Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 29: Cướp quái là không thể




Theo phương hướng chỉ dẫn của Hạ Hoàng Tuyền, chiếc xe băng băng qua sân trường đại học, rẽ mấy ngã tư rồi chạy đến một hướng không rõ, khác biệt với đường sá thông thuận lúc trước, ngã tư đường chưa được thanh lý che kín zombie đang kiếm ăn.

Ngôn Tất Hành vừa vững vàng nắm tay lái, vừa "chậc" ra tiếng: "Loại xe hơi nhỏ này đâm zombie không thích bằng xe tải!" Giọng nói vừa dứt, vài con zombie nện mạnh ở mặt kính phía trước, bắn tung tóe ra một đống máu tanh hôi rồi sau đó ào ào ngã xuống, chỉ còn lại một con còn đang vắt ngang trên đầu xe, đôi mắt trên khuôn mặt dữ tợn đã hoàn toàn thối rữa, lỗ thủng trống rỗng cách tấm kính trong suốt đối diện với người trong xe, làm cho người ta không rét mà run.

"Á! Dọa chết người!" Ngôn Tất Hành xoay mạnh vô lăng, theo động tác mà quăng nó xuống.

"Tiếp theo rẽ trái!"

"Hiểu rõ! Oa! Thật nhiều zombie, dùng xe hơi thì tuyệt đối không chẹt hết được."

"Để tôi!"

Hạ Hoàng Tuyền vừa nói vừa mở ra cửa xe, xoay người liền lên trên đỉnh, nhanh nhẹn nhảy đến trên đầu xe, tài xế Ngôn Tất Hành phối hợp ăn ý phóng mạnh để ổn định thân xe, rồi sau đó chỉ thấy cô gái không hề có chút do dự hay sợ hãi, liên tục vung trường đao, bởi vì động tác quá nhanh, ánh đao cao thấp nối tiếp biến thành một mảnh sáng chói, mỹ lệ lại trí mạng, mỗi một lần lóe ra, đều mang đi vô số sinh mệnh của zombie —— nếu phương thức tồn tại bây giờ của chúng có thể được gọi là sống.

Ngôn Tất Hành nhìn chăm chú vào đầu zombie và thân thể không ngừng ngã xuống của chúng, kìm lòng không được huýt sáo: "Huýt!" Rồi sau đó hâm mộ ghen ghét nói, "Cho nên nói, em gái cực phẩm như vậy anh cưa đổ bằng cách nào? Là anh em thì truyền thụ chút kinh nghiệm!"

Thương Bích Lạc quay đầu nhìn hắn: "Anh muốn biết?"

"Đương nhiên!" Ngôn Tất Hành không biết từ lúc nào lại phun khói thuốc xưa nay, "Sau khi gặp em gái tôi mới biết được —— đao quang kiếm ảnh không chỉ là truyền thuyết, không làm một phát với em gái như vậy thì cuộc sống sẽ không hoàn mỹ."

"Thực ra. . ."

"Ừ ừ."

"Chúng tôi. . ."

Lời còn chưa dứt, một cây đao đột nhiên đâm qua kính, ngăn cách giữa hai người, Ngôn Tất Hành ngẩng đầu, chỉ thấy Hạ Hoàng Tuyền quay đầu cười lạnh nhìn hắn: "Có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung nha." Dứt lời, rút đao lại, xoay người chỉ chỉ vào tai mình, "Cẩn thận một chút, thính giác của tôi rất nhạy bén."

". . . Đã nhìn ra." Điếu thuốc trong miệng Ngôn Tất Hành run lên bần bật, hắn xoa mồ hôi lạnh trên đầu, "Quả nhiên vẫn là quên đi, anh cũng không có thể chất trăm ngược không tàn như A Thương."

". . . . . ."

Khoảng nửa giờ sau, ba người đứng ở trước một trung tâm thương mại hơn mười tầng.

Ngôn Tất Hành nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn cao ốc đứng sừng sững: "Phòng thí nghiệm không phải đều tránh tai mắt của người khác sao? Sao có thể xây ở trong này?"

"Tuy là nói như thế. . ." Nhưng phương hướng của mũi tên đúng là vào trong tòa nhà kia.

"Nếu nghĩ ngược lại, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất." Thương Bích Lạc di chuyển đến cạnh cửa xe, "Cho dù thế nào, đã đến đây thì cũng nên vào xem."

Hạ Hoàng Tuyền khen hắn một phen: "Hiếm khi anh nói được lời có tính xây dựng như vậy."

Bởi vì zombie ở ngoài cửa đều bị Hạ Hoàng Tuyền xử lý sạch sẽ, ba người thuận lợi đi đến trước cửa cao ốc, trên này treo một tấm bảng màu vàng có khắc phân khu của mười lăm tầng, không hề nghi ngờ, những tầng lầu của cao ốc này đều được các công ty khác nhau thuê, nhưng mà, cũng không có công ty nào có cái tên liên quan đến thí nghiệm.

"Công ty rất nhiều, là cái nào?"

"Đi vào mới biết được."

"Chậc chậc, bên trong cũng có không ít anh em zombie." Ngôn Tất Hành vừa nói vừa đẩy cửa, tay cầm gậy thép một mét đâm vào zombie nghe tiếng ngửi mùi mà đến, đỉnh đầu bén nhọn chỉ cần một kích liền dễ dàng đâm thủng sọ chúng, cổ tay hắn xoay một cái rồi rút gậy về, sau đó nhanh gọn lưu loát quét ngang, quái vật ăn thịt người liền vĩnh viễn mất đi năng lực hành động.

Hạ Hoàng Tuyền cũng rút đao ra khỏi vỏ, đối với người cần tử khí như cô, nơi này quả thật là nơi nạp năng lượng tốt nhất. Cô nhanh chóng chặt đầu hai con zombie ở đằng sau lưng Ngôn Tất Hành, nói: "Thực ra chỗ này một mình tôi có thể đối phó, anh. . ."

"Em gái, em nói như vậy cũng không đúng!" Ngôn Tất Hành mở miệng ai oán nói, động tác cũng không ngừng, "Người đàn ông tự nhiên hào phóng như anh, lòng tự trọng rất mạnh!" Khi đang nói, hắn đột nhiên cầm gậy đâm về phía cổ của Hạ Hoàng Tuyền.

Hạ Hoàng Tuyền nhếch miệng, không hề né tránh: "Vậy sao? Vậy thì để cho tôi xem xem lòng tự trọng của anh như thế nào."

"Vậy em cần phải mở to mắt rồi!" Vừa dứt lời, gậy thét đâm phá thịt thối, chuẩn xác đâm vào hốc mắt của zombie đang tiến sát Hạ Hoàng Tuyền, Ngôn Tất Hành nhếch miệng cười, đang chuẩn bị dùng sức đâm qua đầu nó, chỉ nghe thấy một tiếng "Phịch."

Thương Bích Lạc thản nhiên thổi vào nòng súng trong tay, mỉm cười nhìn về phía hắn: "Không cần khách khí."

". . . Sao anh có thể cướp quái chứ!"

"Thật có lỗi, nhất thời thuận tay mà thôi."

"Tuy rằng tôi là người đàn ông rộng rãi, nhưng tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh, trừ khi anh cũng để cho tôi cướp quái."

"Này! Hai người nghiêm túc cho tôi!"

Cứ như vậy, dưới sự hợp tác cùng cố gắng (?) của ba người, zombie trong đại sảnh bị thanh lý không còn, mấy người đi đến trước thang máy, ngoài ý muốn phát hiện nó vẫn còn có thể sử dụng. Ngôn Tất Hành ấn nút mở thang máy, vận khí của bọn họ không tồi, trong đó cũng không có zombie.

"Tầng mấy?"

"Đợi chút. . ." Sau khi tiến vào thang máy, Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào mũi tên đột nhiên chuyển hướng xuống dưới, tầm mắt nhìn theo, "Phía dưới?"

"Phía dưới?" Ngôn Tất Hành nhấn nút xuống, lắc đầu nói, "Cũng không có tầng hầm."

"Tầng bị che giấu sao?" Thương Bích Lạc mỉm cười, "Thật là thú vị."

"Vấn đề hiện tại là nên xuống như thế nào?" Ngôn Tất Hành gãi cằm.

Hạ Hoàng Tuyền vén tay áo lên: "Tôi trực tiếp đấm nát mặt đất được chứ, đấm nát hết tầng một là có thể. . ."

". . . Em gái, đừng như vậy." Ngôn Tất Hành che mặt, "Em đàn ông như vậy sẽ làm cho anh sinh ra nghi ngờ về giới tính của mình."

". . . . . ."

"Không được."

"Hả?"

Quyết đoán phủ quyết đề nghị của Hạ Hoàng Tuyền, Thương Bích Lạc cúi đầu nhìn cô một cái: "Cô sẽ không quên ở dưới là phòng thí nghiệm chứ?"

". . . A! Ha ha ha, đương nhiên không quên, thực ra vừa rồi tôi đùa thôi!" Hạ Hoàng Tuyền chột dạ quay đầu.

"Đùa sao. . ." Ngôn Tất Hành cười giễu.

Hạ Hoàng Tuyền yên lặng nắm chặt tay.

"Đúng! Anh cũng cảm thấy nhất định là em đang đùa!"

"Được rồi, hiện tại không phải lúc để lạc đề, cửa phòng thí nghiệm rốt cuộc ở đâu?” Hạ Hoàng Tuyền lấy khuỷu tay chọc chọc Thương Bích Lạc, "Cho anh ba giây, một hai ba, xong rồi, nghĩ được chưa?"

"Được rồi."

". . . . . ." Em gái Hạ Hoàng Tuyền đang chuẩn bị nói "Anh có tác dụng gì" yên lặng nuốt xuống lời muốn nói, hỏi: "Ở nơi nào?"

"Nhân viên phòng thí nghiệm hàng ngày đều phải ra vào, cô cảm thấy làm thế nào để tránh đi tai mắt của những người khác trong tòa cao ốc này?"

"Ừm, con đường bí mật?"

"Vậy thì vị trí ở đâu?"

"Cái này. . ." Hạ Hoàng Tuyền suy nghĩ một chút, đột nhiên có cảm hứng, "Toilet thì sao, nói ví dụ như, bên trong có một phòng lắp thang máy bí mật. Thế nào, đúng hay không?"

". . . . . ."

"Nói gì đi!" Cô bất mãn nhìn Thương Bích Lạc, xách hắn từ sau lưng ra quơ quơ.

Ánh mắt thanh niên phức tạp nhìn cô một cái, đáp lại: "Thật phù hợp với chỉ số thông minh của cô."

Bị xem thường! Bị xem thường! Cô bị tên này xem thường! Đáng giận!!!

"Bình tĩnh, lạnh nhạt." Có lẽ là trên người cô tản ra hơi thở thật đáng sợ, Ngôn Tất Hành nhanh chóng chữa cháy, "Thực ra, còn có cách càng đơn giản hơn."

"Càng đơn giản. . . A!"

"Nghĩ ra?"

"Trực tiếp đi từ tầng một xuống, đúng hay không?"

Ngôn Tất Hành nhiệt liệt vỗ tay: "Không hổ là em gái, thật lợi hại."

Hạ Hoàng Tuyền yên lặng cõng Thương Bích Lạc, cô không hề thích loại cổ vũ đến muộn này. Nhưng mà, ở tầng một đặt thông đạo bí mật, cho dù địa điểm có kín đến đâu cũng sẽ bị phát hiện, cách đơn giản nhất chính là —— thuê một khu vực nào đó, lấy thân phận viên chức bình thường đi đến "công ty", sau đó lại từ đường bí mật của công ty tiến vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất.

Sự thật chứng minh, phán đoán của bọn họ không sai, sau khi tiến vào tầng một, mũi tên luôn luôn chỉ phía dưới lại đảo lên, một lần nữa chỉ phương hướng, dưới sự dẫn dắt của nó, ba người đi vào một căn phòng chất đầy đồ vật, tuy rằng nhìn rất bừa bãi, nhưng trên đất cũng không có bao nhiêu tro bụi, có thể thấy được có người thường xuyên ra vào. Hạ Hoàng Tuyền quan sát một lúc, rốt cuộc tìm được đường vào phòng thí nghiệm trong một ngăn tủ.

Nhưng mà, vào lúc này, sự ngờ vực lại xuất hiện trong lòng Hạ Hoàng Tuyền ——

"Chỉ là phòng thí nghiệm mà thôi, có cần giấu kín như vậy không?"

"Vì che giấu bệnh độc?" Ngôn Tất Hành đưa ra lý do.

"Đúng không?" Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu, sắp xếp câu chữ nói ra nghi hoặc trong lòng, "Cảm thấy có chỗ nào không đúng, dựa theo cách nói trong mail, bệnh độc mang về từ nước A, nhưng phòng thí nghiệm này cũng không phải gần đây mới lập ra, thậm chí xây dựng còn sớm hơn cao ốc, nói cách khác, trước khi có được bệnh độc thì nó cũng đã như bây giờ, không thấy rất kỳ quái sao?"

"Em nói đúng. . ." Ngôn Tất Hành ngẩng đầu nhìn Thương Bích Lạc, "A Thương, thấy thế nào?"

"Đúng là không thích hợp."

"Nói như thế nào?" Hạ Hoàng Tuyền kéo hắn xuống, đặt tới ghế tựa bị vứt bỏ ở một bên, cúi đầu hỏi.

"Đầu tiên, nếu phòng thí nghiệm này chịu sự quản lý của quốc gia, vậy thì quân đội phải biết được địa chỉ, nhưng trên thực tế bọn họ cũng không biết rõ, nói cách khác, phòng thí nghiệm này là tư nhân thành lập. Tư nhân thành lập, che giấu rất sâu, hai người sẽ nghĩ tới cái gì?"

Ngôn Tất Hành búng tay: "Nghiên cứu phi pháp?"

"Đúng vậy." Thương Bích Lạc quyết đoán nhận định, "Đây là phán đoán hợp lý nhất rồi." Nói tới đây, hắn nói tiếp, "Tiếp theo, nếu người nắm giữ phòng thí nghiệm có tài lực và vật lực lớn như vậy, tôi nghĩ anh ta hẳn là rất dễ tra được Tô Giác là người của quân đội, vì sao lại cố ý mời anh ta tới đây? Không sợ hết thảy bại lộ?"

"Lối suy nghĩ trái ngược như vậy là sao?" Ngôn Tất Hành đưa ra một khả năng khác, "Nếu đối phương vốn không muốn Tô Giác rời đi? Ví dụ như vậy." Ngôn Tất Hành phân tích, "Tô Giác bị mail về bệnh độc đưa đến, cũng hẳn là nghiên cứu phương diện liên quan? Lại nhìn quân hàm của anh ta, vậy thì cũng là nhà khoa học nổi tiếng nghiên cứu về phương diện này."

"Có ý gì?" Mỗi lúc như thế này, Hạ Hoàng Tuyền liền cảm thấy mình thật đáng thương.

"Nói đúng là, anh ta là nhân tài! Phòng thí nghiêm tư nhân muốn thu hút nhân tài cũng là chuyện rất bình thường. Càng là khi tìm tới bệnh độc kiểu mới." Ngôn Tất Hành lấy một điếu thuốc từ trong túi, châm lên, nói tiếp, "Cho nên mới lợi dụng mail của bạn mà lừa anh ta tới, hoặc là nói người bạn kia chính là chủ mưu."

"Nói như vậy cũng khá hợp lý." Hạ Hoàng Tuyền gật đầu.

"Đúng không!" 

"Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy có chỗ không đúng. . . Nên nói như thế nào đây? Giống như là vì ăn mật mà ẩu đả với gấu. . ."

Ngôn Tất Hành đang hút thuốc bị sặc: "Đó là so sánh kỳ quặc gì vậy?"

Thương Bích Lạc bỗng cười khẽ ra tiếng.

"Này, anh cười cái gì?" Cảm thấy mình lại bị khinh bỉ, Hạ Hoàng Tuyền vô cùng khó chịu.

"Không có gì." Thương Bích Lạc lắc lắc đầu, "Chỉ là cảm thấy, trực giác dã thú trong truyền thuyết có lẽ thật sự tồn tại."

". . . Xin hãy gọi nó là đại dự ngôn thuật, cám ơn!"