Công Chúa Nhỏ Của Anh Siêu Ngọt

Chương 15: Huấn luyện quân sự 7




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

——————————

​Khóe miệng Cao Kỳ giật giật hai cái, cô ta đang nghĩ không biết tai mình có vấn đề hay đầu óc Lâm Gia có vấn đề, dừng một chút, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trở nên u ám hơn "Cậu có biết mình đang nói cái gì không."

​Lâm Gia vô cùng nghiêm túc gật đầu, "Mình biết."

​Toàn bộ cơ mặt của Cao Kỳ cứng lại.

​"Cao Kỳ, cậu là con gái đấy." Lúc Lâm Gia nói câu này nhấn mạnh hai chữ "Con gái", Liên Thư Mẫn nghe xong toát mồ hôi thay cô, "Vì vậy, bạn không phải là một món đồ."

​"Gì?" Cao Kỳ sửng sốt, cả căn phòng im lặng trong ba giây, tất cả mọi người đều muốn cười nhưng nghĩ tình huống bây giờ không thích hợp để cười.

​Lời của Lâm Gia thực sự làm cho người ta không đoán ra được, cho dù nghe như thế nào cũng giống như đang mắng người.

​Sau một khoảng yên lặng, Lâm Gia chớp mắt nói tiếp: "Mẹ mình nói, con gái thì phải hiền lành, phải quan tâm chăm sóc, ngay cả khi được người khác giúp đỡ cũng không được thêm phiền phức, càng không được làm hại người khác. Cao Kỳ, cậu là con gái, vì vậy cậu phải tốt bụng."

​Lại một sự yên lặng kỳ lạ.

​Thư Mẫn đứng ở chỗ xa nhất, từ chỗ này của cô, nhìn rõ vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa u ám của Cao Kỳ, đối lập với vẻ mặt hồn nhiên đáng yêu của Lâm Gia thoạt nhìn trông cô ta cực kỳ đen tối.

​Cao Kỳ hình như không thích bị dạy bảo bởi bạn cùng tuổi thậm chí là còn nhỏ hơn cô, cô ta đứng dậy trước giường Lâm Gia, cố gắng dựa vào chiều cao để tìm được sự tự tin "Tôi không hiểu cậu đang nói gì."

​Lâm Gia không nghĩ tới như vậy mà Cao Kỳ còn không hiểu, cô ngồi trên chiếc chăn và hết sức bình tĩnh giải thích "Cao Kỳ, mình chưa từng hại cậu, sao cậu lại muốn hại mình? Vô duyên vô cớ mà hại người khác gọi là không hiền lành, mẹ mình có nói, nếu một cô gái không thể hiền lành thì sẽ trở nên rất xấu xí, mà cậu vốn là một cô gái rất đẹp."

​Giọng nói của Lâm Gia rất mềm mại, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng hơi trẻ con, nhưng chính những lời cô ấy nói lại làm cho tất cả nữ sinh ở đây yên lặng suy nghĩ.

​Cũng không phải yên lặng suy nghĩ xem lời cô ấy nói có đúng không, mà yên lặng nghe cô ấy nói rồi lại nhìn sang Cao Kỳ, mới phát hiện hình như có chút u ám.

​Cao Kỳ cảm nhận được ánh mắt của mọi người, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Lần giải thích này của Lâm Gia là đem thể diện của cô ta mài xuống mặt đất, bình thường cô ta vẫn luôn là tâm điểm của sự chú ý, nhưng bởi vì những câu nói này của Lâm Gia mà cô ta như biến thành trò cười của mọi người, đây là điều mà cô ta không thể nhịn được.

​"Cậu không được phép nói bừa như thế!" Cao Kỳ đưa tay ra muốn bịt miệng của Lâm Gia lại, nhưng tay vừa mới nâng lên đã bị mấy nữ sinh kia đè xuống.

​Đường Văn Văn nhẹ nhàng khuyên cô ta: "Cao Kỳ, thôi quên đi."

​Liễu Hân Lâm cũng nói: "Đúng vậy, động tay động là chân không vui chút nào."

​Ngay cả người hay theo đuôi cô ta là Vương Hân cũng nói, "Kỳ Kỳ, cậu bình tĩnh đi, chúng ta không cần tính toán với cậu ta."

​Cao Kỳ nhìn mấy người như bệnh thần kinh bên cạnh, "Có ý gì? Mấy cậu nghĩ mình muốn đánh cậu ta sao? Mình là người xấu xa như vậy à?"

​"Không phải, cậu như nào bọn mình đều biết." Thư Mẫn chắn trước mặt Cao Kỳ, thúc vai của cô ta để đưa cô ta về giường, bản thân thì vẫn chặn tầm nhìn của Cao Kỳ và Lâm Gia "Hôm nay đã mệt quá rồi, cậu nằm chỗ mình nghỉ đi, đứng tức giận với cậu ấy."

​Cao Kỳ giận, mấy người này nhìn thì như đang khuyên nhủ an ủi cô ta nhưng thật ra là đang bảo vệ Lâm Gia "Các cậu có ý gì, cậu ta mới đến bao lâu chứ mà mấy người phải bảo vệ cậu ta như thế?"

​Cô ta vừa nói xong, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, tiếng của Mao Tiểu Phương đột nhiên vang vọng trong phòng: "Đang làm gì đấy?!"

​"Huấn luyện viên Mao."

​Thấy Mao Tiểu Phương, mọi người lập tức đứng nghiêm ngay ngắn lại.

​Tay phải Mao Tiểu Phương cầm một túi ny lon màu đen, bình tĩnh đi đến. Mắt cô lợi hại đảo qua toàn bộ mọi người rồi cuối cùng dừng trên người Lâm Gia, bởi vì mọi người đều đứng chỉ có mình cô ngồi trên giường.

​"Em nói đi, mọi người đang làm gì?"

​"Các bạn..." Lâm Gia rất sợ Mao Tiểu Phương, theo bản năng muốn nói thật nhưng mấy nữ sinh phía sau Mao Tiểu Phương đã nháy mắt với cô, cô nhìn mà không hiểu ý gì, nhưng thấy Thư Mẫn ra hiệu cho cô đừng có nói thì cô mới hiểu ra "Các bạn ấy, các bạn ấy là đang tập thể dục."

​"Đang tập thể dục?" Mao Tiểu Phương hừ lạnh, quay đầu nhìn một lượt, mấy cô gái đều đồng loạt cúi đầu không dám nhìn cô "Đi, Dĩ Vương Hân dẫn đầu, tất cả đứng lên! Bên trái rẽ —— đi! Không phải muốn tập thể dục sao, bây giờ đi ra ngoài chạy hai mươi vòng quanh khu nhà."

​"A!" Liễu Hân Lâm nghe vậy đau khổ nói, "Huấn luyện viên không phải chứ, chúng em bây giờ không muốn tập như vậy!"

​Mặc dù hai khu nhà diện tích không lớn, nhưng cũng phải tầm ba bốn trăm mét, hai mươi vòng không phải muốn mạng của các cô sao.

​"Ít nói nhảm đi!" Mao Tiểu Phương không hề nể nang, "Tôi nói chạy là chạy."

​"Ôi!" Liễu Hân Lâm muốn khóc đến nơi.

​Mao Tiểu Phương không thèm quan tâm, lớn tiếng hô: "Một... hai..., chạy —— đi!"

​Chờ tất cả mọi người chạy hết ra ngoài, Mao Tiểu Phương đi tới đầu giường của Lâm Gia, đặt cái túi trong tay xuống, "Tìm cho em được hai bộ quân phục, hình như còn chưa giặt, em cứ mặc tạm trước đi."

​Lâm Gia cầm túi lên, một mùi mồ hôi nồng đập vào mặt, nhưng cô không để ý lấy bộ quân phục ra đo lên người, nở nụ cười ngọt ngào trên môi nói với Mao Tiểu Phương: "Cảm ơn huấn luyện viên Mao."

​Mao Tiểu Phương nhìn nụ cười của cô, bỗng nhiên thấy cô bé này hình như không kiêu căng như cô tưởng tượng. Cô không quen thể hiện tình cảm, chỉ ho nhẹ hai tiếng: "Không cần cảm ơn. Sau này lúc nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu còn chạy linh tinh tôi sẽ phạt tiếp có biết không."

​Lâm Gia nhớ tới mấy giờ phải đứng ngoài trời ngày hôm này, khiếp sợ gật đầu, "Em biết rồi."

​Đợi Mao Tiểu Phương đi, cô vui vẻ cầm quần áo đi tắm, đã hai ngày không thay quần áo, cả người không được thơm cho lắm.

​Lâm Gia không có hành lý, điều đó có nghĩa là cô không chỉ không có quần áo mà còn không có đồ dùng hàng ngày, rồi đồ rửa mặt, cô đang đứng trong nhà tắm mà ngơ ngác nhìn vòi hoa sen trên đỉnh đầu "Tắm thế nào nhỉ?"

​Không có nước gội đầu, không có đồ che tóc, không có sữa tắm, thậm chí không có xà phòng thơm, cô biêt tắm thế nào, dùng nước xả thôi sao?

​May mà đúng lúc Hoàng Nhất Lâm xuất hiện.

​Lúc này chưa đến thời gian mọi người đi tắm, nên trong phòng tắm không có ai, cô chỉ nhìn đã thấy Lâm Gia đang đứng đơ người bên trong, rồi vui vẻ chạy tới hỏi: "Lâm Gia, cậu tắm xong chưa, hay vẫn chưa tắm?"

​"Nhất Lâm!" Lâm Gia thấy cô phía sau rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình lúc này, cô đau khổ nói "Mình chưa tắm, không có khăn mặt, cũng không có thứ gì thơm để tắm."

​Hoàng Nhất Lâm mới nhớ hôm nay cô nương này đi tay không tới, lập tức nói: "Cậu chờ một chút, chỗ mình có đồ mới để mình đưa cho cậu."

​Có sự trợ giúp của Hoàng Nhất Lâm, cuối cùng Lâm Gia cũng tắm rửa sạch sẽ, toàn thân mệt mỏi, thay quân phục Mao Tiểu Phương đưa tới, cô và Hoàng Nhất Lâm nhìn như đang soi gương.

​Thân hình hai người vốn khá giống nhau, sau khi thay quần áo đến bóng lưng cũng khó phân biệt, điều khác nhau duy nhất chính là người tóc dài người tóc ngắn.

​Có lẽ những người đơn thuần đặc biệt dễ kết bạn với nhau, hai cô nương đi tắm mà như đã quen biết nhau từ lâu, thân thiết với nhau, rồi hai người cầm tay ra khỏi nhà tắm, thấy một đại quân cũng vừa mới tắm xong ra, cười nói rất vui vẻ.

​Khi trở về phòng ngủ, Hoàng Nhất Lâm thấy nhóm Cao Kỳ đang chạy bộ, thắc mắc hỏi: "Ôi chao, sao các cậu ấy phải chạy như thế?"

​Lâm Gia nói: "Huấn luyện viên Mao yêu cầu các bạn ý phải chạy, bởi vì lúc trong phòng ngủ các bạn ấy đang "Tập thể dục."

​"Tập thể dục gì?" Hoàng Nhất Lâm hỏi.

​Lâm Gia nghĩ, Thư Mẫn không cho cô nói, không phải chỉ mình huấn luyện viên Mao mà tất cả mọi người đều không thể nói, cô lắc đầu: "Mình không thể nói."

​"???" Hoàng Nhất Lâm vừa đi vừa cảm thấy kỳ lạ, tập cái gì mà không thể nói, chẳng lẽ làm cái chuyện kia? Không thể nào!

​Lâm Gia không hiểu sao ánh mắt của Hoàng Nhất Lâm lúc này lại trở nên hưng phấn như thế, cô chỉ cảm thấy đồng phục quân huấn này mặc rất nóng, cô muốn nhanh chóng về ngồi điều hòa "Chúng ta đi nhanh đi."

​Tối hôm đó, nhóm Cao Kỳ mồ hôi đầm đìa lao vào phòng, lấy quần áo để thay rồi lại lao ra ngoài, nhanh chóng không bị lỡ mất thời gian cung cấp nước nóng. May là thời tiết bây giờ còn chưa lạnh, nước ở đây là trong bể nước tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời nên cũng không làm cho các cô bị cảm.

​Sau khi tắm xong, họ quá lười để dây dưa tiếp với Lâm Gia, nằm luôn lên giường của mình, không ai nói, trong phòng ngủ tối om đặc biệt yên tĩnh.

​Ban ngày Lâm Gia đã ngủ rất nhiều, nên lúc này lại không ngủ được, ban đầu ngủ cạnh cô là Cao Kỳ, hôm nay lại trở thành Thư Mẫn, cô thấy Thư Mẫn trở mình liền khẽ hỏi cô: "Thư Mẫn, Thư Mẫn cậu đã ngủ chưa?"

​Thư Mẫn mệt chết đi được, nhưng vẫn chưa ngủ, cô nằm ngửa lên nhắm mắt lại trả lời cô: "Chưa."

​Lâm Gia vui vẻ, quấn chăn lại xê dịch về gần chỗ cô ấy, "Thư Mẫn, mình có thể hỏi cậu chuyện này được không?"

​Thư Mẫn: "Hỏi gì."

​Lâm Gia: "Sao cậu không cho mình nói với huấn luyện viên?"

​Thư Mẫn nghe vậy mở mắt, nhìn lên trần nhà một lúc rồi cô xoay người sang Lâm Gia, " Sao cậu lại không nói?"

​Lâm Gia trả lời rất đương nhiên: "Bởi vì cậu không cho mình nói."

​"Chỉ như vậy thôi sao?"

​Lâm Gia cụp mắt xuống rồi một lúc lâu sau cô nói nhỏ: "Thật ra, anh trai có nói cho mình rằng, khi mình ở một mình phải cố gắng không tránh gây ra tranh cãi, nếu như gặp phải tình huống như thế thì không cần phải nói gi, hoặc không nên nói thật. Mình không hiểu cái gì là tranh cãi nhưng tình huống vừa rồi, cậu không muốn mình nói cũng giống như anh trai mình bảo không nên nói."

​Thư Mẫn cúi đầu, gương mặt trẻ con của Lâm Gia tư góc độ này nhìn càng mập mạp hơn, có thêm sự ngây thơ dễ thương. Cô nhẹ giọng nói: "Ừ, không sai. Anh trai cậu nói không sai, cậu hiểu cũng thế. Thực ra cậu rất thông minh, phải không?"

​"Thật sao?!" Hai chữ thông minh kích thích Lâm Gia hưng phấn, cô nàng ngước mắt lên, đôi mắt trong suốt, mang theo vui mừng kích động, ngay cả giọng nói cũng lớn hơn, "Thư Mẫn, mình rất thông minh đúng không! Mình thích nhất người khác khen mình thông minh! Thư Mẫn, mình rất thích cậu!"

​"Suỵt!" Thư Mẫn ra hiệu cho cô nói nhỏ lại, nhưng cũng cười với cô ấy, chỉ khen một câu là có thể làm cho cô thích, cô ấy thực sự rất đơn thuần.

​Lâm Gia cũng nhận ra giọng mình hơi lớn, vội vàng che miệng, nhưng vui mừng không thể che giấu được, "Thư Mẫn, chúng ta có thể làm bạn tốt không?"

​Thư Mẫn gật đầu, "Ừ."

​"Quá tốt rồi! Nhưng Thư Mẫn, cậu có thể gãi lưng giúp mình không, lưng mình bị ngứa!" Lâm Gia giây trước còn đang cười giây sau đã nhíu mày nhờ cô giúp đỡ.

​Thư Mẫn đang cười lập tức cười lớn hơn "Cô bé quay lại đây nào."

​"Hì hì!" Lâm Gia cười híp mắt quay người, hưởng thụ tay Thư Mẫn phục vụ, "Cảm ơn cậu nha!"

​Huấn luyện suốt cả một ngày lại vừa chạy bộ nhiều như vậy, Thư Mẫn đã không chịu được, yên lặng gãi cho Lâm Gia chưa tới 5 phút đã ngủ rồi.

​Lâm Gia ngủ sớm hơn cô ấy một phút, chỉ là ngủ không được ngon lắm.

​Trong mơ cô thấy mình đang bị đứng phạt dưới nắng, sau đó ngất đi, rồi một lúc lại mơ thấy có rất nhiều kiến bò lên người mình, làm cho cô bị ngứa, sau đó mơ thấy Khương Nguyên, trong mơ Khương Nguyên dịu dàng xoa cổ tay cô, nhẹ nhàng nói, rồi nhanh chóng đứng lên, cô chưa kịp vui vẻ lại mơ thấy kiến, thậm chí là cả buổi tối đều mơ thấy kiến.

​Khi đồng hồ báo thứ vang lên vào ngày hôm sau Lâm Gia vẫn giãy dụa trong mơ. Khi Thư Mẫn gọi cô, cô đã bắt được con kiến trên cổ, nhưng còn chưa bắt được hết thì cô nghe thấy tiếng Thư Mẫn hét lên: "Lâm Gia... trời ơi!"