Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay

Chương 6: Tâm tình cải thiện




Dưới sự giúp đỡ của Tuân Hiên, lễ tang cha mẹ Bạch Tuyết Văn thuận lợi kết thúc, sau khi đem hũ tro cốt đặt vào “phòng riêng” do nhà tang lễ đề cử, Tô Lục lẳng lặng đứng tại chỗ, ngẩng đầu kính cẩn hành lễ.

Cô rất rõ ràng, đó vừa là cha mẹ Bạch, vừa không phải cha mẹ Bạch.

Người đã chết, cái gì cũng đều mang đi, thứ quý giá nhất còn lại, không phải thi thể tro cốt, không phải vàng bạc tiền tài, mà là người.

Con người Bạch Tuyết Văn và hồi ức cô có được, chính là tài sản trân quý nhất họ lưu lại, muốn tưởng niệm họ cũng không nhất định phải suốt ngày nhìn ngắm chiếc hộp lạnh như băng kia, như thế chẳng bằng đối diện với gương nhìn chính mình, người được họ yêu thương hơn hai mươi năm, hoàn mỹ kế thừa đặc điểm của cha mẹ, sự tồn tại của cô chứng minh sự hiện diện của họ trên cõi đời này.

Giờ khắc này, trong lòng Tô Lục, Bạch Tuyết Văn lại phát ra tiếng khóc thảm đến khàn cả giọng: “Tôi không còn ba… tôi không còn mẹ… tôi trở thành cô nhi…” Trong cuộc sống có chuyện gì đau đớn hơn điều này? Hai người duy nhất yêu thương cô vô điều kiện đã ra đi, từ nay về sau chỉ còn lại một mình Bạch Tuyết văn cô độc, trời đất bao la, đến tột cùng nơi nào mới là chốn dung thân?

Cô gái nâng tay lên che ngực: Ít nhất còn có tôi ở nơi này.

Cho nên cô sẽ không đơn độc.

Có lẽ là được an ủi, Bạch Tuyết Văn dần dần ngừng nức nở, tinh thần mệt mỏi nhiều ngày khiến linh hồn của cô lại lâm vào trạng thái mê man. Mà Tô Lục vẫn luôn bận rộn thật ra cũng không khá hơn là bao, nhưng bây giờ không phải thời điểm nghỉ ngơi, cô chậm rãi ra khỏi phòng, đi đến bên người thanh niên đang đứng trong sân, thật tâm nói lời cảm tạ: “Tuân luật sư, cảm ơn sự giúp đỡ của anh mấy ngày nay.”

“Không cần khách khí.” Đại khái là do ánh mặt trời ấm áp chiếu lên khuôn mặt, biểu tình của thanh niên không còn vẻ cứng ngắc như lúc trước, mà dịu dàng hơn không ít, “Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân từng giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi làm như vậy cũng chỉ là đang báo ân mà thôi, đương nhiên vẫn chưa thể trả hết ân tình ấy.”

“Ân tình?”

Đối mặt với nghi hoặc của cô, thanh niên chỉ cười.

Tô Lục biết, mình không nên tiếp tục nghiên cứu nữa.

Tuân Hiên đúng lúc mở miệng, cứu rỗi cuộc đối thoại có nguy cơ lâm vào cục diện bế tắc: “Tiếp theo cô có tính toán gì không?”

“Về nhà.” Tô Lục khẳng định trả lời.

“Về nhà?” Về thành phố C? Về bên người nam nhân kia?

“Ừ.” Tô Lục không để ý đối phương nghĩ như thế nào, chỉ theo ý tưởng của Bạch Tuyết Văn mà trả lời, “Ba mẹ đã để lại căn hộ nơi tôi sinh sống từ nhỏ đến lớn, chung quy tôi không thể phụ tâm ý của họ để nó hoang phế.”

“Thật sao?”

“Ừ.”

Tuân Hiên nhẹ nhàng thở ra, lại có chút nghi hoặc.

Thông qua điều tra, tuy rằng Hứa Bân không có làm ra chuyện gì trái pháp luật loạn kỷ cương, thậm chí trên một khía cạnh nào đó, đối xử với đồng nghiệp còn còn một người nhiệt tình, nhưng đứng ở lập trường của Bạch Tuyết Văn, hắn chỉ có thể dùng một từ “tiện”* để hình dung.

*Tiện: trong đê tiện, cặn bã.

Tuy rằng Tuấn Hiên không thể can thiệp vào quyết định của người khác, nhưng con gái của ân nhân cứ đâm đầu vào vũng bùn như thế cũng không phải điều hắn muốn nhìn thấy. Hiện tại có kết quả như vậy, thật khiến hắn yên tâm, nhưng căn cứ vào miêu tả của Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân cùng với sự điều tra của hắn, tính cách Bạch Tuyết Văn trước sau có sự khác biệt thật lớn… Là vì tình yêu sụp đổ, còn vì cha mẹ qua đời mà trưởng thành trong một đêm sao?

Hoặc là…

Tuân Hiên nao nao, lập tức lắc đầu, nghĩ chuyện này để làm gì, đây cũng không phải chuyện hắn nên lo lắng.

Khi liếc mắt nhìn sang, hắn thấy cô gái đang ngước khuôn mặt có chút tiều tụy nhìn bầu trời xanh thẳm, biểu tình rất nhẹ nhàng, có một loại cảm giác thật khó tả như đang muốn truyền đạt với thế giới rằng: “Tôi đang ở nơi này”.

Cần chứng minh sự “tồn tại” đều là vì bản thân có lẽ “không tồn tại”.

Nhưng cô rõ ràng đang ở nơi này, vì sao lại vô thức phủ định điều này?

Trực giác luật sư nói cho Tuân Hiên, cô gái trước mặt có một bí mật, một bí mật vô cùng lớn.

Nhưng đúng như vừa nãy suy nghĩ, đây không phải điều hắn nên dò hỏi nghiên cứu.

Tô Lục hoàn toàn không biết thanh niên bên cạnh đang suy nghĩ cái gì, hoặc là nói, cho dù có biết cô cũng không thèm để ý, “xuyên không” và “trọng sinh” là từ ngữ người hiện đại đều biết, thậm chí không hề thiếu người chờ mong chuyện đó sẽ xảy ra với mình, nhưng có mấy người cho rằng nó sẽ thật sự phát sinh với người bên cạnh?

Huống chi, Tuân Hiên với Bạch Tuyết Văn mà nói, chung quy chỉ là người xa lạ mới quen biết không lâu, sao có thể thật sự phát hiện ra chuyện gì.

Sau khi tạm biệt hắn, Tô Lục ngồi trên xe của Phương Thư Duy, trở về nhà của Bạch Tuyết Văn. Dọc đường đi, cô không nói gì, mà người bên cạnh dường như cũng thấu hiểu nỗi “bi thương” của cô, cho nên không chủ động mở miệng, chỉ lẳng lặng lái xe, ngoại trừ hai câu “anh đưa em về” và “lần sau gặp lại” dường như không nói thêm gì.

Vì sao Tô Lục lại ngồi xe của hắn?

Bởi vì hắn và cha mẹ của Bạch Tuyết Văn ở cùng một khu biệt thự.

Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân chính yếu, cho dù sống thay, Tô Lục vẫn phân biệt được chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, đồng ý lên xe, thật ra cũng là được Bạch Tuyết Văn cho phép.

Sau khi Tuân Hiên xuất hiện, Phương Thư Duy cũng vội vàng tìm tới, nhìn thấy Tô Lục sắm vai “Bạch Tuyết Văn”, thần sắc của hắn có chút phức tạp, cô có thể nhìn ra người thanh niên này dường như thích Bạch Tuyết Văn, nhưng hắn lại không nói một lời dư thừa nào, cũng không làm chuyện dư thừa nào, chỉ im lặng đợi, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với cô hai câu. Một chút biểu hiện này cũng khiến Tô Lục có ấn tượng không tệ với hắn, bởi vì theo lẽ thường, thời điểm một người phụ nữ đang trong trạng thái thể xác và tinh thần yếu ớt như thế này thực dễ dàng bị kích động, đây chắc chắn là một cơ hội tốt để tấn công, nhưng hắn hiển nhiên không tính toán làm như vậy.

Sau đó Tô Lục thử dò hỏi hạ Bạch Tuyết Văn, có muốn cùng đối phương nói chuyện hay không?

Bởi vì là bạn học lúc trước, Bạch Tuyết Văn suy nghĩ một chút rồi cũng đáp ứng, từ đó trở đi, tiếp xúc với Phương Thư Duy, đều là bản thân Bạch cô nương, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Tô Lục ở trên xe không nói lời nào.

Xuyên qua màn hình trong Vị Diện không gian, Tô Lục có thể thấy được, dường như Bạch Tuyết Văn đối với người đàn ông này cũng không chán ghét, trong vài lần thưa thớt cùng hắn nói chuyện phiếm có khi bởi vì nhớ lại ký ức vui vẻ nào đó mà cười rộ lên —— khi còn học đại học, trước khi gặp người kia, cuộc sống của cô thật sự giống công chúa, gần như đều được mọi người sủng ái, hồi tưởng lại như thế sẽ không thấy bi thương chứ?

Đương nhiên, hành động này khiến thời gian trở lại thế giới thực của Tô Lục bị kéo dài, có điều theo như cách nói của dép xỏ ngón, chuyện này đối với cơ thể của cô cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại còn có một số ưu việt nhất đinh, cụ thể là gì hắn lại không nói rõ. Hơn nữa, làm như vậy đối với tinh thần của Bạch Tuyết Văn cũng có lợi, nhớ về quá khứ, đối lập với hiện tại, có lẽ càng khiến cô hạ quyết tâm “không quay trở về”.

Tâm tư nữ nhân thật ra rất mềm yếu, thật sự yêu một người, trong một khoảng thời gian bất luận thế nào cũng khó quên. Tô Lục biết, Bạch Tuyết Văn cũng không hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của Hứa Bân, nhưng cha mẹ qua đời và di chúc để lại dường như là một loại phương thức tàn khốc đánh thẳng vào cô, khiến cô bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ, chỉ cần có thể hạ quyết tâm, còn lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Trong khoảnh khắc Tô Lục cầm ra chìa khóa đứng trước cửa nhà, linh hồn Bạch Tuyết Văn truyền đến một tia dao động, dường như là giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng không thể chống cự lại cảm giác mỏi mệt dày đặc kia.

“Không cần lo lắng, phòng ở trong này, cô ở trong này, thời gian còn lại cònrất nhiều.”

“… Cám ơn.”

“Không cần khách khí.”

Sau khi thân nhân qua đời, trở lại nơi họ cư trú khi còn sống, thật sự là một hồi tra tấn không cần nghi ngờ.

Cửa lớn này, lần đầu khi tới đây ba ba từng đặt cô ở đây đo.

Cửa sổ này, mẹ từng dựa vào đây chăm chú nhìn cô chơi cầu ở ngoài vườn.

Con búp bê này, là ngày đó sinh nhật ba ba tặng cho cô.



Nơi này tràn ngập hồi ức không đếm được.

Thu thập chúng dường như cần không ít thời gian, nhưng đúng như Tô Lục nói, hiện tại Bạch Tuyết Văn thiếu không phải là thời gian.

Đảo mắt, một tuần đã trôi qua.

Trong thời gian này, Tô Lục trải qua cuộc sống bình thường, mà Bạch Tuyết Văn lại ở một bên vừa tĩnh dưỡng linh hồn, vừa thừa dịp “người thay thế” hoạt động mà cẩn thận quan sát phòng ốc rõ ràng quen thuộc lại đột nhiên có cảm giác xa lạ, lẳng lặng nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp trog quá khứ, khi thì mỉm cười, khi thì rơi lệ, tất cả cứ như vậy đi vào quỹ đạo.

Mà phiền toái, rốt cục cũng đến.

Buổi sáng hôm nay, Tô Lục đang vừa ăn táo vừa nghĩ xem cơm trưa nên nấu cái gì, điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên, cô đi qua nhìn thấy dãy số, phát hiện ra là bảo vệ gọi đến, bởi vì trên tay dính đầy nước táo, cho nên cô đơn giản ấn loa ngoài.

“Xin hỏi là Bạch tiểu thư phải không?”

“Là tôi, xin hỏi có chuyện gì sao?”

“Là thế này, ở đây có một vị là Hứa Bân Hứa tiên sinh, tự xưng là bạn trai của cô, muốn vào trong tìm tiểu thư, xin hỏi có cho phép hay không?”

Tô Lục không nói gì, tuy rằng đã sớm dự đoán được sau khi tên gia hỏa này biết được tin tức “cha mẹ Bạch Tuyết Văn qua đời” sẽ đến tìm, nhưng bởi vì gần nửa tháng này không thấy hắn xuất hiện, cô sinh ra một chút tâm lý may mắn, nhưng tình huống hiện tại, có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi.

Nhưng Bạch Tuyết Văn không muốn gặp lại hắn, mà cô cũng vậy, đối với tên gia hỏa này không có bất cứ hứng thú gì. Giống như khi đi trên đường gặp một đống phân chó, người bình thường không ai muốn dùng chân dẫm nát mà đều bịt mũi tránh đi.

“Tôi không biết người này.”

“Được, tôi đã biết, làm phiền cô rồi, Bạch tiểu thư.”

“Không, không sao.”

“Vậy tôi…” Bảo vệ chưa nói xong, điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng va chạm, một giọng nói vội vàng từ đầu bên kia truyền đến, “Tuyết Văn, là anh, A Bân!”

Mặt Tô Lục không chút thay đổi cắn miếng táo, chậm rãi nhai.

“Tiên sinh, mời anh lập tức đi ra ngoài…”

“Để tôi và bạn gái nói với nhau vài câu, vài câu là được rồi!”

“Bạch tiểu thư nói không biết anh.”

“Cô ấy chỉ là đang giận dỗi mà thôi! Tuyết Văn, em có nghe thấy không? Anh cảm thấy chúng ta cần nói chuyện, em để anh vào được không? Thời gian dài như vậy không đến tìm em là anh không đúng, thời điểm em khó khăn nhất anh không thể ở bên cạnh cũng là anh không đúng, nhưng để anh giải thích , Tuyết Văn, em… Aaa!”

Sau khi Hứa Bân phát ra một tiếng kêu thảm thiết, điện thoại rốt cục lại về tay bảo vệ, hắn thở hổn hển liên tục giải thích: “Thực xin lỗi, Bạch tiểu thư, thật là vô cùng xin lỗi.”

“Không sao.” Trên mặt Tô Lục không biết khi nào hiện ra một nụ cười nhẹ, “À, tôi đột nhiên nhớ ra người này lúc trước từng theo dõi tôi rất lâu, lần sau nếu hắn lại đến, phiền chú báo với công an.”

“Được, không thành vấn đề.” Bảo vệ suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Bằng không, hôm nay đưa hắn đến cục cảnh sát luôn?” Đại thúc bảo vệ và Hứa Bân cận chiến đã anh dũng bị thương —— mặt bị cào mất một lớp da.

“Sao cũng được. Đúng rồi, giúp tôi kết nối với tuyến trên, số công tác của chú là bao nhiêu?”

“Tôi sao? 09!” Bảo vệ vừa nghe thấy thế tinh thần tỉnh táo hẳn lên, nguyên nhân chính là vì công tác ở nơi này ngoại trừ tiền lương còn có tiền thưởng! Bình thường nếu bọn họ biểu hiện tốt, khách hàng nơi này có thể thông qua điện thoại của bảo vệ để liên hệ với tuyến trên, sau đó lựa chọn “khen thưởng”, tiền thưởng này do bộ phận quản lý ứng trước, rồi sau đó khi khách hàng nộp tiền điện, tiền nước và tiền bảo hộ sẽ trả kèm. Dù sao ở nơi này đều là người có tiền, hoàn toàn không để ý đến món tiền nhỏ này.

Tô Lục nghe điện thoại lần nữa reo lên, dưới sự cố vấn của Bạch Tuyết Văn, vui vẻ thưởng cho vị đại thúc bảo vệ này 500 đồng tiền thưởng. Cô có lý do để tin tưởng, chỉ cần lần sau Hứa Bân xuất hiện ở nơi này phạm vi một thước, thì sẽ có khả năng bị đưa đến cục công an —— không sai, hắn giờ đây đã trở thành “tình yêu thực sự” của đại thúc bảo vệ.

“Vừa thấy anh là có tâm tình tốt, không cần no đủ vẫn luôn vui vẻ ~ “*

Nhẹ nhàng hát một câu, nhưng Tô Lục không hề có ý định muốn nhìn thấy hắn.