Công Chúa! Anh Yêu Em..

Chương 33




Ánh nắng chiếu lọt qua khung cửa kính, nó choàng dậy, hắn vẫn say trong giấc ngủ. Ngắm gương mặt hắn nó chợt mỉm cười. Bỗng hắn mở to mắt, nhoẻn cười nhìn về người đối diện.

- Hôm qua em ngủ có ngon không?

- Ngon. Rất ngon – nó nhìn hắn mỉm cười.

Cả hai cùng đi làm VSCN rồi thay quần áo. Nó cùng hắn bước xuống nhà.

- Các con dậy rồi sao. Mẹ đang định lên gọi – bà Hàn vui vẻ.

- Chúc ba mẹ buổi sáng vui vẻ. – nó mỉm cười

- Con dâu hôm nay tinh thần có vẻ khoan khoái quá nhỉ? – ông Hàn chêu chọc

Nó ngượng đỏ mặt...

- Thôi ông này, để cho chúng nó còn ăn cơm – bà Hàn lườm nguýt ông Hàn – ngồi xuống đi hai đứa – bà Hàn tươi cười

Tiếng rì rầm từ mấy người giúp việc nổi lên...

- Đây chính là cô chủ sao. Thật xinh đẹp!

- Họ quả là xứng đôi vừa lứa...

Bà Hàn quay sang...

- Phải đây là con dâu tôi, giờ mọi người không định ăn sáng sao hay tính ngồi đó mà bàn tán cả ngày đây.

Họ biết ý liền lui vào trong bếp.

Ăn xong bữa sáng nó và hắn xin phép ông bà Hàn ra ngoài. Ngồi trên chiếc Lexus đen bóng đầy sang trọng lao nhanh trên đường quốc lộ.

- À Nhi này, em biết chuyện của Yến chưa?

- Dạ chuyện gì? – nó ngơ ngác

- Thì ba mẹ Yến sắp ly hôn ấy.

- Cái gì? – mặt nghiêm trọng

Lấy điện thoại tìm số Yến rồi bấm gọi...

- Alo, Yến hả? Mày đang ở đâu.

-.....

- Đợi tao một chút tao sẽ đến ngay.

Cúp máy nó quay sang hắn...

- Anh cho em tới bar Mexy.

Chiếc xe lao nhanh như bay tới bar.

Nó đẩy vội cánh cửa chạy vào.

Vội nhìn xung quanh, phía xa là cô gái đang say trong men rượu bao vây bởi các chàng trai đang lân la cô gái đó. Bọn họ hết lướt nhẹ tay lên đôi vai trần rồi lại đến đôi chân thon dài, và nhìn Yến bằng đôi mắt thèm thuồng như một con mãnh thú thèm thịt người.

- Cút hết đi. Một lũ chó. – nó nóng mắt.

Mọi ánh mắt bỗng dồn về phía nó.

- Cô bé, làm gì mà nóng nẩy vậy. – Một tên lại gần hất lọn tóc của nó.

“ Bốp” một cú đấm trời giáng táng thẳng vào mặt thằng đàn ông hèn hạ kia.

- Mày nghĩ mày đang động vào ai vậy hả? – hắn gằn lên ánh mắt sắc lạnh gập những tia lửa tức giận.

- Thằng khốn. – tên kia ôm mặt – Tụi bay đánh chết nó cho tao. – rồi quay sang đàn em ra lệnh.

Vic bỗng thấy có hỗn loạn...

- Khoan, cái gì đang diễn ra trong bar của tôi vậy – nói rồi Vic quay sang tên đàn anh kia – thằng Lee mày đang làm cái gì vậy.

- Anh Vic là hai bọn kia gây sự với bọn em trước. – Lee chỉ tay về phía nó và hắn

“ Bốp” tiếng bạt tay phang thẳng vào mặt Lee...

- Thằng khốn, mày biết đây là ai không mà dám đụng tới.- Vic trợn mắt

- Em... Em... Không biết. – Lee mở tròn mắt

- Là tiểu thư Trần gia và thiếu gia Hàn. – Vic quát lớn

- Trần Gia và Hàn gia sao. – Lee hoảng hốt vội vàng quỳ xuống xin lỗi hắn và nó. – Xin hai người tha cho chúng em, chúng em thất kính quá!

- Người các người phải xin lỗi là người ngồi kia kìa. – nó hất mặt về phía Yến.

- Dạ, chúng nó đã làm gì vậy chị Nhi. – Vic lên tiếng

- Lân lê tiểu thi Trương, tội có đáng chết không. – hắn nhếch mép.

Nói rồi mọi việc còn lại để cho hắn xử lí, nó vội vàng chạy đến chỗ Tuyết Yến....

- Yến à, Yến mày thôi đi. – nó giật ly rượu trên tay Yến

- Hả con Nhi là mày hả? Lại đây uống với tao. – Yến kéo tay nó.

Nó vội ôm chặt lấy Yến, khóc nức nở...

- Mày đừng như vậy, tao xin mày.

- Tất cả mọi người đã bỏ tao hết rồi. Mày sẽ bỏ tao như họ có phải không hả Nhi. – Yến nói trong tiếng nấc và nước mắt.

- Không, tao sẽ không bỏ mày đâu.Tao sẽ bên mày mãi mãi. Thôi giờ thì về với tao nhé! – nó để tay Yến qua vai mình để rìu đi vì Yến đã quá say đến nỗi không thể đứng dậy được.

- Lâm, lại đây. – nó gọi hắn – bế Yến giúp em.

Hắn bế Yến ra xe rồi trở Yến về nhà nó.

“ King koong... kinh koong”

- An, mau mở cửa cho chị đi. An ơi! – nó gọi lớn

An đang trong phòng còn đang ngái ngủ lò dò bò dậy để ra mở cửa.

- Vợ ngủ tiếp đi, để anh ra mở cho. – Phong lên tiếng.

Phong ra mở cửa cho hắn và nó.

- Ơ Phong sao em lại ở đây? – nó ngạc nhiên

Phong chợt tỉnh ngủ...

- Dạ, em... em

- Thôi không sao, em với An cũng là hôn thê mà. Lâm bế Yến vào đây đi. – nó chạy vào mở cửa phòng ba mẹ nó, hắn đặt Yến xuống giường.

Nó tháo giày cho Yến…

- Lâm lấy giùm em cái khăn ướt được không?

Nó vừa dứt lời hắn liền tức tốc đi lấy khăn ướt.

- Để em đi pha nước chanh. – Phong nhanh nhẹn.

- Em nấu cháo. – An nhí nhảnh

Nó cười hiền…

- Cảm ơn hai đứa!

Cánh cửa phòng đã đóng lại còn nó và Yến trong gian phòng rộng lớn sáng chưng. Yến thỉnh thoảng lại hơi nhúc nhích người, gương mặt đỏ thoáng nhấm nháp mồ hôi. Hàm răng nghiến chặt, ánh mắt nhắm nghiền vẫn đang nhăn lại đầy khó chịu.

Chưa bao giờ nó thấy Yến như thế này, thay vì là một cô bé vui vẻ, tươi cười, lắm chuyện thì cô giờ đang phải quằn quại trong nỗi đau đớn tột cùng, nếu là nó chắc nó cũng khó lòng mà chấp nhận.

- Yến à! Tao thật sự xin lỗi, là bạn của mày nhưng tao không thể giúp gì được cho mày… Tao… Tao xin lỗi, xin lỗi mày…

Nó nắm chặt lấy tay Yến nói trong nước mắt, trong tiếng nấc. Hắn bước vào thấy nó yếu đuối như vậy, nhìn nước mắt nó rơi hắn đau lắm. Ôm chặt nó, nhẹ thì thầm:

“ Nhi đừng khóc, Yến sẽ ổn thôi! Tin anh đi.”

Nâng bàn tay quệt nhẹ hàng nước mắt…

- Đưa khăn ướt cho em.

Nó cầm khăn đặt nhẹ nhàng lên trán Yến.

Đúng lúc Phong bước vào…

- Chị Nhi nước chanh…

- Cảm ơn em. – nó nhận lấy cốc nước

Rồi lay nhẹ người Yến…

- Yến, nước chanh này, uống đi cho tỉnh.

Đôi mắt của Yến mở ra trong nhập nhoạng, cô từ từ ngồi dậy, khẽ lay hai thái dương.

- Này uống đi. – nó vội lấy gối đỡ lưng cho Yến rồi đưa cốc nước cho cô

Uống hết cốc nước chanh, cô như đã hơi tỉnh…

- Mày đã đưa tao về nhà mày sao Nhi!

- Ừ.

- Cảm ơn nhé!

Cánh cửa phòng lại mở ra một lần nữa nhưng bằng một cách đầy thô bạo, đạp thẳng vào cánh cửa ( cũng may là chưa hỏng)

- CHÁO NÓNG… CHÁO NÓNG ĐÂY!!! – tiếng giao cháo của Dương An

An đặt cạch bát cháo xuống bàn, Phong nhéo nhẹ vào má cô.

- Làm gì cũng phải từ từ chứ, sao không kêu anh xuống bê giùm cho nhỡ bị bỏng thì sao.

- Em không phải trẻ con.

- Đây là Dương An, em gái Lâm phải không? – Yến cười hiền nhìn An

- Sao chị biết em vậy. – An ngơ ngác

- Nhi kể cho chị nghe. – Yến nói giọng đầy nhẹ nhàng.

- Còn cậu là người yêu An hả? – cô quay sang Phong.

- Dạ, là hôn phu ạ. – Phong lém lỉnh

- À, vậy sao.

- Còn chị là… - Phong nói ngập ngừng

- Chị là Trương Tuyết Yến.

- Trương Tuyết Yến con gái của chủ tịch Trương công ty FAD phải không ạ? – Phong nhanh nhẹn.

- Đúng rồi, em cũng biết sao.

- Em là con trai của chủ tịch QW . Nghe danh chị và chị Nhi đã lâu, mọi người đều ca ngợi hai chị rất tài giỏi.

- Em là con trai của chủ tịch QW sao? Giờ chị mới biết. – nó lên tiếng.

- Anh Lâm và An không nói gì cho chị ạ. – Phong cười

- Cái chuyện đấy thì nói làm gì chứ. – hắn mặt thốn hết mức.

Mọi người đang cười nói vui vẻ, Yến cũng quên mất việc ba mẹ cô ly hôn. Bỗng Yến nói…

- Nhi này! Tao … ở lại với mày vài bữa được không?

- Được chứ, nhà tao cũng là nhà mày mà. Cứ tự nhiên.

- Thế An về nhà ở với anh thôi, An nhỉ. – hắn lên tiếng

- Về thì về thôi, bộ chị dâu không níu kéo em sao. – Dương An nhìn nó bằng ánh mắt cún con đầy tội nghiệp.

- Được chứ, em ở đây cho vui đi An, giường chị đủ rộng để ba đứa chúng ta quẩy tưng bừng mà. – nó hò hét.

- Oh Yeah, oppa về đi, em ở đây với chị dâu cơ. – An ra hiệu xua đuổi hắn.

- Con bé này. – hắn phì cười.

Tiếng điện thoại reo lên, nó nhìn vào màn hình rồi xin phép mọi người ra ngoài.

- Alo, con chào bác.

-….

- Dạ, Yến nó đang ở nhà con ạ.

-…..

- Con biết hết mọi chuyện rồi, bác yên tâm để nó ở đây vài hôm cho nó đỡ căng thẳng ạ. Mấy nữa là nó lại ổn thôi.

-….

- Vâng.

Nó bước vào, khuôn mặt vui vẻ như thường.

- Ai gọi vậy mày. – Yến vui vẻ hỏi.

- À… Là ông Pee. – nó

- Ông ấy nói ông ấy sắp về hả? Vui rồi. – Yến cười típ mắt.

- À…Ừ… - nó cười gượng

- Ông Pee là ai vậy chị? – An hỏi.

- Là quản gia nhà chị. – Nhi cười.

- Ông Pee vừa quan tâm người khác lại rất tốt bụng… - Yến hào hứng kể về ông Pee

Giá mà Yến lúc nào cũng có thể tươi cười như vậy thì thật tốt!

Nhưng số phận không mỉm cười với cô, đúng là cô đầy đủ vật chất thật nhưng vật chất không mua được hạnh phúc…