Công Chúa Của Ảnh Đế

Chương 8




Edit: Bảo Ngân

Cách tiệc tối ông chủ mời còn mười phút, Minh Vi, Trần Chương đã ngồi vào vị trí, một mình Mục Đình Châu ngồi ở tầng trên cùng khách sạn ưu nhã đơn giản dùng cơm tối.

Chuông điện thoại di động reo, anh lau khóe miệng một chút, cầm điện thoại di động lên nghe.

“Dưới đây muốn mở tiệc, cậu không đi thật sao?” Tiếu Chiếu xác nhận lần thứ ba.

Mục Đình Châu nhướng mày: “Lý do để đi là gì?”

Loại xã giao vô nghĩa này, từ trước đến giờ anh đều không tham gia, Tiếu Chiếu biết thói quen của anh, sao hôm nay anh ta lại dài dòng như vậy?

Tiếu Chiếu quả thực hoài nghi phán đoán chính mình, sau cùng nhắc nhở vị kia chỉ số IQ  cao ngất ngưởng, EQ thì thấp thảm thương: “Cô ấy vừa mới tốt nghiệp, chưa va chạm đời nhiều, dáng dấp lại đẹp, đêm nay có quá trời lão già như vậy, cậu không lo lắng cô ấy bị người ta lợi dụng hay sao?”

“Vì sao tôi phải lo lắng?” Mục Đình Châu chậm rì rì hỏi.

“Hừm…”

Trò chuyện kết thúc.

Mục Đình Châu nhìn điện thoại di động, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, trả điện thoại về chỗ cũ, anh tiếp tục dùng bữa. Lo lắng cái gì? Thứ nhất Minh Vi và anh không có quan hệ gì, thứ hai Tiếu Chiếu nói trước cho anh biết là bà chủ Đông Ảnh tiến cử cô vào đoàn, nhà sản xuất phim khách khí với Minh Vi, ông ta sẽ dung túng các lão già này khi dễ cô?

Dầu gì bên cạnh công chúa cũng có một phò mã rồi? Bạn trai cũ cũng ở đó nhỉ.

Phòng tiệc rượu.

Gặp nhà đầu tư, xem như ra mắt chính thức, Trần Chương mặc đồ tây, Minh Vi chọn váy dạ hội màu trắng, đơn giản trang nhã. Váy được xem bảo thủ, làn váy ngang đầu gối, khuôn mặt Minh Vi ở nơi đó, eo nhỏ chân dài cùng Trần Chương sánh bước đi tới, ánh đèn phòng tiệc rượu tự động phảng phất tập trung ở trên người cô, thật sáng chói.

Mắt mấy vị nhà đầu tư đều phát sáng. Có một số nữ minh tinh trên màn ảnh rộng trông rất xinh đẹp, trong thực tế thì sự sinh đẹp ấy giảm đi nhiều, nhưng nữ chính mới trước mắt, gương mặt mềm mại tựa như nước, ngũ quan tinh xảo, bọn họ thường xuyên quyến luyến “bụi hoa” hiển nhiên có thể nhìn ra Minh Vi chỉ trang điểm nhẹ, là mỹ nhân hàng thật giá thật.

Đang lúc dục động bọn hắn rục rịch, có người đứng lên, tiến hai bước vươn tay với Minh Vi, giọng nói dịu dàng: “Minh Vi, đã lâu không gặp, càng ngày em càng đẹp.”

Nhìn gương mặt đẹp trai của Trình Diệu, trong lòng cô mắng anh ta gấp trăm lần, nhưng tình huống hiện tại, không cho phép cô phủ nhận người quen, không thể làm gì khác hơn là khách khí nắm tay anh ta, “Hóa ra Trình tổng cũng đến.”

Hai tay chạm nhau, lập tức Minh Vi nghĩ rútt tay về, nhưng Trình Diệu lại nắm chặt cô. Tay cô nhỏ, mềm mại không xương, bàn tay Trình Diệu to, mang theo nhiệt độ ấm nóng trên người, ấm nóng đến nỗi tràn đầy tính chất chiếm hữu. Minh Vi ngoài cười nhưng trong không cười, trầm tĩnh nhìn sang, anh ta đạt được chuyển biến tốt, một bên lưu luyến nhìn cô, một bên lặng lẽ rút tay lại.

“Các người quen nhau?” Trần Chương cảm thấy khá hứng thú hỏi, không quên liếc mắt chế nhạo Minh Vi, buổi trưa cô còn thăm dò anh về Trình Diệu kia mà.

Minh Vi không rãnh rỗi đáp lại Trần Chương, nhìn chằm chằm Trình Diệu cảnh cáo.

Trình Diệu rất muốn tuyên bố công khai chủ quyền, nói cho mọi người Minh Vi là bạn gái anh nhưng anh sợ làm cô tức giận, liền cười yếu ớt nói: “Trước kia Minh Vi là phiên dịch viên tiếng Ý, tôi may mắn hợp tác cùng cô ấy, không nghĩ tới cô ấy đa tài đa nghệ, diễn xuất cũng tốt như thế.”

Minh Vi cười miễn cưỡng.

Nhà sản xuất phim kêu ba người ngồi xuống, tối nay Trần Chương là hộ hoa sứ giả (1), tự nhiên dựa gần Minh Vi, Trình Diệu thông minh thay cô kéo ghế dựa đến bên cạnh anh ta, ân cần vô cùng. Minh Vi không có lý do phản đối mặt mũi của “bạn cũ”, nén tính khí ngồi xuống, sau đó chuẩn bị bữa tối, Trình Diệu đối với cô săn sóc cực kỳ, muốn theo đuổi tâm tư phụ nữ không cần nói cũng biết.

(1) Hộ hoa sứ giả: người che chở, bảo vệ.

Mặt khác các cụ đã lớn tuổi yên lặng không nói gì, Trình Diệu có tiền có bề ngoài lại còn trẻ, sao bọn họ có sức cạnh tranh, không bằng giúp người ta thành công.

“Tạm biệt.”

Rốt cuộc tan tiệc, Minh Vi nói chuyện cùng nhà đầu tư xong, xoay người rời đi.

“Không vui?” Trần Chương giành nhấn nút thang máy trước, gặp Minh Vi đang xị mặt, anh quan tâm hỏi. Anh ta không mù, nhìn ra được Minh Vi không muốn cùng Trình tổng nhiệt tình phát triển từng bước.

Cô vào đoàn hơn một tháng, mặc dù sớm học bổ túc, nhưng hậu trường quay phim có rất nhiều việc cô không hiểu, là Trần Chương sốt sắng giải thích nghi hoặc cho cô, kỹ thuật diễn xuất cũng giúp cô không ít. Minh Vi xem anh là bạn tốt, cười khổ nói: “Tôi đã từng qua lại với anh ta quá một tháng, bởi vì một số nguyên nhân nên chia tay, buổi trưa tôi hỏi anh, chỉ muốn biết anh ta và đoàn phim có quan hệ gì, thật lòng xin lỗi.”

“Cái này có là gì, cô đừng để trong lòng.” Thang máy đến rồi, Trần Chương ra hiệu Minh Vi bước vào, anh vừa mới đi vào, phía sau một người  lại chạy tới, kết quả khả năng hai người tiếp tục nói chuyện chưa được bao nhiêu.

Trần Chương ở tầng trên cùng, thang máy dừng lại tầng ba, Minh Vi nhìn anh cười cười, đi trước.

Về đến phòng, cô nhận được tin nhắn Trần Chương trên WeChat (2): Cô xinh đẹp như vậy, chắc chắn quen với việc thế nào từ chối người theo đuổi hơn tôi rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều, những thứ khác, an tâm quay phim, đừng suy nghĩ nhiều nữa.

(2) WeChat: hay còn có tên gọi Weixin tại Trung Quốc, là ứng dụng di động cho phép người dùng chat bằng video, âm thanh hoặc văn bản trực tiếp trên smartphone… và hoạt động dưới dạng một cộng đồng như mạng xã hội. Đây là một ứng dụng của Tencent, một trong những hãng phần mềm lớn nhất tại Trung Quốc. (dành cho những ai không biết WeChat là gì)

Vẻ mặt Minh Vi tươi cười: Cảm ơn anh, ngủ ngon.

Trần Chương có ngủ hay không cô không biết, mười giờ tối, Minh Vi thay áo tay ngắn quần jean, đi quầy rượu của khách sạn gặp Trình Diệu, nơi này gặp anh ta sẽ an toàn hơn so với bên ngoài.

Trình Diệu đã đến trước nửa giờ, liên tục chú ý cửa vào quầy rượu, nhìn thấy Minh Vi, anh ta lập tức đứng dậy vẫy tay. Quầy rượu không nhiều người lắm, anh ta chọn vị trí gần cửa sổ, trước sau không người rất phù hợp để nói chuyện.

Minh Vi mặt không chút thay đổi ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Từ lúc nào anh đầu tư vào đoàn phim?”

“Cái đó không vội, em muốn uống chút gì không?” Trình Diệu cười hỏi, say mê nhìn cô chăm chú.

Minh Vi cũng cười, châm chọc nói: “Trình tổng quen biết không ít phụ nữ. Chẳng lẽ mỗi lần chia tay đều phải lôi lôi kéo kéo một thời gian sao? Không bằng sớm nói rõ ràng, về sau chúng ta mỗi người sẽ có cuộc sống riêng, trong lòng còn có thể giữ lại chút ấn tượng tốt.”

“Anh không cần ấn tượng tốt, anh chỉ cần em.” Trình Diệu thu hồi nụ cười, nhìn thẳng Minh Vi, ánh mắt nặng nề đến đau đớn, “Vi Vi, anh không lừa em, trước kia anh có rất nhiều phụ nữ, khi đó anh cùng thiếu gia nhà giàu đào hoa không có gì khác nhau, thậm chí lúc mới quen em, anh nghĩ theo đuổi em xem như vui đùa một chút, nhưng theo đuổi được em rồi thì anh thực sự nghiêm túc, anh muốn đứng đắn cùng cô gái tốt nói chuyện yêu đương một lần, cùng cô ấy kết hôn sinh con, thật vui vẻ sống hết đời. Vi Vi, anh đối với như thế nào, em không nhìn ra sao? “

Ánh mắt người đàn ông hừng hực, tâm tình hai tháng nhớ thương bị đè nén tất cả bộc phát ngoài, vững vàng khóa chặt cô.

Minh Vi bỗng dưng nhớ lại, lần đầu tiên Trình Diệu làm cho cô cảm động là một màn kia.

Lần đó cô đi sân bay đón du khách, vận may không tốt, mưa như trút nước, máy bay trì trệ kéo dài đáp xuống, một mình Minh Vi chờ ở sân bay, nôn nóng lại nhàm chán, đột nhiên có người từ phía sau đưa cô một ly đồ uống nóng, ôn hòa kề sát trên mặt cô. Minh Vi ngoảnh lại, thì ra là Trình Diệu, anh ta mặc áo len màu đen, cưng chiều nói: “Đoán được sẽ như vậy mà, anh đến để cùng em trò chuyện.”

Anh ta nghiêm túc đối với cô sao? Hình như là vậy.

Lần đầu tiên yêu một người đàn ông, Minh Vi cũng muốn tin tưởng anh ta, sau đó theo như lời Trình Diệu nói thì hai người hạnh phúc ngọt ngào bên nhau, nhưng chính mắt cô thấy anh ta và Vương Doanh Doanh đi ăn chung còn săn sóc tỉ mỉ, cho dù chia tay bản thân Trình Diệu vẫn cư xử đủ loại lịch sự chu đáo nuông chiều phụ nữ, thật là bộ dạng thiếu gia đào hoa, dựa vào cái gì cô phải tin tưởng anh ta, cô sẽ thực sự là người phụ nữ khiến anh ta kiềm chế tính phóng đãng của mình?

Cô ở bên Trình Diệu, không tìm được cảm giác an toàn trong tình yêu, quá mệt mỏi rồi.

“Vẫn là câu nói đó, tôi không có cách nào tin anh thêm được nữa.” Khống chế tâm tình xong, Minh Vi bình tĩnh nói, “Cứ như thế đi, anh và tôi vốn không thích hợp với nhau.”

“Chưa thử qua, làm sao biết không thích hợp?” Trình Diệu thấp giọng phản bác.

Minh Vi cười khổ, không còn gì để nói.

Cô không hề xúc động tức giận, Trình Diệu đã rất thỏa mãn rồi, suy nghĩ một chút, anh ta thở dài nói: “Em có lý do mới không tin anh, cái này là lỗi của anh, anh đồng ý chia tay, nhưng anh sẽ theo đuổi em một lần nữa, cho đến khi em bằng lòng tin anh.” Anh ta sẽ theo đuổi lần thứ nhất, sẽ theo đuổi lần thứ hai, anh ta chờ được.

Minh Vi duy trì trầm mặc, một lát sau mới hỏi: “Chuyện đầu tư…”

Nhắc tới việc này, Trình Diệu phản ứng theo bản năng di chuyển ngón tay, cuối cùng tầm mắt từ trên mặt Minh Vi dời đi, nhìn về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ nói: “Ngày đó em đi thử vai, gặp được Vương Doanh Doanh? Cô ta cho rằng anh muốn nâng đỡ em, gọi điện thoại châm chọc anh, nói vai công chúa Minh Hoa nhất định là của cô ta, anh không nghĩ em được chọn nên mới đi Đông Ảnh tìm Lục tổng bàn bạc đầu tư.”

Khuôn mặt Minh Vi bị mùi rượu vang làm đỏ mặt, không còn một chút máu.

Sở dĩ cô có thể vào đoàn, là Trình Diệu thay cô “đi cửa sau”, không phải cô dựa vào chính mình?

Thấy cô như vậy, trong mắt Trình Diệu có một tia hối hận, lời đã ra khỏi miệng, anh ta chỉ có thể tiếp tục làm Minh Vi hiểu lầm. Nửa người trên nghiêng về trước, Trình Diệu thoải mái thật lòng đối diện người yêu: “Vi Vi em đừng nghĩ lung tung, anh đầu tư, nhưng về kỹ thuật diễn của em quá rõ như ban ngày…”

“Trình tổng, Minh tiểu thư, thật trùng hợp.”

Nói được nửa câu bị người khác cắt ngang, Trình Diệu cau mày một cái, ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trợ lý Mục Đình Châu chẳng biết lúc nào đi qua, đứng ở đằng kia mỉm cười quan sát anh ta và Minh Vi, một đôi mắt hẹp dài giấu sau mắt kiếng gọng vàng, mặc dù đang cười nhưng không hiểu sao lại làm anh ta cảm thấy bất mãn.

“Thật khéo.” Trình Diệu ngồi bất động, thản nhiên lên tiếng đáp lại.

“Tôi sang đây chào hỏi, các người tiếp tục đi.” Tiếu Chiếu khách sáo tao nhã lễ phép nói lời tạm biệt, ngoảnh mặt về phía quầy rượu bên kia đi đến, uống rượu một mình.

Minh Vi không có tâm tình theo Trình Diệu ngồi xuống, Tiếu Chiếu quay người đi, cô cũng muốn đi, Trình Diệu vẫn luôn đi sau cô đến thang máy.

Đến phòng khách rồi, Minh Vi ngồi phịch xuống ở trên giường, trong lòng lo lắng.

Cô không muốn chấp nhận Trình Diệu “đi cửa sau”, nếu như trước khi quay phim biết được việc này cô chắc chăn sẽ rời khỏi đoàn, nhưng bây giờ cô đã quay một tháng, dần dần tìm được niềm vui diễn xuất, bận rộn lại mới mẻ, mỗi ngày đều có thử thách cùng chờ mong, lúc này rút khỏi, không nhắc đến suy xét sở thích của bản thân, làm sao cô có thể nói chuyện với đạo diễn và đoàn phim đây?

Nếu mà ở lại thì khả năng đời này cô sẽ không thoát khỏi Trình Diệu được nữa.

Giường khách sạn rất thoải mái, nhưng Minh Vi lại mất ngủ.

Phòng xép tầng trên cùng, Mục Đình Châu mặc áo ngủ tựa vào đầu giường, cầm kịch bản trong tay, đôi mắt nhắm, không biết đang ngủ hay đang nghiền ngẫm nội dung bộ phim.

Tiếng chuông vang lên, Mục Đình Châu đột ngột mở mắt ra, bên trong đôi mắt ấy là sự uy nghiêm, vài giây sau mới khôi phục thành tản mạn (3) thường ngày.

(3) Tản mạn: không tập trung vào một vấn đề.

“Nói.” Nghiền ngẫm bị cắt đứt, Mục Đình Châu không quá cao hứng, ít lời hơn trước.

“Đoán xem hồi nãy ở quầy rượu tôi đã gặp ai?” Giọng nói Tiếu Chiếu hài hước.

“Hử…”

Lần này đến phiên Mục Đình Châu đặt điện thoại xuống.

Tiếu Chiếu dừng bước, đứng tại chỗ một phút đồng hồ, gọi lại.

Vì lợi ích của trợ lý mình, Mục Đình Châu nghe lần nữa, bật loa ngoài, điện thoại di động tiếp tục đặt trên bàn cạnh gường ngủ, im lặng.

Tiếu Chiếu cũng không muốn nghe anh nói, lẩm bẩm: “Tôi nhìn thấy Minh tiểu thư và Trình tổng ngồi chung một chỗ, hai người trò chuyện rất vui vẻ, dường như đang yêu nhau. Nói thật, tôi chưa bao giờ biết, Minh tiểu thư cười rộ lên sẽ đẹp hơn so với công chúa Minh Hoa đấy, có vẻ khi cô ấy diễn xuất vẫn chưa thể hoàn toàn tập trung tinh thần được. Như vậy cũng tốt, trước đây tôi cảm thấy, trong nguyên tác công chúa Minh Hoa thích nhất là phò mã, thái phó chỉ là thời thiếu nữ cô ấy ngây thơ ảo tưởng mà thôi, cậu nói xem có đúng không?”

Mục Đình Châu lật một tờ kịch bản.

Thời gian dài bên đầu kia điện thoại đợi không được đáp lại, cúp điện thoại.

Mục Đình Châu mắt nhìn nội dung kịch bản, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Minh Vi sắm vai công chúa Minh Hoa. Minh Vi là người mới vào nghề, nhưng trước mặt thái phó cô diễn công chúa hồn nhiên rực rỡ, nụ cười đơn giản vui sướng đủ để che lấp kỹ thuật không thành thục của mình, anh cho rằng nét mặt tươi cười như vậy đã là trình độ cao nhất, vốn dĩ còn có thể đẹp hơn?