[Conan Đồng Nhân Đam Mỹ] Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 38: Cắt đứt




Gin cầm súng hướng về phía Miyano Shiho, không nhanh không chậm nói: “Ta sẽ để cho cô chết thật thống khoái, Sherry.”

“Anh đối xử với tôi như vậy đúng là đã rất nhân từ rồi, Gin.” Miyano Shiho không hề nói xéo, Gin không có ý định tra tấn cô như xay cối đúng là đã cực kỳ nhân từ rồi.

“Sherry, cô nên nói cho rõ ràng, ta sẽ không dễ dàng buông tha cho bất kỳ kẻ nào dám phản bội tổ chức... Nhưng nếu như không phải vì tìm cô, tiểu quỷ kia cũng sẽ không đến bên cạnh ta, lần này coi như là quà tạ lễ.” Tròng mắt màu xanh sẫm của Gin lóe ra ánh sáng hung tàn, ngày này hắn đã chờ rất lâu rồi, chỉ vì có thể tự tay giết chết kẻ phản bội tổ chức này.

Miyano Shiho nghe Gin nhắc đến Shinichi, không khỏi sốt sắng hỏi: “Anh đối với Kudo là muốn làm gì?”

“Cô cảm thấy ta sẽ làm gì cậu ta?” Đôi mắt bên dưới tóc mái thật dài của Gin lóe ra tia trào phúng, bởi vì Sherry không biết tự lượng sức mình.

“Gin, cậu ấy và anh không phải người cùng một con đường, xin anh lựa chọn một con mồi khác để đùa giỡn, Kudo cậu ấy không chơi nổi trò chơi này.” Ngữ khí Miyano Shiho lạnh lẽo, mang theo vẻ kiên quyết.

Khóe miệng Gin vẽ lên một độ cong châm chọc nói: “Cô trước tiên lo cho mình đi, chuyện của cậu ta cô bớt quản.”

“Gin, anh cho dù không nhầm phạm vi săn bắn, nhưng anh và Kudo Shinichi cũng chưa chính thức xác lập quan hệ có đúng không?” Dưới ánh mắt của hắn Miyano Shiho vẫn luôn cố gắng trốn chạy, kỳ thực cô đã sớm trở về Nhật Bản được một thời gian rồi, mấy ngày nay cô một mực quan sát Shinichi cùng Gin ở bên nhau, thái độ vẫn chưa quyết định của Shinichi là minh chứng tốt nhất.

“Cô nghe ai nói?” Gin nhíu nhíu mày, hắn luôn luôn không thích người khác khoa chân múa tay vào chuyện của hắn, huống chi người nói những lời này với hắn còn là kẻ phản bội tổ chức.

Miyano Shiho khẽ mỉm cười, từ từ nói rằng: “Ai nói rất quan trọng sao? Quan trọng là anh cùng Kudo không có quan hệ gì, chính anh mới là người không thể kiểm soát được cậu ấy.”

“Cô nói nhiều lắm.” Gin bước hai bước đến gần, cây súng Beretta M92F màu đen kề ngay đầu Miyano Shiho, khiến cho cô phải lui về sau một bước.

“Thẹn quá hoá giận thì chỉ có thể  biểu hiện ra được rằng tôi đã nói trúng tâm sự của anh, một sát thủ ở trước mặt con mồi của mình lại bại lộ ra tâm tình chính là điều tối kị.” Miyano Shiho lờ đi cái trán lạnh lẽo, không chút e ngại cùng Gin đối mặt.

“Người biết bí mật của ta chỉ có một con đường có thể đi, xem ra cô rất nóng lòng chịu chết, Sherry.” Gin cố ý nhất mạnh hai chữ chịu chết, sát ý nồng đậm cùng bộ quần áo màu đen như tan vào trong bóng đêm phía sau.

Miyano Shiho biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra mà tựa ở trên tường, đột nhiên nở nụ cười bí hiểm: “Gin, anh đã lộ ra chân tướng, nếu như anh thật sự có ý định giết tôi, căn bản sẽ không nói nhảm nhiều như vậy. Anh không muốn giết tôi đâu, có đúng không?”

“Cô đừng ở đó vọng tưởng, muốn sống sót bên trong đám người của FBI sao? Sherry, Thiên Đường sẽ không giúp đỡ cô đâu, trên lưng chúng ta đều đang mang trọng tội.” Gin làm mặt lạnh nhìn Miyano Shiho, một cảm giác ngột ngạt cường đại tràn ngập trời đất ùn ùn kéo tới.

“Vì Kudo... Cũng chỉ có lý do này thôi không phải sao? Anh giết tôi, Kudo sẽ hận anh cả đời.” Miyano Shiho tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng chỉ có suy luận này mới có thể nói cho Gin biết tại sao không được giết cô.

Bên trong bầu không gian yên lặng truyền đến tiếng đạn vang khắp nơi, giọng nói Gin lạnh lẽo như băng nhàn nhạt truyền đến: “Chúng ta có thể thử xem.”

“Tên thám tử ngu ngốc...” Miyano Shiho thầm thì lầm bầm một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa, tầm mắt rơi vào phía sau Gin, ánh mắt ngay tức thì toát ra vẻ thoải mái.

Gin cũng không biết có nghe được hay không, ngón tay uốn lượn như muốn bóp cò súng.

Nhưng mà động tác này của Gin lại bị cánh tay trái truyền tới từng trận đau đớn ngăn trở, một vệt máu đỏ tươi từ nơi vai trái chậm rãi tràn ra, đợi hắn ổn định lại thân thể nhìn về phía sau, Shinichi đang thở hổn hển xuất hiện trước mắt hắn.

Shinichi một tay đỡ tường, đầu hơi hạ thấp xuống, không biết là mồ hôi hay là nước mắt từ gò má dọc theo cằm chảy xuống, giọt ngọc óng ánh trong đêm đen phảng phất tản ra ánh sáng nhu hòa.

Ánh mắt Gin càng lúc càng lạnh, trong giọng nói pha thêm phẫn nộ khó có thể ức chế: “Kudo Shinichi.”

Shinichi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Gin, gằn từng chữ một: “Gin, không được giết cô ấy!”

Shinichi biết Haibara Ai vô cùng có khả năng đang gặp Gin, cậu lập tức liên lạc cho Bourbon đã nhắc nhở cậu lúc trước, Bourbon rất sảng khoái nói ra tung tích của Gin với tâm trạng như muốn xem kịch vui.

Nhưng mà chờ cậu chạy tới hiện trường, Gin đang định dùng súng bắn chết Haibara Ai, Shinichi dưới tình thế cấp bách không thể làm gì khác hơn là nổ súng ngăn cản Gin. Bởi vì trên người cậu không có mang theo trang bị nào của bác tiến sĩ phát minh ra, những thứ đó vào thời điểm cậu bị bắt cóc đã bọn chúng lấy mất, lúc này trên người cậu chỉ còn dư lại chiếc Beretta M92F Gin đã tặng cậu vào ngày sinh nhật.

Vận mệnh chuyển động được một vòng, cây súng Gin đưa cho cậu cuối cùng cũng có một ngày phải sử dụng trên người chủ nhân.

“Sherry là kẻ phản bội tổ chức.” Thanh âm âm lãnh của Gin vang lên, kẻ phản bội tổ chức cho dù có chạy trốn tới chân trời góc biển thì cũng phải tiêu diệt hết, không ai có thể ngăn cản hắn.

“Cô ấy là bạn của tôi.” Shinichi lấy ánh mắt khẩn cầu nhìn Gin, nhìn khuôn mặt hắn liền biết hắn sẽ không buông tha cho Haibara Ai.

“Không ai có thể thay đổi quyết định của ta.” Gin vẫn không chút do dự cự tuyệt nói, chỉ cần ả phụ nữ này không phải người hắn muốn giữ lại, bất luận là người nào cũng đều không thể ngăn cản được hắn.

Shinichi trong lòng đau đớn không nguôi, Gin không chút lưu tình từ chối triệt để khiến tim cậu đau nhói, nếu như quan tâm đến cậu, làm sao sẽ không chút do dự mà từ chối. Cậu biết Gin giết người không chớp mắt, đúng như Bourbon đã nói hắn là Vua Của Bóng Tối, cậu rất khó chập nhận toàn bộ chuyện này cho nên đã phải cố gắng rất nhiều, nhưng cậu vẫn không thể trơ mắt nhìn Gin giết người mà không ngăn cản, cậu càng nhận ra rằng Gin thực sự không hề để ý đến cậu, điều này càng khiến cậu không thể nào tiếp nhận.

Từng hình ảnh ngọt ngào trong quá khứ thay phiên nhau xuất hiện trước mắt, ngày hắn bất chấp tất cả hôn cậu dưới khách sạn Beika, ngày sinh nhật đó mở nhạc chúc mừng sinh nhật cậu sau đó lại cùng ăn bánh dâu tây, ở bên trong quán sushi Nhật Bản nắm tay cậu bên dưới mũ dạ, đeo cho cậu chiếc nhẫn bên cạnh đài phun nước Trevi... Chuyện cũ sống động ngay trước mắt, mỗi một chuyện thân mật đều đáng giá mang lại cho cậu cảm giác ngọt ngào.

Nhưng mà bố cậu đã nói đúng, cuộc đời của cậu không thể chỉ có tình yêu, có vài thứ vào thời điểm cần đưa ra lựa chọn, cậu nhất định phải đưa ra được quyết định đúng đắn.

Shinichi giơ tay lên, khẩu súng thẳng tắp chỉ chính xác vị trí người Gin.

Gin phản ứng so với Shinichi thì lại nhanh hơn, trước khi Shinichi có thể hướng thẳng súng về phía trước, hắn đã giơ súng chỉ về phía Shinichi.

Trong một khoảnh khắc đó, cả thế giới tựa như bị đóng băng. Shinichi đứng dưới ánh đèn chói mắt bên ngoài phòng, Gin đứng ở bên trong gian phòng tối tăm, hai người đứng trong hai thế giới, đồng thời giơ súng lên giằng co nhau.

“Đại ca!” Vodka giật mình nhìn tình cảnh này, chuẩn bị giơ súng ngắm Shinichi, lại bị một ánh mắt của Gin ngăn lại.

“Kudo!” Miyano Shiho kinh hoảng kêu lên, Shinichi tuyệt đối không phải là đối thủ của Gin, Gin chính là sát thủ chuyên nghiệp xuất quỷ nhập thần đó.

“Cho dù đó là anh... Tôi cũng không có cách nào có thể tha thứ cho việc anh ra tay với Shiho.” Trên mí mắt Shinichi ẩn ẩn nước mắt óng ánh long lanh, súng cầm trong tay đang run run không ngớt, dù là ai cũng đều có thể nhìn ra được cậu chính là một tay mơ.

Mà Gin tao nhã đứng tại chỗ, trên mặt là vẻ kiêu căng lạnh lùng, súng trong tay vững vàng lại mạnh mẽ, không có một chút run rẩy nào.

“Tiểu quỷ, đối xử với kẻ thù vĩnh viễn không được nương tay.” Gin cười lạnh nói, “Đối xử với người đã từng bên gối, ta sẽ không cho em chết quá khó coi, ta sẽ nhắm ngay trái tim của em lặng yên không tiếng động bắn ra một phát súng trí mạng, trái tim của em trong nháy mắt sẽ ngừng đập, máu tươi chảy ra thậm chí sẽ không nhuộm đỏ sàn nhà.”

“Gin, không cần nói nữa!” Shinichi thống khổ lắc lắc đầu, thời gian phảng phất như chảy ngược về thời điểm cậu với Gin lần đầu gặp gỡ, nhìn Gin siết lấy cổ cậu như muốn đưa cậu đến địa ngục, hoàn toàn là hai con người xa lạ.

Nỗi thống khổ không thể tả, lãnh đạm như lúc ban đầu, hai người một mực cầm súng giằng co nhau, mỗi một phút trôi qua đều tựa như một thế kỷ vậy.

Miyano Shiho nhìn Shinichi mấy lần muốn bóp cò súng rồi lại buông ngón tay ra, từng lời khuyên can đều nuốt xuống dưới bụng, hóa thành một tiếng thở dài tan vào trong không khí.

“Gin, ở trong lòng anh tôi rốt cuộc là ai?” Shinichi đột nhiên nở nụ cười, ý cười mang theo giọt nước mắt đặc biệt khiến người ta cảm thấy đáng thương cùng bi thương.

“Tiểu quỷ, em một mực yêu cầu tôi đặt em ở vị trí hàng đầu, nhưng mà em có từng nghĩ qua tôi là ai trong lòng em không?” Gin bất động nói, ngày hôm nay hắn làm tất cả những chuyện này chính là vì muốn tiểu quỷ tại bước ngoặt này đưa ra quyết định, nếu như tiểu quỷ lựa chọn hắn, sau này vô luận như thế nào hắn đều sẽ không rời bỏ tiểu quỷ, nếu như không phải... Tất cả chỉ có thể trở về lúc ban đầu, hắn đã vì tiểu quỷ mà hơi hơi đi trệch hướng nguyên tắc của mình, mà tiểu quỷ ngay cả một chút hi sinh cũng không bỏ ra được, hắn sẽ không vì thế mà do dự nữa.

Shinichi bị hỏi ngược lại, cậu tựa hồ vẫn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ qua Gin là ai trong cậu, vượt mức bạn bè quá xa, nếu là người yêu thì ám muội quá mức, nếu là bạn trai thì chưa từng xác lập quan hệ, nếu là kẻ thù thì sẽ không cùng nhau lăn giường... Cậu và Gin, tựa hồ chỉ như người xa lạ nhưng lại quen thuộc nhất mà thôi.

“Tôi có thể buông tha Sherry...” Gin khi nói chuyện có dừng lại một chút,

“Nhưng em vào lúc này nhất định chỉ có thể lựa chọn một là tôi hai là Sherry, nếu em lựa chọn tôi, tôi đánh gãy một chân Sherry liền sẽ để cô ta đi, em lựa chọn cô ta, thì tôi đi.”

Shinichi ngây người, hai con ngươi giống như gặp một dã thú khó đối phó, pha thêm thống khổ cùng vẻ mặt không cam lòng.

“Tôi, hay là Sherry?” Gin từng bước ép buộc, không cho Shinichi một giây để thở dốc.

“Gin, tôi... Tôi không biết...” Shinichi buông lỏng súng trong tay, hai tay ôm vai đau đớn nói, “Tôi yêu anh... Chuyện này tôi vẫn luôn tin tưởng... Nhưng nếu tôi phải lựa chọn giữa gia đình, bạn bè cùng người yêu... Tôi tình nguyện mất đi anh.”

“Em lặp lại một lần nữa.” Hàn ý quanh người Gin ngay lập tức tăng vọt, Vodka đứng bên canh hắn không khỏi rùng mình một cái.

“Gin, chúng ta không phải người cùng một thế giới, có một số chuyện của anh tôi vĩnh viễn không thể nào tiếp nhận được, hơn nữa, anh cũng không thể hòa vào thế giới của tôi... Tôi yêu anh, nhưng không thể nào tiếp nhận được anh.” Shinichi hiện tại mới có thể hiểu ra và nhớ kỹ lời nói cả đời của Ran, không phải bởi vì không yêu, mà là bởi vì rõ ràng yêu tha thiết nhưng lại không thể ở bên nhau, cả đời sẽ luôn khắc cốt ghi tâm mối tình đó.

“Lý do ngu xuẩn.” Gin nhếch lên khóe môi cười nhạo nói, “Bởi vì một ít kẻ không đáng quan trọng, em rời bỏ tôi, xét cho cùng... Tôi mới không phải là người quan trọng nhất đối với em.”

“Không phải...” Shinichi theo bản năng muốn biện giải, nhưng mà lời đả thương người đã nói ra khỏi miệng, lại giải thích ra càng biểu hiện rõ bản thân ích kỉ. Nếu đã lựa chọn bảo vệ Haibara Ai, thì không thể toàn vẹn giữ lại Gin.

“Vodka, chúng ta đi.” Gin sau khi nói xong, liền dứt khoát rời đi.

“Đại ca, đại tẩu...” Vodka do dự nhìn Shinichi một chút, mới chậm rãi bước theo phía sau Gin rời khỏi.

“Hết thảy đều đã kết thúc.” Shinichi trong nháy mắt liền không còn sức lực, ngã quỳ trên mặt đất, mặt hốt hoảng bất lực, linh hồn giống như đều bị tan biến sạch sẽ, chỉ còn lưu lại một túi da không hồn phách, ánh mắt không tiêu cự nhìn thẳng hướng cửa lớn.

Làm sao lại không để ý chứ? Cũng là vì cậu quá quan tâm, quá để ý, cho nên mới không thể nào chấp nhận được thái độ của Gin dành cho người nhà của mình, không thể nào chấp nhận được thủ đoạn của hắn đối xử với người người, không cách nào đối mặt nhìn hắn phạm tội.

Một thám tử cùng sát thủ nảy sinh tình yêu, có thật là khi biển cạn đá mòn mới có thể đi đến viên mãn hay không.

“Kudo......” Miyano Shiho đứng ở phía sau Shinichi, cẩn thận gọi một tiếng, chỉ lo kinh động đến Shinichi.

“Haibara Ai, đây chính là kết cục cậu nhìn thấy sao?” Shinichi hiểu rất rõ nỗi sợ hãi của Haibara Ai đối với Gin hơn tất cả ai khác, cho dù là vậy Haibara Ai cũng muốn đi gặp Gi, cậu chỉ có thể nghĩ đến việc Haibara Ai làm là vì cậu.

“Kudo, hắn không thích hợp với cậu, cậu không phải là người rõ ràng nhất sao, hắn là ác ma, hắn...” Miyano Shiho kích động nâng cao âm điệu, sau đó lại dần dần hạ thấp xuống, cô không thể trơ mắt nhìn Shinichi bị rơi xuống địa ngục, cậu thuộc về thiên sứ, trước khi Shinichi rơi xuống ngay trước mặt cô cô phải giữ chặt lấy tay của cậu ấy.

Nhưng bây giờ Miyano Shiho không biết mình đã làm đúng hay không, cô từng đi theo bên cạnh Gin, quen thuộc mỗi một nụ cười, mỗi một động tác cầm súng của Gin... Vừa mới nãy Gin lơ đãng một giây khiến cô kinh sợ nhận ra một sự việc, súng trong tay Gin căn bản không hề trang bị đạn.

Gin đã sớm biết cô sẽ đến, súng trong tay trống không cũng không phải là vì không muốn giết cô, mà là có giết hay không, cô căn bản cũng không phải mục đích của Gin, điều hắn muốn biết chính là Shinichi có tin tưởng vào hắn hay không, có hiểu rõ hắn hay không, có nhìn thẳng vào mối quan hệ của bọn họ hay không, đồng ý vì hắn mà thỏa hiệp hay không. Nhưng mà hắn căn bản không biết, tình yêu vốn không thể đem ra kiểm tra.

Shinichi đúng là có yêu Gin tha thiết, nhưng mà trên người cậu đồng thời cũng phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm cùng nghĩa vụ, thế giới quan của cậu khiến bản thân không thể nào tiếp nhận được Gin, vì lẽ đó bài xích trong lòng đối với Gin mới ngày càng nở rộng, dứt khoát tin tưởng vào tác phong làm việc trong quá khứ của Gin chính là giết cô.

“Kudo, xin lỗi...” Miyano Shiho không có ý định nói cho Shinichi nghe chân tướng sự việc, hiện tại cho dù có hối tiếc thì cũng đã quá muộn rồi, Gin kiêu căng cùng tự phụ sẽ khiến hắn không thể chấp nhận Kudo nữa, mà trở về con đường đầy ánh sáng mới là con đường tốt nhất dành cho Kudo Shinichi.

“Haibara Ai, tôi hiểu, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi...” Shinichi an ủi bản thân như vậy, nhưng nước mắt lại vẫn không ngừng chảy xuống, cậu chưa từng nghĩ tới kết cuộc hoá ra sẽ đau lòng như vậy.

Bàn tay nguyên bản vẫn còn nắm chặt tay hắn, cuối cùng vẫn phải buông hắn ra...