Conan Đồng Nhân - Mộng Cảnh Nhân Sinh

Chương 11




Đường tới làng Nishiku khá xa, đó là một thôn làng nhỏ ở ngoại ô vì vậy đường khá khó đi. Trên đường, Yue bắt Akito dừng xe ở một tiệm hoa nhỏ mua một bó cúc trắng. Anh không rõ cô muốn mua hoa này làm gì vì cúc trắng vốn chỉ dùng để đưa tang. Yue nhận bó hoa luôn ôm nó trong lòng một tấc cũng không rời . Akito thầm cảm thán cũng may nó chỉ là bó hoa nếu là động vật Anh chết sống cũng không cho lên xe của mình. Hoa mua ven đường có lẽ bởi vận chuyển đường xa có vẻ hơi ủ rũ thiếu sức sống nhưng ở vùng quê hẻo lánh có chỗ bán hoa tươi là tốt lắm rồi. Ai ngờ vào tay Yue, đám cúc trắng rũ rượi ấy như trúng thuốc kích thích không lâu sau tươi tắn hơn hẳn thậm chí khi Anh nhìn chúng qua gương chiếu hậu còn thấy cả giọt sương lấp lánh e ấp trong cánh hoa. Rõ ràng khi Anh mua người bán hàng còn chẳng chịu phun nước cho loài hoa đại diện cho sự bi thương đầy xui xẻo này.

Đi ngang qua ruộng lúa, Yue nghiêng đầu dán mắt vào cửa kính nhìn ra cánh đồng mênh mông thấp thoáng những chiếc đầu búp bê sờn cũ , đôi mắt hơi tối lại. Akito cũng lơ đãng nhìn ra ngoài khẽ nói

"Giờ vẫn có người sử dụng đầu manocanh để đuổi chim sẻ sao? Còn chưa tới mùa thu hoạch mà."

Yue nhìn chằm chằm ra ruộng lúa mím môi thúc giục

"Đi nhanh qua nơi này đi anh, chỗ này không tốt lắm"

Akito nhìn qua gương chiếu hậu gật đầu nhấn ga . Đúng là...đường đi không tốt lắm. Yue mấp máy môi muốn nói gì đó lại thôi. Cô quay đầu nhìn ra ruộng lúa phía sau mình . Màu xanh non mơn mởn tít tắp chạy dài nhưng phía xa xa lại là một màn âm u vô hạn giống như khói xám bủa vây , giăng kín trên cánh đồng. Tiếng quạ thê thiết vang lên trên ngọn cây phía xa. Ánh mặt trời chói chang dường như không đủ ấm áp để sưởi ấm nữa, Yue cảm thấy sau lưng mình chợt lạnh.

Akito lần thứ hai nhận được cuộc gọi từ Yuu Ogasawara . Lần này, cậu ta kêu Anh trực tiếp tới thẳng đồn cảnh sát cách làng Nishiku không xa. Khi xe của Akito dừng lại trước đồn cảnh sát nhỏ đã thấy Yuu Ogasawara sắc mặt tiền tụy ngồi ở đó. Anh ta sau một đêm thoạt nhìn đã già đi mấy tuổi , râu ria lún phún. Chiếc sơ mi trên người nhàu nát không chịu nổi còn tỏa ra mùi vị kỳ lạ. Akito nhíu mày cách Yuu Ogasawara rất xa khinh thường nói

"Cậu đã mấy ngày không tắm hả?"

Yuu Ogasawara sẮc mặt cứng đờ ngại ngùng nói

"Tôi suýt mất mạng, cậu còn ở đó lo cái này sao?"

Akito khinh bỉ cười lạnh

"Dan díu với nàng nào bị Yuu phu nhân phát hiện ?"

Yuu Ogasawara vò đầu nhìn sang Yue đôi mắt cũng sáng rực lên

"Tôi thiếu chút nữa đã chết đuối đấy, còn đụng phải quỷ nữa . Tôi không biết đâu, tháng này nhất định phải cho tôi nghỉ phép 1 tuần an ủi tâm linh bé nhỏ của tôi."

Yue nhìn anh ta lại nhìn sang Akito nhíu mày

"Tối qua gặp một cô gái mặc trang phục đỏ đi nhờ xe sau đó tự nhiên lao xe xuống hồ Nishiku. Người đó là Anh sao?"

Vừa dứt lời cả Yuu Ogasawara và Akito đều trợn mắt nhìn cô. Yuu Ogasawara là kinh ngạc không nói nên lời còn Akito là khó có thể tin nhìn sang Yuu Ogasawara . Anh ta mặc kệ Akito đứng đó lao về phía Yue hỏi dồn

"Em biết hết?"

Yue lắc đầu

"Tôi chỉ biết anh không chết. Có điều nữ quỷ kia cũng không phải muốn hại Anh."

Cô nhìn bầu trời âm u trên đầu mình thở dài

"Bọn họ ...muốn cả ngôi làng này phải chết để hoàn trả nỗi oán hận ngày xưa."

Akito vươn tay ném Yuu Ogasawara ra phía sau đồng thời ôm Yue đi vào đồn cảnh sát nhỏ. Bên ngoài đã lại bắt đầu đổ mưa lớn . Nishiku là một ngôi làng nhỏ gần như tách biệt với bên ngoài. Cuộc sống của nơi này đều là tự cung tự cấp rất ít khi giao thiệp với những làng kế bên. Bởi vì là một trong những ngôi làng cổ còn sót lại cho nên tín ngưỡng của ngôi làng này tôn thờ cũng rất cổ xưa; trưởng làng cũng là một bà lão gần đất xa trời nhưng mọi người ai cũng nể phục bà ta. Đồn cảnh sát này là nơi duy nhất bị cả làng xa lánh , cảnh viên cũng là từ nơi khác phái tới thậm chí còn chẳng giải quyết được vấn đề gì . Luôn bị người trong làng xa lánh và chẳng có ai muốn bị điều tới nơi này cả. Trong đồn chỉ có một chàng trai trẻ trực điện thoại , Yuu và 4 cảnh viên đi theo anh đang ngồi trò chuyện với Akito. Theo lời họ Anh cũng đã rõ ràng phần nào chuyện xảy ra với Yuu ngày hôm qua.

Theo lời Yuu Ogasawara kể thì khi ma nữ kia hiện hình muốn giết Anh , chiếc xa cũng đã ngập một nửa trong nước hồ thì đột nhiên cành diên vĩ trên xe tỏa ra ánh sáng nhẹ làm nữ quỷ kia tan biến. Chiếc xe lao xuống hồ và khi mở mắt ra Yuu đã thấy mình an toàn trên bờ , chiếc oto gần như bị hồ nước đen ngòm nuốt chửng. Yue nghe tới đó sắc mặt trở nên âm trầm cô nghiến răng

"Anh dám lấy hoa của tôi?"

Yuu Ogasawara vội vàng xua tay thanh minh

"Không có , không có...là em làm rơi dưới gầm xe . Tôi thiếu chút nữa đã đạp phải nhưng vì tiếc tôi liền cắm vào lọ nước khoáng trên xe."

Cô không lườm anh ta nữa sắc mặt dịu lại , ôm bó cúc trắng thì thầm

"Thì ra muốn đền ơn à"

Akito ở gần cô nhất đương nhiên nghe rõ những gì cô nói không khỏi nhíu mày suy nghĩ. Yue xuất hiện khiến cho anh nhận ra thế giới này thực không bình thường. Yuu Ogasawara nhìn bó cúc trắng trong tay Yue dường như rất muốn lấy một đóa nhưng không dám ép buộc đành phải tiếp tục lờ đi nghe mọi người bàn luận.

Sau khi đi bộ tới được đồn cảnh sát này, Yuu đã cho người trục vớt chiếc ô tô lên nhưng không thành và bị dân làng đuổi đánh. Họ nói làm như vậy sẽ mạo phạm tới thủy thần tai ương sẽ giáng xuống ngôi làng này . Yuu không còn cách nào khác đành gọi điện cho Akito tới đây giải quyết.

Cảnh viên trực ở Nishiku cho hay ngôi làng này vô cùng tín thàn đặc biệt là thủy thần sông Nishiku vì họ tin tưởng thần sẽ ban cho họ mùa màng bội thu. Mỗi năm , làng này đều tổ chức hiến tế cô dâu cho thủy thần Nishiku mà trùng hợp ngày hiến tế lại là hôm nay cho nên dân làng sống chết cũng không cho phép kẻ nào phá rối quanh hồ . Akito nhíu mày hỏi

"Hiến tế cô dâu là thế nào ?"

Người cảnh viên ấp úng không dám nhìn thẳng anh nói nhỏ

"Họ chọn một cô gái trẻ đẹp còn trinh trắng cho mặc hỉ phục sau nửa đêm thả ra giữa hộ Nishiku, thủy thần sẽ hiện lên đón cô dâu về đáy nước. Nếu Ngài chọn cô ấy thì mùa màng sẽ bội thu dân làng no ấm. Ngược lại , cô ta sẽ chết rất thảm , dân làng gặp phải tai ương."

Akito đặt cốc nước xuống bàn, tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên nước cũng rỉ ra bàn hiển nhiên chiếc cốc đã bị lực của Anh làm cho nứt vỡ. Anh nghiến răng

"Hoang đường, như vậy chẳng phải là giết người sao? Cô gái kia sẽ chết. Hiện tại là thế giới pháp trị không phải thế giới của thần linh nữa rồi ."

Cảnh viên nơm nớp lo sợ trả lời

"Chúng tôi không ngăn được , dân làng rất hung hãn khi chạm tới tín ngưỡng của họ. Một năm trước , bạn tôi vì cứu cô dâu được chọn bị dân làng đánh thành người thực vật. Cô gái kia cũng vẫn phải chết nhưng nghe đồn cô ta bị thủy thần ghét bỏ, thi thể vô cùng gớm ghiếc. Người nà cũng không ai dám mai táng cho cô ấy. Năm ngoái cả làng này mất mùa , rất nhiều trai tráng đột ngột chết đi. Cho nên...năm nay họ nhất định không để cho người tới quấy phá đâu."

Yue đột nhiên xen miệng hỏi

"Thi thể của cô ấy đâu?"

Cảnh viên ấy dường như không nhớ rõ chạy vào phòng lưu trữ Hồ sơ lật một hồi mới đem một quyển Nhật ký phủ đầy tro bụi ra , thần thần bí bí nói

"Tôi không rõ ràng lắm vì khi bạn tôi vào viện rồi tôi mới được cử tới đây. Tất cả đều không được ghi chép lại mà nếu có lưu thành hồ sơ dân làng cũng sẽ đốt bỏ. Đây là Nhật ký của một vị cảnh sát già năm ngoái cố tình ghi lại và dấu đi. Tôi cũng chỉ được nghe mọi người kể lại thôi."

Akito cầm lấy cuốn sổ phủ đầy bụi nhìn qua, sắc mặt ngày càng không tốt.

[Nghi lễ hiến tế của dân làng không được nhìn một cách đầy đủ vì cảnh sát chúng tôi không được phép tiến gần ngôi làng vào ngày diễn ra lễ tế. Tôi cũng chỉ có thể lén lút nhìn và chép lại một vài cảnh để làm tư liệu mà thôi. Nghi lễ hoàn toàn được diễn ra trong điện thờ của làng Nishiku- nơi chỉ thờ Phụng thần sông và không có ai được phép lại gần ngoại trừ trưởng làng . Vào ngày hiến tế, cô dâu được chọn sẽ mặc hỉ phục từ nhà được trưởng làng chúc phúc sạ đó ngủ lại một đêm trong điện thờ để thủy thần biết rõ mặt cô dâu của mình. Trong suốt đêm hôm ấy , dân làng sẽ tụ tập ăn uống linh đình để giã biệt cô dâu và cầu mong một mùa màng bội thu. Đúng 12h đêm, trưởng làng để gia đình cô dâu tiễn đưa con gái lần cuối bên hồ sau đó đưa cô gái lên thuyền nhỏ theo dòng nước ra giữa hồ sâu. Tới lúc thuyền chìm hẳn cũng là lúc cô dâu về với nhà chồng đồng thời chính tay người mẹ của cô dâu sẽ cắm một đầu manocanh lên ruộng lúa của nhà mình báo hiệu cho cả làng biết ; đó cũng là nguyên nhân vì sao cánh đồng lúa của làng Nishiku không phải mùa thu hoạch cũng có những đầu manocanh đuổi chim sẻ giăng khắp.

Nhưng vào mùa hiến tế năm ngoái có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Một cảnh viên trẻ đã liều mạng phá hủy lễ tế cứu cô dâu khiến cho dân làng nổi cơn phẫn nộ. Cậu ta bị đánh tới gần chết, khi chúng tôi tới chi viện chỉ còn sót lại hơi tàn. Cô dâu không cứu được, 3 ngày sau chúng tôi thấy xác của cô ấy nổi trên mặt hồ. Toàn thân xanh tím , phù phũng, Trương phềnh bốc mùi hôi thối nồng nặc. Mắt mở trừng trừng như muốn lòi cả con ngươi ra ngoài , mũi miệng đầy máu. Gương mặt vốn thanh tú xinh đẹp nay đã bợt bạt tím ngắt, một nửa bên mặt bị cá rỉa không còn nguyên dạng . Ổ bụng cũng bị đào ra , ruột , nội tạng vung vãi khắp nơi . Mái tóc dài tuyệt nhiên không thấy chỉ còn cái đầu đầy máu khô, da tróc thịt bong, lưỡi cũng bị lấy mất tử trạng thảm không cách nào tả xiết.

Dân làng không ai dám động vào thi thể , họ bắt cảnh sát chúng tôi phải chịu trách nhiệm mai táng cho cô gái khốn khổ ấy. Đáng buồn hơn cả là mẹ của nạn nhân cũng phỉ nhổ con gái mình không thèm liếc mắt lấy một cái . Chúng tôi không còn cách nào khác đành phải chôn cô ấy trong một mộ địa cách làng Nishiku không xa . Nhưng khi chúng tôi tới thăm mộ thắp nhang đã thấy thi thể của cô ấy bị đào lên vứt bừa bãi ở ruộng lúa.

Trưởng làng ngăn cản chúng tôi an táng cho cô gái ấy một lần nữa, bà ta nói rằng thần sông đang trừng phạt cả linh hồn và xác thịt cô ta . Cô ta không giữ trọn trinh trắng của một người con gái , không giữ đạo vợ chồng. Tai hoạ đang ập tới ngôi làng . Chúng tôi không còn cách nào khác đành phào buông tha nhìn thi thể cô gái xấu số ấy từ từ phân hủy dưới mưa nắng và sự cay độc của dân làng .]

Yue siết chặt bó cúc trắng , trong mắt ngập tràn giận dữ

"Ngu xuẩn."

Akito cũng phẫn nộ, Anh chưa từng thấy một làng nào tất cả mọi người đều mất đi nhân tính thế này. Một người đã chết lại chẳng thể an nghỉ

"Người cảnh sát đã viết cuốn nhật ký này đâu?"

Anh hỏi

"Đã chết rồi, tất cả những cảnh sát từng tham gia an táng cho cô gái đều đã chết."

Yuu Ogasawara kinh ngạc không nói lên thành lời, tay cũng hơi run rẩy hiển nhiên, dù họ không tin ào quỷ thần ở thời đại này như xưa nhưng những chuyện li kỳ xảy ra ở đây đều khiến tóc gáy họ dựng thẳng.

Yue âm trầm nhìn ra ngoài trời , mưa càng lúc càng nhỏ đi , bầu trời cũng không còn vần Vũ nặng nề nhưng cô không hiểu sao vẫn thấy bóng đen lởn vởn trong không trung chưa từng biến mất. Oán hận của "họ" , bi thương của "họ" đủ để nhấn chìm cả ngôi làng này trong tang tóc nhưng tại sao tới tận bây giờ "họ" vẫn chưa xuống tay? Đến tột cùng là vì cái gì "họ" vẫn nhẫn nhịn tới bây giờ?

Yue thu hồi tầm mắt cúi đầu nhìn bó hoa trắng trong tay, bên tai còn vang lên tiếng trống dồn dập từ làng Nishiku đang diễn ra lễ tế trong lòng trở nên lạnh đi rất nhiều. Oán hận của "họ" cô có thể hiểu được . Bản thân chết đi từ bỏ cơ hội chuyển thế thành oán linh bám lấy vùng đất này để báo thù ngày đêm chứng kiến sự lạnh lùng của tình người cho dù là thần cùng sẽ nhập ma. Cái "họ" muốn không phải chết là có thể trả giá. Ngôi làng này.....đã sớm có thể kết thúc.