Công Chúa! Anh Yêu Em..

Chương 24




Ngồi yên vị trên xe, nó đang thích thú vì vừa chọc tức được hắn! Còn Yến thì đang rất rất ngại vì từng nói những lời lẽ thô thiển với hắn. Cả hai đều im lặng, không ai nói gì. Yến quay mặt nhìn ra cửa sổ, ánh mắt có chút gì đó không thoải mái! Nó đã để ý suốt nãy giờ định hỏi han nhưng lại thôi. Đèo Yến về nhà, sau khi tạm biệt tính quay đi thì Yến níu tay nó lại:

- Nhi này…!

- Gì? – nó quay người lại mỉm cười

- Mày đang thích Gia Lâm phải không? – Yến cười

- Sao tự nhiên…

- Không… Chỉ cần trả lời câu hỏi của tao thôi! – Yến cười cắt ngang lời nó

- Thì thật ra có lẽ là như vậy! Không có hắn ở bên cảm giác thật trống vắng. Vậy đấy! – nó cười, hai má đỏ ửng

- Ừ! Thôi tao vào trong đây! Mày muốn vào chơi chứ! – Yến

- Tao về, mà mày không được nói cho ai đâu đấy! Nhất là hắn! – Nó gượng ngạo

- Ừ! Tao biết rồi – Yến ấn đầu nó

~ Về nhà~

Nằm phịch xuống giường…

Điện thoại nó reo lên…

Nhấc máy thẳng tay chưa kịp để nhạc rung ( @@)

“ Tóc đẹp!” – ( giọng vậy là biết ai rồi nhé! Khỏi nói… :3 )

“ Tôi biết! Khỏi cần anh khen…”

“ Đi chơi không?”

“Mệt!Chỉ muốn ngủ…”

“ Thành heo đấy!”

“…………………”

“ Này, cô còn nghe máy không vậy?”

“Khò….Khò”

“ Thật là….Ngủ ngon”

Hắn cúp máy…

“ Cái con nhóc này! Không có ý tứ gì cả!” nụ cười chợt xuất hiện trên khuôn mặt. Hắn cảm giác hắn cười nhiều hơn từ khi nó xuất hiện trong cuộc đời của mình. Nó cũng vậy và hắn chính là nụ cười của nó – nó yêu hắn thật rồi!

Đánh một giấc đến tối mịt, bò lồm ngồm dậy tắm rửa và ăn tối.

Căn nhà nó lại trở lại sự yên tĩnh như mọi khi vì bố mẹ nó đã đi nước ngoài, trong nhà chỉ có ông Pee đảm nhiệm vai trò quản gia kiêm đầu bếp phục vụ nó vì nó không thích nhà mình quá ồn ào và nhiều người…

Tắm rửa sạc sẽ, nó vừa lấy khăn lau lau đầu, vừa bước xuống cầu thang, trông nó đáng yêu hơn trong bộ đồ ngủ “ Milk Drink” ( hình con bò sữa) và đôi dép bông màu hồng có hình con mèo thật xinh xắn…

- Ông Pee à! Tôi đói… - nó gọi í ới

Không thấy hồi đáp, nó tiến về phía bếp, trên mặt bàn ăn có một mẩu giấy nhỏ:

“ Cô chủ, xin phép cô chủ tôi đi mà không báo trước vì tôi không muốn đánh thức cô chủ, tôi phải về quê vì con trai tôi đang bệnh! Khi naò tình hình sức khỏe con trai tôi ổn định tôi sẽ quay lại… Mong cô chủ có thể tự lo cho mình trong những ngày tôi vắng nhà… Ký tên: Quản gia Pee”

Nhìn từ giấy mà mặt nó méo xệu xuống. Đắng ơi là đắng! Nó có biết nấu ăn đâu. Đói quá trời quá đất, bụng nó đang phản bác một cách rất chi là kịch liệt. Ôm cái bụng đói meo tiến đến tủ lạnh. Nó sốc hết sức khi thấy “ Một miếng bánh mì” là thứ duy nhất còn tồn tại trong tủ. Đành ăn tạm lót dạ vậy! Số phận hẩm hiu… Khổ thật!!!

Bỗng…

- Ái Nhi!!! – Nó mở tròn xoe mắt…. Cái giọng nói này! Tên lưu manh, chính xác.

Nó chạy thật nhanh ra phòng khách, miệng vẫn ngậm miếng bánh mì…

- Cho tôi đi ăn! – nó lay lay cánh tay hắn

- Tôi đang định … - hắn

- Anh…i….ôi…ói…s…ắp…c…ết…r…ồi! ( nhanh đi thôi tôi đói sắp chết rồi) – nó vừa kéo tay hắn ra xe miệng vẫn nhai ngồm ngoàm miếng bánh mì to lù.

- Khoan, đi ăn sao cũng được thôi. Nhưng phải từ từ đã! – hắn nhìn nó

- Muốn gì… từ từ để anh làm gì. – nó nhìn hắn nhíu mày

- Cô định để cái bộ dạng như vậy mà ra đường à! – hắn đảo mắt nhìn nó từ trên xuống dưới.

Ôi mẹ ơi! Ra đường mặc đồ ngủ, đi dép bông và ăn nhà hàng! Xấu mặt, quá xấu mặt…

Nó chạy vội lên phòng thay đồ, hắn nhìn mà cười không ngớt nhìn nó đáng yêu quá trời! Nhìn cái dáng vẻ của nó bây giờ kìa chẳng ra dáng một tiểu thư gì cả. Hồn nhiên – hậu đậu – háu ăn là những gì hắn nghĩ về nó, khác hắn với các dáng vẻ kiêu kì – lạnh lùng – lịch sự bên ngoài....

Nó bước xuống, như kiểu chạy vội thì phải, vừa đi vừa xỏ guốc lóc cóc chạy xuống...

- Xong rồi.... Đi....Thôi!!! – nó thở dốc

Hắn lắc đầu chán nản. Đoán rằng phen này lại mất một khoản tiền gấp đôi gấp ba lần tiền kem buổi sáng nay nhưng không sao, cho nó thì hắn có thể mất gấp mười lần số tiền kem cũng được nữa là....

Bước vào nhà hàng Nhật Bản, hai người tiến vào gây thu hút mọi ánh nhìn. Một bên là cô gái xinh đẹp, quý phái, mảnh mai, thanh tú. Một bên là chàng trai lịch sự, điển trai và có phần lãng tử thì ai mà không mê mệt!

“ Ọc...Ọc...Ọc...”

Cái bụng của nó đang phản bác ác liệt hơn trước. Kéo vội hắn vào bàn ăn rời khỏi cái nhìn của mọi người. Một cô gái phục vụ đưa nó cuốn menu...

- Cho tôi 2 phần gà chiên, 2 phần sushi, 2 phần edo-mae zushi, Yudofu, Takoyaki,Okonomiyaki và 1 pepsi, 1 nước khoáng... – nó gọi chiền miên, chị phục vụ ghi mỏi tay

- Quý khách vui lòng đợi trong chốc lát! Mà... hai người thật sự rất đẹp đôi đấy! – cô phục vụ liếc nhìn hắn mỉm cười rồi đi vào trong

- Gì mà đẹp đôi chứ! Thật là... – nó

- Cô chả tiền hay tôi chả tiền vậy. – hắn

- Còn phải hỏi... Dĩ nhiên là anh rồi! – nó

- Nhưng... cô gọi món mà! – hắn nhíu mày

- Anh cong hay thẳng. – nó nhìn hắn lườm lườm

- Dĩ nhiên là thẳng. – hắn tự hào

- Vậy thì trả tiền để chứng tỏ độ men lỳ và ga lăng đi chứ! – nó nói cái “ lí do chính đáng”

Hắn bó tay với cái lí lẽ cứng nhắc của nó, cười nhẹ...

10’ thức ăn chưa đem ra....nó ngóng cứ ngoái ngoái cổ rồi lại xem đồng hồ...

11’ không thấy đâu…. Chán nản nó chẹp miệng một cái. Hắn nhìn nó cười nhìn nó như đứa trẻ con đang chờ đồ ăn vậy!

Vì là nhà hàng Nhật nên quỳ trên đệm là lẽ đương nhiên, mỏi chân, nó ngồi khoanh hai chân lại...

- Này! Đã ai nói với cô là cô rất vô duyên chưa! -_-‘’’’’ – hắn ghé vào tai nó nói nhỏ

- Vô duyên gì chứ! Tôi thừa duyên – nó thản nhiên

- Cô đang ngồi cái tư thế gì vậy? Người ta nhìn thấy thì sao? – hắn nhíu mày khó chịu

- Nhìn thấy làm sao khi tôi mặc đầm chứ có phải ríp đâu mà anh lo. – nó

- Có ai như cô không? Con gái mà chẳng có ý tứ gì cả! Tôi không muốn để mọi người nhìn. Ngồi lại ngay không thì đi về! – giọng nói của hắn có phần tức giận

- Ngồi thì ngồi, anh làm gì mà ghê vậy. – nó ngạc nhiên lẫn sợ cái giọng nồng nặc ám khí của hắn đành ngồi quỳ lại trên nệm. Mỏi chân! Nó hết mỏi khi thứ ăn được bày ra trước mắt!

Lúc này mắt nó sáng chưng như đèn pha ô tô. Nhìn cái đùi gà chiên kìa sao tự nhiên nó lại đáng yêu đến thế. Gắp ... Gắp... Gắp... Cắt thức ăn lia lịa nhồm nhoàm bỏ vào miệng. Nó ăn như bị bỏ đói mấy ngày

Hắn ung dung ăn, thỉnh thoảng uống một ngụm nước điềm nhiên là một thiếu gia lịch sự. Khác hẳn với cái con người “ ăn cơm muộn kia”

Thỉnh thoảng hắn lại nhìn nó, trông nó không giống một tiểu thư quý phái như trước mặt mọi người. Trước mặt hắn nó luôn như vậy luôn tự nhiên và khi bên hắn nó mới thật sự được bộc lộ bản chất thật của bản thân, ở bên hắn nó cũng thấy thoải mái hơn bao giờ hết!!!!