ “dòng lũ Vị Diện” bổ sung cho nên không được ở trong thân thể của mình mà thôi.

“Giống như một con mèo nhỏ thế này!” Thanh niên rất là vô liêm sỉ đem hai tay tạo thành hình nắm đấm đặt ở hai bên má, nghiêng đầu diễn tả, nhưng chỉ đổi lại ánh mắt khinh bỉ của Tô Lục, hắn buồn bực hỏi, “Không phải nói mèo là thứ khiến bản năng làm mẹ của nữ nhân trỗi dậy mạnh nhất sao? Tại sao cô không có chút phản ứng nào?”

Tô Lục mỉm cười trả lời: “Có lẽ là bởi vì ở tuổi của tôi không sinh ra được đứa con trai nào lớn như anh.”

Cảm giác bất an không biết làm thế nào do “thế giới quan” đột nhiên bị lật đổ đã biến mất, tên gia hỏa này đã khôi phục được bản tính “người gặp người ác” của em gái Tô Lục. “…”

Sau đó, cô bị tên gia hỏa kia đạp một cái đến nơi này.

Tô Lục ngồi dậy, phát hiện đối diện giường chính là bàn trang điểm, một dung nhan trẻ tuổi nhưng vô cùng tiều tụy đang mặt đối mặt với Tô Lục ở trong gương, làn da vàng vọt, môi khô khốc, đôi mắt thâm cuồng, trong con ngươi đầy tơ máu… hiệu quả dọa người có thể so với nữ quỷ.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây chính là “khuôn mặt” hiện tại của Tô Lục.

Có điều, rốt cuộc là có chuyện gì, lại để gương ở đối diện giường như thế này?

Trong những truyền thuyết xa xưa, gương là vật có linh tính, không phải trong vô số tiểu thuyết thần tiên ma quái, vài món pháp bảo đều có nó hay sao? Mà hiện tại dân gian vẫn có tập tục đem gương treo ở trên cửa, nguyên nhân rất đơn giản nó có thể trừ tà, cũng chính là “đem những thứ xui xẻo xấu xa phản ra ngoài”.

Theo như lời giải thích của các “chuyên gia”, tập tục này có thể bắt nguồn từ thời kì sử dụng đồng đen để làm gương, đến tột cùng là vì sao thì đã không còn ai hiểu, nhưng ai cũng cho rằng: “Thà tin rằng có, cũng không thể tin không”.

Cho nên, đem gương đặt đối diện giường ngủ chính là một sai lầm vô cùng lớn.

Ban đêm.

Phòng tối đen.

Gương lạnh lẽo.

Người nằm trên giường.

Có vật thu quỷ về, không xảy ra bi kịch mới là lạ. Cho nên dân gian mới có câu: “Tấm gương đối giường, phu thê bất hoà”.

Tô Lục đỡ trán, tiếp nhận ký ức vốn có của thân thể, sau đó không còn gì để nói, ngạn ngữ xưa nói thật không sai. Em gái Bạch Tuyết Văn – chủ nhân của thân thể này, quả thực là hình mẫu “không tìm đường chết sẽ không phải chết”.

Sinh ra trong một gia đình giàu có, cha mẹ yêu thương, lại là con một, trắng trẻo xinh đẹp, dáng người yểu điệu… Tất cả mọi thứ đều thuận lợi, đây đúng là hình mẫu có thể khiến người khác hâm mộ ghen tị không kể xiết, trên thực tế, Bạch Tuyết Văn đúng là người như vậy, có điều đó là trước khi cô hai mươi tuổi.

Nhưng tất cả mọi điều này đã thay đổi vào năm cô hai mươi mốt tuổi. Nguyên nhân thay đổi rất đơn giản, một câu chuyện không hề xa lạ: “Tiểu thư nhà giàu yêu tiểu tử nhà nghèo”, nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt, nhưng cũng là nơi sinh ra cảnh sinh hoạt cẩu huyết, trong sách “tiểu tử nhà nghèo” ít ra sẽ trở thành nhân vật chính nổi danh tứ phương, nhưng “tiểu tử nhà nghèo” mà Bạch Tuyết Văn nhìn trúng, xét ở thời điểm hiện tại, ngoại trừ để Bạch Tuyết Văn nuôi và dùng tiền của cô để đi bao dưỡng nữ nhân khác, thì không có thành tựu gì.

Thật ra ban đầu Bạch Tuyết Văn không hề coi trọng đối phương, chỉ bởi vì được nuông chiều từ nhỏ, cho nên tầm nhìn hạn hẹp, lòng dạ lại mềm yếu, sau khi Hứa Bân bám dính theo đuổi chừng một năm, cuối cùng cũng thành công hái được đóa hoa Cao Lĩnh, hay chính là Bạch Tuyết Văn, chuyện này lúc đó khiến không ít người trợn mắt há mồm, hâm mộ, ghen tị, chúc phúc, nguyền rủa đủ mọi loại sắc thái.

Có điều Bạch Tuyết Văn không quá để ý, cha mẹ từ nhỏ đã dạy cô thiên kim khó mua được niềm vui. Lần này là cô thích, không có quan hệ gì với người khác. Bạch Tuyết Văn còn tưởng rằng cha mẹ sẽ đồng ý với suy nghĩ của mình ai ngờ lại bị phản đối kịch liệt.

Cũng bởi vì điều này mà Hứa Bân kiên quyết cho rằng cha mẹ Bạch Tuyết Văn “chê hèn yêu giàu”.

Thật ra, nếu để Tô Lục được nói, cô cảm thấy chuyện này và chuyện “chê hèn yêu giàu” không có bao nhiêu quan hệ, con gái từ nhỏ đã được nuông chiều, ngay cả bát cũng chưa từng rửa, hiện tại lại phải gả đi hầu hạ một gia đình nhà khác, người bình thường đều không dễ chịu. Huống chi, tiểu tử nghèo kia kém cỏi thì thôi không tính, nhưng vấn đề là yêu nhau một năm, trên người hắn từ đầu đến chân không có một thứ gì là do hắn bỏ tiền ra mua.

Thật sự bị nữ nhân “bao” đã đành, nhưng vấn đề là hắn còn vênh mặt hất hàm sai khiến với bạn gái, chỉ thiệt thòi Bạch Tuyết Văn lúc nào cũng nhẫn nhịn.

Bạch cha Bạch mẹ cảm giác được điều này cho nên kiên quyết không tán thành, bọn họ chỉ có một đứa con gái, tương lai toàn bộ gia sản cũng nhất định sẽ giao hết cho con gái.

Trên đời này, người hiểu con cái nhất chính là cha mẹ, nếu thật sự có một người con rể như vậy, con gái của bọn họ không phải bị ăn tươi nuốt sống sao? Phản đối, nhất định phải phản đối đến cùng.

Đáng tiếc Bạch Tuyết Văn không hiểu khổ tâm của cha mẹ, bị câu nói: “Nhà cô chẳng qua chỉ có tiền, dựa vào cái gì khinh thường tôi? Chia tay đi, tôi cũng có cốt khí của mình!” của Hứa Bân đả kích, cho nên làm ra hành động “bỏ nhà ra đi”, hơn nữa để chứng minh “cốt khí” của mình, không những không lấy một đồng tiền, mà ngay cả quần áo trang sức cũng không mang.

Sau đó cùng Hứa Bân thuê gian phòng này, bắt đầu chung sống.

Cũng từ đó, mới hiểu được câu: “Vợ chồng nghèo hèn trăm sự khổ”.

Đại tiểu thư mười đầu ngón tay chưa từng động đến việc nhà, nay thì giặt quần áo, nấu cơm, quét tước vệ sinh, cái gì cũng phải học, những chuyện này dù sao cũng cần một quá trình.

Ban đầu Hứa Bân còn có tâm tình an ủi Bạch Tuyết Văn, nhưng càng về sau lời nói càng trở nên lạnh nhạt.

Cùng tốt nghiệp đại học sau đó tìm công tác, nhưng Bạch Tuyết Văn tìm được một công việc tốt hơn hắn rất nhiều lần, lập tức bị oán giận “cô khiến tôi áp lực quá lớn”, vì để ý đến tâm tình của người yêu, cho nên Bạch Tuyết Văn đành từ bỏ công tác có đãi ngộ ưu việt kia, tìm đến một công việc nặng nhọc lương lại thấp.

Cứ như vậy, lòng tự trọng của Hứa Bân được thỏa mãn, trong một khoảng thời gian đối với Bạch Tuyết Văn vô dùng dịu dàng quan tâm, Bạch Tuyết Văn chỉ là một cô nương ngốc thấy tính tình hắn thay đổi thì cảm động không thôi, cảm thấy mình chọn công việc mới là vô cùng chính xác.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, bởi vì may mắn hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng mà công ty giao phó, Hứa Bân thăng chức vinh quang, tục ngữ nói rất đúng, “Nam nhân có ba chuyện vui, thăng quan, phát tài và lão bà chết”.

Lời này tuy rằng bất công, nhưng lại có phần đúng.

Một khi tình cảm đã nhạt phai, sẽ khó kìm lòng mà muốn tìm đến hoa cỏ bên ngoài.

Bạch Tuyết Văn đã mơ hồ nhận ra điều này, nhưng dù thế nào cũng không tin, càng không dám hỏi.

Hứa Bân dường như cũng nhận ra được tâm tình của Bạch Tuyết Văn, lá gan càng ngày càng lớn, lúc trước mỗi ngày đều về nhà, hiện tại một tuần không về nổi một lần; lúc trước giữa tháng sẽ giao một nửa tiền thuê nhà và phí sinh hoạt, nhưng hiện tại một xu cũng không cho; lúc trước sẽ cố định ngày rút tiền trong sổ tiết kiệm, nhưng hiện tại hắn trực tiếp cầm toàn bộ số tiền hai người tích cóp từng li từng tý một để mua nhà ra cho bản thân tiêu.

Tô Lục cảm thấy, kiếp trước của cô nương Bạch Tuyết Văn này tám phần là rùa đen, thật là biết nhẫn nại!

Rõ ràng còn chưa đến hai mươi lăm tuổi, lại để bản thân chịu uất nghẹn thành bộ dáng của “bà mặt vàng”*. Nhưng mặc dù cuộc sống như vậy, cũng chưa phải tuyệt vọng, bởi vì Bạch Tuyết Văn biết, trên thế giới này luôn có hai người đang chờ đợi cô trở về, mà vô luận cô phạm phải sai lầm như thế nào, họ vẫn sẽ tha thứ vô điều kiện.

*Bà mặt vàng: ý chỉ thiếu phụ lớn tuổi có chồng.

Bạch Tuyết Văn vốn đã nghĩ lén lút gọi điện thoại cho cha mẹ, đáng tiếc, lại biết được tin cha mẹ đột ngột qua đời, kinh ngạc, hối hận, áy náy, đau khổ… Tất cả những cảm xúc tiêu cực này cuối cùng cũng khiến bức tường thành trong lòng Bạch Tuyết Văn hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng cô lựa chọn uống thuốc ngủ tự sát, rời khỏi thế giới dường như không còn bất cứ điều gì khiến cô lưu luyến này.

Sinh mệnh của Bạch Tuyết Văn vốn đã mất đi, nhưng bởi vì “dòng lũ Vị Diện” lan đến, tuổi thọ của cô nương này được kéo dài, có điều “tử vong” do tổn thương, nên linh hồn của Bạch Tuyết Văn vẫn còn suy yếu, bởi vậy cần một người, thay cô “sống” trong một khoảng thời gian, cho đến khi Bạch Tuyết Văn có thể tiếp quản thân thể một lần nữa.

Nếu những nguyên tắc của thế giới này sẽ bị phá hỏng, “đê dài ngàn dặm cũng sẽ có tổ kiến”, chỉ một vết rách nho nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Việc Tô Lục phải làm là giải quyết ngọn nguồn mọi chuyện.

Cô hít vào một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, rồi sau đó xốc chăn lên, nhảy xuống giường.

Mặc kệ như thế nào, cuộc đời của Bạch Tuyết Văn, từ giờ trở đi sẽ do Tô Lục tạm thời tiếp quản toàn diện.

Chuyện thứ nhất chính là đem chiếc gương xui xẻo này nhanh chóng chuyển đi nơi khác!

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, bởi vì “thân thể suy yếu cực độ” Tô Lục vừa thở hổn hển vừa vươn tay, chọc chọc lên hai má của khuôn mặt cô gái trong gương vì vận động mà đỏ ửng lên, tay còn lại che ngực, cô có thể cảm giác được, Bạch Tuyết Văn thật sự đang đợi ở trong này: “Có thể sống thành như vậy, cô thực sự là nhân tài.”

Loại cuộc sống khổ sở đến cực điểm này có lẽ nên chấm dứt ở đây. “Tiếp theo, tôi sống cho cô xem.”