Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay

Chương 27: Chúc ngủ ngon




“Rốt cuộc vì sao?”

Tô Lục: “… Ba người con gái thường xuyên tiếp xúc với hắn, chọn một người trong đó hình như rất bình thường đi?”

Trác Gia thật muốn phát điên: “Thế vì sao không phải là tôi?!”

Tô Lục cũng muốn phát điên: “…” Bởi vì sự thật nếu được nói ra thì vô cùng tàn nhẫn —— chọn cô mới không bình thường đi?

Có điều nói đi cũng phải nói lại, chuyện này em gái Băng Môi quả thật có chút không chân chính.

Tô Lục căn cứ vào lời khai vô cùng toàn diện của Dép xỏ ngón, thì toàn bộ tin tức được hiểu như sau.

Băng Môi và Mang Băng đều được coi là “Trư đội hữu”, nói ngắn gọn chính là kỹ thuật vô cùng kém cỏi. Nhất Kiếm Phong Tình thuộc loại người chơi bình thường, mỗi lần đánh phó bản hoặc PK tổ đội, đều do một thân Trác Gia kéo bọn họ, cũng may hai em gái đều coi như nghe lời, Mang Băng tại thời khắc nguy thỉnh thoảng cũng có những biểu hiện siêu phàm. Nhất Kiếm Phong Tình là nam nhân, trời sinh đối với nữ nhân khá là bao dung, mà Trác Gia cũng hoàn toàn không so đo những chuyện này, cho nên mấy người ở chung cũng coi như hòa hợp, từng có quá một đoạn có thể nói là tốt đẹp như “Tuần trăng mật”. Đương nhiên, nếu hỏi Trác Gia thích chơi cùng với ai nhất, khẳng định là Băng Môi, nguyên nhân cô cũng không thể nói rõ, dù sao thì nói chuyện với em gái này cảm giác rất là thư thái.

Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang.

Một ngày nào đó, Nhất Kiếm Phong Tình đột nhiên tuyên bố trong bang hội ——

【Bang hội】Nhất Kiếm Phong Tình: Mọi người im lặng chút, ta có chuyện muốn nói!

【Bang hội】 Ngâm Thơ Uống Rượu Chính Là Chúng Ta: Ồ ồ, bắt được hoang dại Bang chủ đại nhân!

【Bang hội】 Bắc Thiến: Bắt được hoang dại Bang chủ đại nhân! +1

【Bang hội】Nhất Kiếm Phong Tình:…

【Bang hội】Nhất Kiếm Phong Tình: Đừng làm loạn. Ta có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.

【Bang hội】 Không Biết Phiền: Đã xếp xong ghế ngồi.

【Bang hội】 Tố Tố: Chen lấn.

【Bang hội】 Vũ Phóng: Có ai muốn âm nhạc, nước lọc và bỏng ngô không?

Sau một phen ầm ĩ, mọi người cuối cùng nhớ ra Bang chủ đại nhân có chuyện muốn nói, mà lúc này, Nhất Kiếm Phong Tình đã sớm quen với tiết tấu lộn xộn này, đột nhiên thả một quả bom ——

【Bang hội】Nhất Kiếm Phong Tình: 8h tối thứ bảy này, ta và Tiểu Băng sẽ kết hôn ở thần miếu, hoan nghênh mọi người đó tới tham gia điển lễ, hồng bao tùy ý.

【Bang hội】Nhất Kiếm Phong Tình: Đương nhiên, những người đến xem lễ cũng sẽ nhận được hồng bao của ta.

【Bang hội】Nhất Kiếm Phong Tình: Mọi người nhất định phải tới cổ vũ!

【Bang hội】Tổ Năm Người Hủy Diệt Thế Giới:…

【Bang hội】 Cẩu Cẩu:…

【Bang hội】 Bắc Thiến:…

【Bang hội】 Hương Hương:…



Sau liên tiếp những dấu chấm dài, trái tim nhỏ của vô số người bị phá nát.

—— không bao giờ được tin tưởng vào tình yêu!!!

Mà trong đó tan nát cõi lòng nhất, chính là Trác Gia.

Quả thực không thể tin sao?

Người bạn thân của mình đã cướp đi người con trai cô thầm mến… Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm nhận được loại tư vị này, quả nhiên khiến người ta —— đau • tê • tâm • liệt • phế!

Trong bang hội có vô số người mở lên khung chat riêng, thông báo tin tức cho nhau, hơn nữa còn cùng nhau lật lại chuyện gian tình của Nhất Kiếm Phong Tình và Băng Môi. Cũng có người gửi tin nhắn chat riêng với Trác Gia, nhân vật Phần Tẫn Bát Hoang của cô tại Bang hội có địa vị rất cao, một phần là vì kỹ thuật tốt, về mặt khác là vì tính cách ôn hòa và thích giúp đỡ người khác, hơn nữa kiếm được những món trang bị không cần thiết dường như đều là đưa cho những em gái khác trong bang, không lấy tiền. Được rồi, thật ra đó đều là bởi vì trạch nữ tiểu thư không sợ tự do trao đổi với mọi người trên mạng, ví dụ như lập tức nhận được sự chú ý của nhiều người, cảm nhận được ý tốt của nhiều người, không biết sao trong lòng tràn đầy cảm kích, việc làm này… có thể xem như báo đáp một phần đi?

Ít nhất cô cảm thấy như thế.

Nhưng trong khoảnh khắc kia, cô thật sự không có tâm tình cùng người khác nói chuyện phiếm.

Chỉ là thất hồn lạc phách rời khỏi trò chơi, ôm chân thu người lại thành một hình tròn ngồi trên ghế thật lâu… thật lâu… Như đang suy nghĩ cái gì, hoặc cũng không suy nghĩ gì.

Từ lúc chào đời tới nay…

Lần đầu tiên nhất kiến chung tình…

Lần đầu tiên thích một người…

Lần đầu tiên thử đuổi theo một người…

Cũng là lần đầu tiên… thất tình…

Cảm giác cả người đều bị ngâm trong chất lỏng chua chát, theo thân thể đến trái tim đều bị lây nhiễm, trái tim đau đớn từng cơn, mũi cay, nước mắt càng là không thể kiềm chế tràn ra.

Rốt cục, không kiềm chế được mà gào khóc.

Cũng may trong phòng chỉ có một người, phòng cách âm hiệu quả, có mất mặt cũng không có người nhìn thấy nghe thấy.

Trác Gia không biết mình khóc bao lâu, đợi đến khi cô thút tha thút thít dừng lại, ánh mắt đã sớm thũng thành hai quả hạch đào, vô cùng khô khốc. Nhưng cho dù đã không còn nước mắt để chảy, đau đớn trong lòng vẫn không tốt hơn bao nhiêu. Mất đi cách để phát tiết tâm trạng, khiến cô rất khó chịu. Sau khi suy nghĩ chốc lát, cô nhảy xuống khỏi ghế dựa, lắc lư đi đến bên tủ bát, cầm ra nửa bình rượu trắng lần trước ba và anh trai đến thăm cô uống còn thừa.

Người ta đều nói “Một cơn say giải ngàn sầu”, uống rượu có lẽ sẽ không còn khó chịu?

Đáng tiếc cô sai lầm, uống rượu… càng thêm khó chịu!

Tửu lượng của em gái trạch nữ chưa bao giờ uống rượu rất kém cỏi, uống lại gấp gáp, chỉ chốc lát đã say, miệng cay nóng, trong dạ dày cũng cồn cào khó chịu, cô vội vàng che miệng lại, vọt vào trong toilet ôm bồn nôn không ngừng nghỉ.

Sau một hồi đau buồn, cảm giác bản thân vô cùng chật vật, Trác Gia mở nước tắm rửa, rồi sau đó bi kịch xảy ra.. Ngủ quên trong bồn tắm. Cả người chậm rãi chìm dần.. chìm dần rồi chìm nghỉm…

Nếu không phải ảnh hưởng của “dòng lũ Vị Diện”, có lẽ cô đã ‘treo’.

“Lúc trước… Thật sự là nguy hiểm, sai một chút là chết người.” Trác Gia nhỏ giọng nói.

Hiểu rõ tất cả tình hình thực tế Tô Lục không chút khách khí nói: “Cô biết là tốt.”

“Cũng không phải tôi cố ý.” Bởi vì chột dạ, giọng nói của trạch nữ tiểu thư vô cùng yếu ớt, “Tôi đã biết sai rồi, về sau không bao giờ uống rượu nữa.”

“…” Thôi, mặc kệ thế nào thì cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, cô nàng này cũng không phải cố ý tìm chết, mà hiện tại đã biết sai lầm. Tô Lục hỏi, “Tiếp theo cô muốn làm như thế nào? Vẫn chơi trò chơi đó sao?” Tuy rằng quãng thời gian sau này do Tô Lục chủ đạo, nhưng cô quyết định trước hết vẫn nghe ý kiến của Trác Gia.

“Tôi cũng không biết…” Trong lòng tuy rằng vẫn canh cánh chuyện “Nhất Kiếm Phong Tình coi trọng một người khác”, nhưng nói thế nào đây? Ngoài miệng oán giận, nhưng trong lòng ngược lại không khó chịu như lúc trước, “Đại khái vì đã trải qua cái chết một lần, tôi giống như có chút tỉnh ra.”

“Nếu như vậy vẫn không tỉnh ra, thì cô thật sự ngu ngốc đến hết thuốc chữa.”

“… Loại thời điểm này không phải cô nên an ủi tôi sao?” QAQ

“Cô muốn tôi an ủi thế nào?”

“Ví dụ như ‘Cô rất tốt, là ánh mắt của hắn có vấn đề’…” Tự nhận vừa ‘tỉnh ra’ Trác Gia lại bắt đầu phát điên, “Vậy nên mới nói, rốt cuộc vì sao anh ta không thích thôi? Rõ ràng tôi đã cố gắng như vậy…”

“Có lẽ là… Cách nhìn nhận của hắn và cô không hợp nhau.”

“Tôi có thể sửa!”

“… Buông tay đi.” Cái này thuộc về vấn đề đầu óc, trừ phi đổi não, bằng không khó có thể sửa lại.

Sau khi trạch nữ tiểu thư oán hận một hồi, lại nói: “Dù sao hôm nay mới là thứ năm, đến khi đó rồi nói sau.” Lập tức lại hỏi, “Cô cảm giác chúng ta nên làm gì trước thì tốt?”

“Trước tiên ra khỏi bồn tắm đã.”

“…”

Không thể không nói, Trác Gia thật đúng là lợi hại, kể chuyện một hồi cư nhiên đã khiến Tô Lục tạm thời quên đi sự thực rằng mình còn đang ở trong bồn tắm, mãi tới bây giờ mới nghĩ đến. Cô gần như có thể hình dung ra cảnh người nào đó đang ở trong không gian Vị Diện cười ngất ngưởng, hừ, thật sự là khó chịu.

Bởi vì nước trong bồn tắm đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, sau khi Tô Lục đứng lên vội chạy tới phòng bếp pha một cốc trà gừng đường đỏ, cũng phải nói thêm, cái phòng bếp của Trác Gia thật sự là rỗng tuếch, trà gừng nghe nói là lần trước mẫu thân đại nhân đến nấu ăn còn thừa, mà đường đỏ cũng là bởi vì cô có tật xấu đau bụng kinh mới mua.

Bởi vì thân thể của Trác Gia dường như chưa bao giờ làm đồ ăn, cho nên Tô Lục phải mất khá nhiều thời gian mới khiến ý thức và thân thể hòa hợp, nhưng dù động tác dần dần thuần thục, cách sử dụng đao vẫn không thể hoàn toàn so sánh với thân thể của chính mình, đương nhiên, chỉ là pha trà gừng mà thôi, thật sự cũng không cần cái gì mà đao pháp. Nhưng dù vậy, trạch nữ tiểu thư vẫn cảm thán liên tục ——

“Thật là lợi hại, lại có thể thái mỏng như vậy!”

“Thật giống như mẹ tôi!”

“Cơ thể của tôi cũng có thể làm ra những động tác như thế này sao? Quả thực là không thể tin được!”

Tô Lục: “…” Tuy rằng nhận được lời khen của người khác là một chuyện đáng vui mừng, nhưng giờ phút này Tô Lục càng cảm thấy thật 囧.

Sau khi làm xong tất cả, đã là rạng sáng thứ sáu.

Tô Lục đi lên giường, nhắm mắt lại, nghe được giọng nói nho nhỏ của trạch nữ tiểu thư: “Ngủ ngon.”

“Ừ, ngủ ngon.”

Rồi sau đó, cảm nhận được cảm xúc thỏa mãn của người nào đó —— một loại hạnh phúc khi “không phải cô độc một mình”.

Cuộc sống của Trác Gia trong mắt rất nhiều người khác mà nói có thể coi là hạnh phúc, nhưng trên thế giới không tồn tại thứ gì hoàn mỹ, giống như Trác Gia, thời điểm trung học cha mẹ ly hôn, anh trai theo cha, còn cô đi theo mẹ. Đương nhiên, dù hai gia đình vẫn có qua lại, người lớn của hai bên cũng rất rộng rãi, chẳng qua chỉ là vì tính cách không hợp mới chia tay, cho nên không nhất thiết phải trở thành ngươi dưng, đối với sự trưởng thành của con cái cũng không tốt.

Mặc dù vậy, trước sau Trác Gia vẫn chịu ảnh hưởng.

Từ tiểu công chúa được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay, biến thành đứa nhỏ cha mẹ ly dị gia đình xa cách, chênh lệch thật sự quá lớn. Tính cách cô từ nhỏ đã hay ngại ngùng, lúc trước còn có anh trai dẫn cô ra ngoài chơi, nhưng từ sau khi cùng cha rời đi, Trác Gia cũng ngày càng trở nên trầm mặc ít nói hơn, từ trung học đến đại học đều lựa chọn những trường gần nhà, rất ít khi cùng người khác tiếp xúc.

Đợi đến sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ quyết định tái hôn, tuy rằng cha dượng nói hoan nghênh cô ở chung với bọn họ, nhưng Trác Gia vẫn bướng bỉnh quyết định rời đi, lựa chọn sống một mình. Cha cô vài năm trước cũng đã quyết định tái hôn, anh trai dường như đã có bạn gái. Hiện tại, mẹ cũng muốn kết hôn.

Trác Gia rất rõ ràng, bản thân đã liên lụy mọi người quá nhiều  —— cô phải trưởng thành, mẹ cũng hoàn toàn có tư cách bắt đầu cuộc sống mới, mà không phải cả ngày lo lắng đông tây cho cô.

Hơn nữa, chuyển đi nơi khác cũng không phải tuyệt giao, tất cả mọi người vẫn có thể đến thăm cô —— Trác Gia lấy điều này để thuyết phục ba người ban đầu kịch liệt phản đối.

Không thể không nói, quãng thời gian đầu khi sống một mình, cô thật sự không biết làm gì. Thế nhưng, sau khi không có áp lực học tập, một lần ngẫu nhiên, cô bắt đầu chơi các loại game online, cũng theo đó tham gia vào các diễn đàn có liên quan, quen biết không ít người. Thông qua Internet tiếp xúc với mấy người này, giống như không còn gì trói buộc, giống như biến thành một con người hoàn toàn khác, loại cảm giác này… Cô rất thích.

Cuộc sống cũng từng ngày từng ngày đi vào quỹ đạo, tuy rằng quỹ đạo này ở trong mắt người thường có chút… Khụ, khác thường.

Nhưng dù vậy, ở sâu trong nội tâm không phải không cảm thấy cô độc.

Đã rất lâu, không có người nào nói “ngủ ngon” với cô, cho nên giờ này khắc này, Trác Gia vô cùng thỏa mãn.

Buổi sáng ngày mai, hẳn là có người sẽ nói “chào buổi sáng” đi?

Không nói cũng không sao, cô sẽ chủ động nói!

__Hết chương 27__