Công Bộ Thượng Thư Đối Mặt Với Việc Đoạn Tụ

Chương 17




Mỗi ngày, Hoàng đế luôn thầm nhủ phải cố gắng kìm nén bản thân.

Đến khi y tin tưởng rằng tình cảm của bản thân đã phai nhạt thì cũng đã chín tháng sau.

Sau buổi thiết triều,

Tướng quân cầu kiến.

Lúc này, Hoàng Thượng đang ngồi trong một cái đình nhỏ ở Ngự hoa viên, ngắm hoa thưởng trà.

Tướng quân không giấu được vẻ vui mừng, vừa gặp Hoàng Thượng đã vội vàng quỳ xuống, hành lễ: “Thần, tham kiến Hoàng Thượng”.

Hoàng đế liếc Tướng quân một cái: “Bình thân đi, có chuyện gì mà lại khiến ngươi vui vẻ như vậy?”.

Lúc này, miệng của Tướng quân đã rộng đến mang tai, hắn ngượng ngùng rồi nhanh chóng bật cười: “Hoàng Thượng, thần và Yến đại nhân muốn… muốn kết thông gia với nhau”.

Hoàng Thượng nhất thời nghẹn họng: “Khụ… khụ…”.

Tướng quân: “…”.

Gương mặt của Hoàng đế biến sắc, ngài vội vã đặt mạnh chén trà xuống chiếc bàn đá khiến chiếc chén nhanh chóng vỡ thành hai mảnh: “Ngươi vừa nói cái gì, mau lặp lại một lần nữa cho trẫm”.

Lúc này, toàn bộ thái giám, cung nữ đứng bên cạnh hầu hạ đã bị sự tức giận của Hoàng Thượng dọa cho hoảng sợ đến mức không một ai dám thở mạnh…

Đến bây giờ, Tướng quân vẫn không hiểu được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, hắn hoảng sợ: “Thần và Yến Duy, tức là Yến đại nhân ấy ạ, muốn kết thành thông gia…”.

Hoàng đế chụp lấy hai mảnh vỡ của chén trà ném xuống đất, khiến tất cả nhanh chóng vỡ vụn.

Lúc này, Hoàng đế vô cùng giận dữ, gương mặt của người bây giờ hoàn toàn có thể dọa chết những kẻ nhát gan: “Lý Thanh Thành, ngươi có hiểu là ngươi đang nói gì không? Trước đây, trẫm đồng ý cho Thừa tướng thành thân với nam tử là chuyện bất đắc dĩ, trẫm không cổ vũ việc bá quan văn võ đoạn tụ. Ngươi cả gan nhiễu loạn triều đình, bây giờ còn nói là muốn thành thân, có phải ngươi chán sống rồi không?”.

Tướng quân oan ức: “Hoàng Thượng, thần không có… thần chỉ muốn cùng với Yến đại nhân…”.

Hoàng đế tức giận, đá vào người Tướng quân một cái: “Câm miệng, trẫm thấy ngươi sống lâu quá nên chán rồi, dám cả gan dụ dỗ Yến Duy, lại còn mơ mộng hão huyền muốn thành thân, thành thân ư? Tại sao ngươi dám nghĩ đến việc đó? Rốt cuộc là ngươi có mấy lá gan?”.

Lúc này, Tướng quân dường như đã hiểu ra mọi chuyện, không đúng, rõ ràng là oan ức quá mà, hắn vội vàng bò dậy, ôm lấy chân của Hoàng Thượng, đau lòng lên tiếng: “Hoàng Thượng… Hoàng Thượng, người hiểu lầm rồi, không phải là thần muốn kết thông gia với Yến đại nhân… à, không phải… đúng là thần muốn kết thông gia với Yến đại nhân, nhưng không phải là muốn thành thân với Yến đại nhân. Thần… thần muốn thành thân với muội muội của Yến đại nhân”.

Hoàng đế: “…”.

Lúc này, ngọn lửa giận dữ trong lòng Hoàng đế dường như vừa bị tạt cho một gáo nước lạnh, tắt ngúm.

Hoàng đế ngẩn người.

Tướng quân: “Lúc trước, trong một lần đi lễ chùa, thần bất ngờ trông thấy muội muội của Yến đại nhân, sau đó… sau đó thần cảm thấy rất thích nàng, gần đây, khó khăn lắm thần mới được đại ca của nàng đồng ý, cho phép thành thân. Thần vất vả lắm mới có thể tu thành chính quả, Hoàng Thượng, người cũng biết Yến đại nhân khó khăn đến mức độ nào mà, cho dù thần có mười lá gan cũng không dám thành thân với Yến đại nhân, Hoàng Thượng, người hiểu lầm thần rồi”.

Bây giờ, Hoàng đế mới nhận ra lúc nãy bản thân thất thố đến mức độ nào.

Hoàng đế nhấc chân đạp Tướng quân một cái nữa, trong lòng vội vã tìm cách thoát khỏi tình cảnh trớ trêu này, Hoàng đế lạnh lùng: “Yến Duy khó khăn chỗ nào? Trẫm không cho phép ngươi nói xấu sau lưng người khác, có nghe rõ không?”.