Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 33: Muốn một cái ôm không?




Lúc này Hạ Hoàng Tuyền cũng không hề cảm nhận được sóng điện oán niệm đến từ Ngôn Tất Hành, toàn bộ sự chú ý của cô đặt ở việc tìm kiếm Tô Giác, rất nhanh, cô tìm được hắn, hắn đang ngồi trên sofa ở đại sảnh tầng một.

Thanh niên gục đầu xuống, ngồi im, tuy Hạ Hoàng Tuyền không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng có thể đoán được, dù sao, mất đi bằng hữu. . . Cô nghĩ một lát, đi tới phía sau đối phương, cảm thấy vào thời điểm này, đứng ở vị trí này thì khá phù hợp. Cùng lúc đó, cô bi thương nhận ra, mình hoàn toàn không biết nên làm gì. Bởi vì tiếp nhận ký ức giả đối này, cô ít nhiều bị ảnh hưởng, trên phương diện nào đó mà nói, cô thật sự quan tâm đến thanh niên phía trước, nhưng đồng thời, bởi vì ký ức tới quá đột nhiên, cô thật sự không có cách nào xử lý cho tốt.

Cho nên, hiện tại rốt cuộc nên làm gì?

"Anh không sao chứ?" —— quả là lời thừa!

"Anh có khỏe không?" —— giống như trên!

"Nếu anh muốn khóc, cho anh mượn vai." —— cảm thấy có chỗ nào không đúng!

"Đàn ông nếu muốn khóc thì khóc đi, không phải là tội. . ." —— tự vỗ đầu!

Rõ là. . . Hạ Hoàng Tuyền phiền não buông lỏng hai vai, dù nhiều zombie đến mức nào cũng chưa từng khiến cô thấy rối rắm như vậy.

"Anh và cậu ấy quen biết khi học đại học, bởi vì có cùng sở thích nên quan hệ rất tốt."

Người mở miệng trước là Tô Giác.

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng mà trầm thấp, giống như mặt hồ yên tĩnh nhưng lại cất giấu những gợn sóng lớn.

Hạ Hoàng Tuyền giơ tay lên, tạm dừng một lát, sau đó nhẹ nhàng đặt lên vai thanh niên, cảm thấy không làm cho đối phương khó chịu mới nhẹ nhàng thở ra. Bây giờ cô nhận thấy, có lẽ đối phương chỉ cần một người im lặng lắng nghe, vì thế cô thở nhẹ, im lặng nghe thanh niên kể về người bạn kia, tuy rằng nó như mảnh nhỏ hỗn độn, nhưng cũng đủ để quý trọng.

Tô Giác nói, nói, đột nhiên hỏi một vấn đề.

"Em có biết, nguyện vọng của cậu ấy là gì không?"

Nói tới đây, hắn không nói tiếp như trước nữa mà tạm dừng, giống như đang nhớ lại, giống như đang đợi Hạ Hoàng Tuyền trả lời.

Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu suy xét một lát, mới dè dặt nói: "Đứng ở đỉnh cao nhất?"

". . . Không, không phải." Tô Giác lắc đầu, tóc xoăn mềm mại lướt qua mu bàn tay Hạ Hoàng Tuyền, "Nguyện vọng của cậu ấy là —— hi vọng mình có thể giúp loài người không còn ốm đau."

". . . . . ."

"Rất buồn cười, đúng hay không?"

"So với nói là buồn cười. . ." Hạ Hoàng Tuyền ngắt lời, "Không bằng nói là hồn nhiên, tuy rằng em không hiểu những thứ cao thâm như vậy lắm, nhưng mà. . ." Loại chuyện này, là việc mà khoa học kỹ thuật hiện có không thể đạt tới được. Không ngờ người đàn ông kia từng có một giấc mộng như vậy, đúng là làm cho người ta giật mình, nhưng đồng thời, "Giấc mộng sao, chỉ nghĩ mà không làm thì gọi là nguyện vọng, nghĩ mà trả giá bằng hành động chính là lý tưởng, em cảm thấy, người vì lý tưởng mà phấn đấu rất vĩ đại, không ai có tư cách cười nhạo anh ta. Đương nhiên, lý tưởng xấu xa thì. . ." Ví dụ như hủy diệt toàn bộ thế giới hay thành lập hậu cung gì đó thì quên đi!

"Cậu ấy nói với anh, muốn kiên trì bền bỉ nghiên cứu bí mật về cơ thể người, rồi đến một ngày nào đó, chữa khỏi được mọi loại bệnh, giải phóng nhân loại khỏi gông xiềng suốt mấy trăm vạn năm, đạt được tự do chân chính."

"Lúc đó, khi cậu ấy nói ra những lời hoàn toàn không phù hợp với khoa học này, lại vô cùng chói mắt."

"Anh luôn. . ." Tô Giác vươn tay, nắm lấy bàn tay trên vai mình "Luôn luôn coi cậu ấy là tấm gương." Bàn tay siết chặt, "Vào lúc đó, nghe thấy cậu ấy tìm được phòng thí nghiệm thích hợp, anh thực sự rất vui, nghĩ rằng có một ngày, có lẽ lại có thể cùng nhau nghiên cứu vui vẻ, nhưng mà. . . Anh thật không ngờ. . ."

"Rốt cuộc là từ lúc nào, cậu ấy bắt đầu lạc lối? Mà anh, là một người bạn, chỉ coi trọng nghiên cứu mà không kịp thời chú ý tới điểm này, quả thực. . ."

". . . . . ."

Tô Giác im bặt, từ lời nói và bàn tay nắm chặt của hắn, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy sự áy náy và tự trách khôn xiết, lúc này ở trong mắt cô, thanh niên thật giống như động vật nhỏ đang bất an, cô vươn tay còn lại theo bản năng, chạm vào tóc xoăn mềm mại của thanh niên, xoa xoa.

". . . Hoàng Tuyền?"

Tay của Hạ Hoàng Tuyền ngừng lại, âm thầm rơi lệ đầy mặt, không biết nên làm gì với cái tay này nữa, sao cô lại có thể làm vậy chứ? Nhưng mà, vào lúc này cũng phải nói gì đó, nhưng không nghĩ ra thì làm sao bây giờ? Cuối cùng, cô quyết định nói thật: ". . . Em không biết nên nói cái gì." Rụt tay lại gãi má, "Tuy rằng có rất nhiều câu an ủi, nhưng em cảm thấy đó không phải điều anh muốn nghe."

Tô Giác sửng sốt trong chớp mắt, sau đó bật cười.

Hạ Hoàng Tuyền nhìn trời, bị cười nhạo sao? Quên đi. . . Ngẫu nhiên bị cười nhạo cũng không sao cả, ai bảo cô là người tốt chứ.

"Cám ơn em, Hoàng Tuyền, anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

". . . . . ." Cười nhạo một chút mà có hiệu quả trị liệu như vậy sao? Hay là cô vốn có gương mặt dễ bị cười nhạo?

—— Quên đi. . . Dù sao kết quả tốt là được, còn lại thì không sao cả.

"Không cần cám ơn em, dù sao em vốn không làm gì." Hạ Hoàng Tuyền nói tới đây thì dừng lại, suy xét một lát sau, cuối cùng vẫn nói ra, "Em cảm thấy, anh ta đi lên con đường kia không liên quan gì đến anh, không phải sách chính trị thường nói 'Nguyên nhân bên trong có tính quyết định, nhân tố bên ngoài thông qua nguyên nhân bên trong mà tạo ảnh hưởng' gì đó sao. Tuy rằng anh cũng có lỗi, nhưng em cảm thấy anh tuyệt đối không phải là đầu sỏ gây nên. Hơn nữa, hiện tại cũng không phải là lúc để hối lỗi."

"Anh ta để lại thư cho anh vì muốn ngăn cản tận thế, đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, một khi đã như vậy, không phải anh càng hẳn là hoàn thành nguyện vọng của anh ta, cố gắng nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh, để thế giới này bình thường trở lại sao? Dù sao em cũng nói nếu. . ." Lần đầu tiên cảm thấy mình ăn nói vụng về, Hạ Hoàng Tuyền cực kỳ rối rắm, nếu biết thì cô đã thay đổi thuộc tính mồm miệng lanh lợi lên mức cao nhất rồi (vốn không có cái này được chứ?) cũng không đến mức để bây giờ phải rối rắm như vậy, "Tóm, tóm lại, hiện tại lãng phí thời gian vào việc sa sút tinh thần là tội lớn nhất!"

Tô Giác đột nhiên cúi người, dùng tay kia che miệng lại, lúc ban đầu chỉ là tiếng ho nhẹ, cuối cùng hoàn toàn biến thành tiếng cười.

"Hoàng Tuyền. . . Kỹ thuật an ủi người của em vẫn kém như vậy. . ." Đầu vai hắn run run, nói.

". . . . . ." Khóe mắt Hạ Hoàng Tuyền giật giật, một phen rút về bàn tay bị đối phương nắm lấy, "Vậy thì ngại quá!" Cho tên này chết cười đi! Vừa rồi cô còn lo lắng một phen, quả thực là ngu ngốc, haiz, rất mệt, không thể yêu nữa rồi. . .

"Tức giận?" Ngữ khí nghi hoặc.

"Không!"

"Tức giận." Đổi thành giọng điệu khẳng định.

"Đã nói không có!"

"Hoàng Tuyền, không phải là em không làm gì cả." Tô Giác đứng lên, xoay người đối diện với Hạ Hoàng Tuyền, mỉm cười nói, "Những gì em làm được nhiều hơn là em nghĩ."

"Cho dù anh nói như vậy. . ."

"Vì biểu đạt lòng cảm kích của anh. . ." Tô Giác nghiêng đầu, vươn hai tay, "Muốn ôm một cái không?"

"Xin miễn thứ cho kẻ bất tài!"

Bỏ lại một câu như vậy, Hạ Hoàng Tuyền xoay đi chạy lấy người, thanh niên với tính cánh, diện mạo không tương xứng với số tuổi đi theo sau cô, nói nhỏ "Hồi bé rõ ràng thường đòi anh ôm" gì đó.

—— Hoàn toàn không có chuyện này được chứ?!

—— Đừng coi là thật, đồ ngốc!

—— Chậc, sao xung quanh cô lại có nhiều kẻ ngốc như vậy chứ?

Nghĩ như vậy, Hạ Hoàng Tuyền vừa đi không xa, liền nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt đón chào của Ngôn Tất Hành, hắn nhiệt tình nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nước mắt giàn giụa nói: "Em gái, cuối cùng em đã trở lại, anh nhớ em chết bầm. . ."

". . . Chúng ta không gặp bao lâu rồi?"

"Không đến 30 phút!"

". . . . . ." Cô rốt cuộc không nhịn được vươn tay đập bay đối phương, cho nên nói, những lời nhảm nhí này rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Ngôn Tất Hành vừa được giải thoát khỏi bạo lực lạnh lại phải chịu bạo lực nóng, nghẹn lời không nói gì, hắn trêu chọc ai sao? Tuy rằng chỉ có 30 phút, nhưng ở cùng A Thương quả thực là một giây như một năm! Như vậy bọn họ ít nhất không gặp suốt 1800 năm, cảm động một chút cũng bình thường, haiz, sao không ai hiểu hắn chứ?

Nhưng vào lúc này, Hạ Hoàng Tuyền chú ý tới: "Hình như thiếu một ít người?"

"Bọn họ đi tìm người còn sống sót trong tòa nhà." Hạ Hoàng Tuyền hỏi nhỏ giọng, Ngôn Tất Hành cũng nhỏ giọng đáp lại.

Để cho chắc chắn, còn giữ lại một bộ phận, nếu có gì ngoài ý muốn, bọn họ cũng sẽ mang được tư liệu trân quý ra ngoài.

"Người còn sống sót?" Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt một lát, gật đầu, "Cần phải vậy." Nhưng mà, "Nhiều tầng như vậy, phải tìm từng tầng sao?"

Ngôn Tất Hành thở dài, hẳn cảm thấy mình tìm lại được cảm giác về sự ưu việt trên chỉ số thông minh: "Em gái, trên thế giới có một thứ, gọi là máy dò hồng ngoại." Nói tới đây, hắn kinh ngạc nói, "Em sẽ không không biết nó là cái gì chứ?"

". . . Tôi đương nhiên biết!"

Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, lúc trước cũng thấy thứ này trong phim truyền hình, đơn giản mà nói, những vật thể có nhiệt độ khác nhau thì phóng xạ cũng khác nhau, căn cứ theo nguyên lý này, máy dò hồng ngoại có thể phân biệt được những thứ nhìn không thấy, ví dụ như người sống trong cả tòa cao ốc này, mà zombie thì không có nhiệt độ gì.

Một giờ sau, quân đội thuận lợi dẫn người sống về, rồi sau đó, mọi người cùng rời đi.

Người được cứu ngồi trên xe vận tải của quân đội, mà Tô Giác ngồi trong xe của bọn Hạ Hoàng Tuyền, chạy được một đoạn, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn, kinh ngạc nhìn lên qua cửa sổ xe, chỉ thấy có một ánh lửa lớn dấy lên từ cao ốc.

Nhiệt độ cực nóng có thể giết chết zombie và bệnh độc trong không khí.

【 Có lẽ cậu ấy sẽ thấy hổ thẹn khi quen biết tôi, nhưng tôi vẫn hi vọng có ai đó có thể nhớ kỹ mình, đừng để tôi yên lặng hư thối ở trong này.】

Cô quay đầu nhìn về phía thanh niên bên cạnh, đối phương đáp lại cô bằng một nụ cười yên tĩnh.

Không biết sao Hạ Hoàng Tuyền lại nhớ tới một câu nói —— "Trần (bụi) quy trần, thổ quy thổ. Để người đã khuất an bình, để người trên đời được giải thoát."

—— Tâm nguyện của anh, đã được chuyển tới người bạn ấy.

—— Mà anh ấy, cũng sẽ tiếp tục gánh vác nguyện vọng của anh.

Cho nên, trong lửa mạnh, ít nhất cuối cùng, hãy ngủ yên với thân phận nhân loại.

Amen.