Công Chúa Hòa Thân

Chương 37: Khắc khẩu bại lộ




Trong đình viện, gió chiều nhẹ thổi, Dương Thiên Phong ngồi bên bàn đá liên tục ăn. Tuy ngoài mặt như một kẻ phàm ăn nhưng trong đầu hắn liên tục xoay không ngừng. Đại hoàng huynh nghi ngờ hắn vậy cũng sẽ nghi ngờ tam hoàng đệ đi. Nhưng lỡ như hai người âm thầm liên kết với nhau thì càng gây hơn. Vậy hắn nên làm gì?

Dư thị nhìn hắn một mắt đầy lòng vui vẻ cùng do dự nói cùng Nhạc Xích Vũ: “Ngươi suy nghĩ lại lần nữa mới quyết định đi.” Tuy nàng cũng muốn mau chóng được vào thái y viện nhưng cũng không nỡ hại A Vũ. Dù sao châm cứu hoàn tất Dương Thiên Phong cũng không nhớ Nhạc Xích Vũ, nhưng nhìn bọn họ bây giờ nàng có chút luyến tiếc.

Nhạc Xích Vũ nhẹ nhàng nở một nụ cười mang chút buồn, mắt nàng nhìn sỏa trượng phu rồi lại nhìn về phía xa kiên định nói: “Ta đã quyết định, ngươi có thể bắt đầu.”

“Nhưng là hắn sẽ không nhớ rõ ngươi. Chưa kể hiện dung mạo của ngươi cũng không thể sánh với đệ nhất mỹ nhân đại lục.”

Dư thị không chút cố kỵ nói ra chuyện đáy lòng mình nghĩ. Nàng cũng sẽ tiếc, có khi hắn si ngốc như vậy nên mới có thể đối với Nhạc Xích Vũ có yêu thích. Nhỡ như...nhỡ như hắn nhớ lại sẽ đổi ý, vậy đối với một nữ tử cổ đại sẽ...Nàng cũng không dám nghĩ tiếp.

Nhạc Xích Vũ nhàn nhạt lắc đầu, nàng sẽ không hối hận. Dư thị suy nghĩ gì nàng biết rõ, đời trước chẳng phải cũng như nàng ta nghĩ sao. Nàng có gì không chịu chứ, nở một nụ cười nhìn Dư thị: “Ta sẽ không đổi ý.”

Dương Thiên Phong ngồi ở đó nghe được đoạn đối thoại trên, tâm nặng như đeo đá vậy. Quả thực đời trước hắn là quên mất nàng. Cũng như lời Dư thị nói vậy, hắn đã khí nàng để nàng đau lòng rời đi.

Chỉ là khi thấy được nét mặt hàm ưu cùng kiên định của thê tử hắn còn đau khổ hơn. Ngừng ăn hắn lao đến ôm chặt thê tử, liều mạng lắc đầu: “Không, ta sẽ không quên nương tử, không quên nương tử.”

Nhạc Xích Vũ thở dài một cái cố sức đẩy hắn ra, chỉ là khí lực của nàng vốn không so với hắn được, nên chỉ có thể để mặc hắn: “Tướng công, chàng như vậy mọi người đều rất buồn, chi bằng để A Tịch giúp chàng được không?”

Dương Thiên Phong ngẩng đầu nhìn thê tử, phản vấn: “Giúp? Giúp thế nào?” Nhìn đám kim chân nhỏ xíu dài ngắn nhau trên bàn hắn cũng đã biết được chuyện gì xảy ra rồi. Chỉ là những thứ châm kỳ lạ này sẽ giúp được gì?

Dư thị mỉm cười như bác sĩ khoa nhi cầm châm lên giải thích: “Là dùng những cây châm này ghim vào những huyệt đạo trên đầu giúp ngươi đánh tan tụ huyết, như vậy ngươi sẽ có thể như lúc trước vậy.”

“Đúng a, nếu như tướng công như trước sẽ có thể thượng triều giúp đỡ phụ hoàng cùng tam hoàng đệ, như vậy mẫu hậu cũng sẽ rất vui.” Nhạc Xích Vũ mỉm cười nói cùng hắn, lúc này tâm nàng đau biết bao nhiêu. Chỉ là nàng cố đè nén xuống mà thôi, cả lệ cũng bị nàng nuốt ngược vào trong. Tự an ủi bản thân, chỉ cần hắn nhớ lại ném hưu thư cho nàng để nàng đến Ngạn quốc mọi đau khổ sẽ chấm dứt.

Dương Thiên Phong nhìn cây châm trên tay của Dư thị bị gió chiều thổi mà lắc lư, hắn ôm chặt lấy thê tử bày ra vẻ sợ hãi. Hiện trình độ giả ngốc của hắn đã cao siêu đến không người phát giác rồi.

“Không không không, đau lắm ta không muốn, không muốn đâu.” Đầu hắn cọ sát thân thể của Nhạc Xích Vũ khiến cho kim quan, tóc đen vốn chỉnh tề lại bị rối thành một đoàn.

Lúc này Dương Cảnh Phong cũng hồi phủ, hắn lại vô tình nghe được như vậy lập tức cho người đẩy xe lăn bước vào rồi khiển lui người. Đôi mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Dương Thiên Phong: “Nhị hoàng huynh, vương phi nói có đạo lý, ngươi cũng nên thử một chút xem sao.”

Dương Thiên Phong sớm đã cảm giác được ánh mắt kia, khi nghe thấy âm thanh hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Cảnh Phong: “Không muốn không muốn, hay là tam hoàng đệ thử trước đi.”

Nhạc Xích Vũ bừng tỉnh đại ngộ nhìn Dư thị chằm chằm: “Vì sao ngươi không giúp tam hoàng đệ trị thương trước?”

“Giúp hắn?” Dư thị phản vấn xông ngửa đầu lên trời ha hả vài tiếng đầu khinh bỉ: “Vậy ta thà giúp con heo còn tốt hơn, loại người như hắn cho bao nhiêu bạc ta cũng sẽ không giúp.”

“Ngươi...” Dương Cảnh Phong bị chọc tức đến không nhẹ, trừng to mắt nhìn Dư thị: “Nữ nhân chết tiệt, bổn vương mới không cần ngươi giúp.”

“Vậy tốt nhất là như ngươi nói, đừng có nói một đằng sau này làm một nẻo, cho dù cô nãi nãi có ban phát lòng từ bị cũng sẽ không cho ngươi.” Dư thị đắc ý đáp trả.

“Bổn vương có cầu thần cầu quỷ cũng không cầu ngươi. Nếu không phải mẫu hậu đe dọa bổn vương cũng sẽ không thú ngươi.” Một nữ nhân không chút lễ nghi quy củ như vậy làm sao làm thê tử hắn được. Mẫu hậu còn ép hắn không được hưu nàng nữa, thật là tức chết!

Dư thị hừ hừ vài tiếng, đưa ngón tay cái quệt mũi, đầy kiêu ngạo nhìn Dương Cảnh Phong: “Ngươi nghĩ cô nãi nãi muốn gả cho ngươi lắm sao. Nếu không phải phụ hoàng bức hôn cô nãi nãi vẫn còn đang tiêu dao. Đừng làm như bản thân rất có giá, cô nãi nãi nói cho ngươi biết, thiên hạ này không ai dám gả cho ngươi đâu. Ngươi có bản lĩnh thì hưu cô nãi nãi thú nữ nhân khác đi.”

Nàng biết rõ hắn không thể hưu nàng nên mới thách thức như vậy. Dương Cảnh Phong tức đến cả khuôn mặt đỏ bừng, miệng hơi há thở dốc. Hắn...hắn không thể phản bác được. Để giúp đại hoàng huynh thanh toán xong hắn cho nàng biết thế nào á khẩu thực sự.

Phu thê Dương Thiên Phong ôm chặt lấy nhau nhìn hai người như là sinh vật quái lạ vậy. Hai đời mà cũng chẳng thể thay đổi, cứ gặp nhau là khắc khẩu như vậy.

Nhạc Xích Vũ nhẹ nhàng hắng giọng nhắc nhở: “A Tịch, trở về vấn đề chính thôi.” Chữa bệnh cho Dương Thiên Phong mới là vấn đề chính.

Dương Thiên Phong lập tức mở miệng kháng nghị: “Không muốn không muốn, nếu tam hoàng đệ thử ta mới thử.”

Dư thị vì lợi ích của bản thân đương nhiên đáp ứng. Nàng cầm một cây châm bước nhanh đến phương hướng mộc lăn của Dương Cảnh Phong, miệng treo nụ cười nham hiểm. Mang hắn ra làm chuột bạch cho Dương Thiên Phong xem trước, chỉ cần hắn bảo không đau liền được.

Dương Cảnh Phong đưa tay chuyển bánh của mộc lăn lui về sau: “Nữ nhân chết tiệt, ngươi muốn làm gì? Muốn mưu sát thân phu?” Hắn còn chưa kịp mở miệng kêu cứu đã thấy được Dư thị bước đến.

Không kịp nữa rồi, cho dù người có đến cũng sẽ không thể ngăn nàng. Mắt thấy tay nàng giơ lên chuẩn bị hạ châm, tay hắn nhanh hơn giữ lấy cổ tay nàng.

Dư thị nào chịu thua, lập tức chuyển tay. Đôi phu thê giằng co một lúc thì khuỷu tay của Dư thị lại gõ ngay vào huyệt đạo trên đầu gối của Dương Cảnh Phong khiến chân hắn trong lúc bất giác phản xạ có điều kiện hơi đá lên.

Dư thị cùng Nhạc Xích Vũ mở to mắt há to mồm. Dư thị lúc này biết được chân hắn thực sự không có tàn phế. Bởi nếu tàn phế mà thái y cũng bảo hết cứu chữa thì chân sẽ không có phản ứng như vậy.

Nhạc Xích Vũ che miệng kinh hô: “Tam hoàng đệ, chân của ngươi...” Hắn là chịu không nổi nên mới muốn dùng chân để đá Dư thị sao?

Dư thị cũng không tiện vạch trần hắn chỉ nhìn Nhạc Xích Vũ mỉm cười giải thích: “Không phải a, là do ta đụng phải chân hắn nên mới có hành vi kia.” Giúp hắn trước đòi lợi ích sau, dù gì thấy thái độ bất hợp tác của Dương Thiên Phong là biết không có đạt được mục đích rồi.

Dương Thiên Phong lại ngồi ôm thê tử bày ra bộ dáng ngây dại như bản thân cái gì cũng không biết. Lúc này hắn đang nghĩ có phải Dư thị cũng sớm biết rồi hay không. Nếu là như vậy thì có thể kết luận phu thê bọn họ hợp tác với nhau đối phó hắn.

Dương Cảnh Phong mở to mắt nhìn về phía Dương Thiên Phong, mồ hôi trên trán thi nhau xuất. Tuyệt không thể để lộ được, hắn còn phải giúp đại hoàng huynh, tuyệt không thể cứ như vậy mà thua được.

Nhạc Xích Vũ nghe được giải thích cũng hòa hoãn đi không ít. Thức thời nàng liền nói: “Cũng đã trễ ta cũng không làm phiền nữa, khi khác lại đến. A Tịch, tam hoàng đệ, cáo từ.” Nói xong nàng cũng lập tức kéo sỏa trượng phu rời đi.