Công Chúa Nhỏ Của Anh Siêu Ngọt

Chương 3: Ở chung 3




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

——————————

​Lâm Gia nói: "Khương Nguyên, sao cậu lại ở đây?"

​Sao cậu lại ở đây.

​Khương Nguyên cũng rất muốn hỏi mình sao lại ở đây.

​Dự báo thời tiết ngày hôm nay cảnh báo nhiệt độ hôm nay rất cao, ánh mặt trời rất độc, ngay cả khi đứng dưới bóng râm của sân cũng khiến mọi người đổ mồ hôi đầm đìa. Khương nguyên không thích đổ mồ hôi, thời tiết như vậy không hợp cho anh ra ngoài.

​Anh ở trên lầu nghỉ ngơi đọc sách mãi cho đến bây giờ, phòng khách tầng ba không còn nước nên anh mới xuống tầng lấy nước.

​Khi vừa xuống tâng hai anh đã nghe thấy tiếng cười to từ TV, tiếng cười vừa thấp kém vừa khoa trương có chút chói tai, anh nhíu mày, rẽ vào góc ngoặt ở cầu thang, bước xuống mấy bậc thì hiện lên toàn cảnh trong phòng khách.

​Anh thấy Lâm Gia đang ngồi trên ghế sa lon.

​Cô mặc một chiếc váy hoa liền thân màu xanh nhạt, lộ ra đôi cánh tay trắng nõn. Cô không gầy, thậm chí còn có chút thịt, làm cho da thịt cô vì thế mà càng mịm màng trắng trẻo hơn. Mái tóc đen được buộc nửa sau gáy, nửa còn lại chia làm hai bên cổ, tùy ý vắt lên trên hai đôi vai của cô.

​Tóc của Lâm gia không dài lắm nhưng lại rất dày, mặc dù chỉ có một nửa rối tung trên vai mà vẫn nhìn thấy độ dày.

​Nóng quá.

​Đây là phản ứng đầu tiên của anh.

​Khi anh đi đến cầu thang, mới phát hiện sự chú ý của Lâm Gia không ở trên ti vi.

​Cô ngẩng cổ lên đôi mắt to nhìn về hướng phòng bếp, cũng không biết đang nhìn gì, một lúc sau cô cúi đầu, giơ tay lên áp vào mũi ngửi.

​Cẩn thận lén lút như con mèo nhỏ đang ăn trộm móng vuốt của mình.

​Có lẽ mùi không được thơm lắm, thấy cô ngửi một lúc đã bỏ tay ra rất nhanh, nhăn mũi lè lưỡi, trong miệng thì lẩm bẩm chẳng biết nói gì.

​Khương Nguyên cũng không phải người tò mò, cũng từ hành động của Lâm Gia mà đoán được cô đang làm gì, nhưng anh vẫn dừng lại nhìn cô một lần nữa ngửi tay mình, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trẻ con cùng ngũ quan xinh xắn nhăn lại.

​Mãi cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Gia nhảy xuống từ ghế sofa, anh mới phát hiện mình đã nhìn cô lâu như vậy. Không muốn bị cô phát hiện nhưng không kịp rồi. Lúc cô quay sang gọi anh sự chú ý của anh thậm chí vẫn tập trung vào đôi chân trần của cô trên mặt đất.

​Sao anh lại ở đây thì chính anh cũng không biết.

​"Tôi xuống lấy nước."

​Chắc là đọc sách đến mê muội đi.

​Lâm Gia không biết hôm nay anh ở nhà, theo bản năng muốn quan tâm một chút, lại thấy vẻ mặt anh vẫn lạnh như băng không biểu hiện gì, cô rùng mình một cái, lúc này sự tò mò và quan tâm đều đã bị chết rét.

​Cô cảm thấy Khương Nguyên còn lạnh hơn điều hòa trung tâm trong nhà.

​Cô đi theo anh vào hướng phòng bếp, anh đứng cạnh bàn ăn rót nước, còn cô rẽ vào phòng bếp.

​Nước lạnh chảy vào khoang miệng, trượt vào thực quản, cuối cùng vào dạ dày, Nhìn qua cửa sổ lớn, Khương Nguyên thấy ánh mặt trời chói lọi trong sân, cuộc nói chuyện trong phòng bếp được anh nghe không sót một chữ.

​"Dì Trương, dì Trương, vẫn ngửi thấy! Mùi hương còn đậm lắm!"

​"... Có sao, sao dì không ngửi thấy!"

​"Có có, ngửi thấy mà! Ô ô, mùi rất khó ngửi! Cháu sắp thành cây hành rồi, tay cháu sắp trở thành cây hành! Ô ô!"

​"... Yêu nào, chỉ còn một chút. Được rồi được rồi, Gia Gia ngoan, tiểu thư Gia Gia không khóc. Dì Trương rửa lại cho con, rửa lại cho con lần nữa có được không."

​Sau tiếng nước chảy ồn ào, phòng bếp yên tĩnh một lúc.

​Khương Nguyên đang tưởng tượng, lúc này dì Trương và Lâm Gia nhất định đang chụm đầu vào nhau, vẻ mặt thì dùng sức ngửi hai tay của Lâm gia.

​Quả nhiên, không bao lâu đã nghe được tiếng dì Trương thì thầm nói nhỏ, "Hình như vẫn còn một chút."

​Sau đó Lâm Gia khóc lên, "Ôi, phải làm sao bây giờ! Cháu sẽ không bao giờ... nhặt hành lá nữa!"

​Đặt ly nước xuống, khóe môi mỏng của Khương Nguyên vẽ lên một đường cong không rõ ràng, dưới đôi mắt cụp xuống như có ý cười hiện lên.

​Anh xoay người lên tầng để về phòng, khi đi qua phòng khách, âm thanh trong TV vẫn rất ầm ĩ.

​Mùa hè năm nay và mùa hè năm trước dường như đã có gì đó khác biệt.

​Bắt đầu từ ngày hôm nay, các món ăn trên bàn chỉ cần có hành, Lâm Gia đều quét mắt nhìn với sự u oán rồi sợ hãi, sau đó tránh tất cả, kể cả đó có phải là món sườn xào chua ngọt hay không.

​Dì Trương và Lâm Gia đứng trên cùng một chiến tuyến, tất cả món sẽ hạn chế cho hành nhất có thể.

​Lúc Khương Nguyên xuống tầng ăn cơm trưa, nhìn đồ ăn trên bàn ngồi xuống cũng không nói gì.

​Dì Trương không biết hôm nay Khương Nguyên ở nhà, nhìn thấy anh xuất hiện trên bàn cơm rất ngạc nhiên, "Cậu chủ, hôm nay cậu không đi học à?"

​Khương Nguyên cầm chén đũa lên, "Ừ, nóng quá."

​"À." Dì Trương lúc này mới nhớ ra anh sợ đổ mồ hôi, mới phát hiện ra mấy ngay nay ở với Lâm Gia nên trong đầu bà đều là những thứ Lâm Gia yêu thích, bỏ quên mất cậu chủ của mình, nghĩ đến đây giọng nói của bà mang theo ý lấy lòng "Cậu chủ, có súp trong nồi, dì Trương mang cho cậu một chén nếm thử xem được không nhé?"

​"Dì Trương! Cháu cũng muốn, cháu cũng muốn!" Lâm Gia vừa nghe có súp, đã đưa bát ra ngoài.

​Khương Nguyên ngước mắt lên nhìn mèo tham ăn Lâm Gia dường như lại bắt đầu nuốt nước miếng, anh gắp miếng rau xanh bỏ vào trong bát, vô tình hỏi: "Trong súp có hành không?"

​"Loảng xoảng ——" Lâm Gia vừa nghe thấy hành, phản xạ hoảng sợ có điều kiện, cái bát trắng sứ từ trong tay cô rơi xuống bàn gỗ, quay vài vòng rồi dừng lại.

​Cái miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt hơi nhếch lên, Lâm Gia nhặt chiếc bát lại, Âm thanh mang theo sự khát khát khẽ lên tiếng: "Có hành à, vậy thôi cháu không muốn."

​"Đây..." dì Trương cảm thấy có chút xấu hổ, bà không hy vọng cậu chủ nhà mình mất hứng, một mặt lại là Lâm Gia đáng yêu nhiều người yêu thích, bà cũng không đành lòng nhìn vẻ đáng thương của Lâm Gia.

​Bà đã làm ở Khương gia mấy năm nay, sự khéo léo trong việc nấu ăn đã chinh phục một nhà ba người Khương Gia, nhưng bà chưa từng nghĩ tới có một ngày việc cho hành hay không cho hành sẽ trở thành một vấn đề lớn đối với bà.

​Trong phòng ăn yên lặng một lúc lại như dài đến một giờ đồng hồ.

​Khương Nguyên ăn một miếng rau xanh, rồi nhẹ nói: "Mùi hành quá nồng, rất khó chịu, gần nhất quá nóng, dì Trương nấu cho bớt hành đi. Đừng cho hành vào súp."

​Dì Trương sửng sốt, vội trả lời: "Được, được rồi!"

​"À, không cho hành!" Lâm Gia vừa nghe thấy không cho hành đôi mắt to lập tức cười thành hình bán nguyệt, hiện lên xoáy nhỏ trên khóe môi "Quá tốt rồi! cháu có thể ăn súp!"

​Cô giống như một đứa trẻ, nháy mắt là lại thay đổi cười rất vui vẻ, giống như chiếm được món hời nào đó.

​Khương Nguyên nhìn thoáng qua nụ cười của cô rồi cụp mắt xuống.

​Nhìn cô thật ngốc.

​Một trận mưa lớn vào tối hôm trước, cho nên thời tiết có chút mây mù vào sáng sớm, mở cửa ra hơi ẩm bên ngoài xen lẫn khí nóng đập vào mặt.

​Lâm Gia đưa dì Trương ra ngoài mua thức ăn, dì Trương hỏi cô có muốn đi cùng hay không, đôi mắt to của Lâm Gia tỏ ra rất háo hức, cô chần chừ một chút rồi cắn môi lắc đầu

​Dì Trương bật cười, nhìn Lâm Gia lại giống như bà đang nuôi một con chó nhỏ, mỗi lần muốn ra ngoài đi chơi sẽ dùng đôi mắt to như thế nhìn bà.

​"Vậy dì đi đây."

​"Vâng, dì Trương đi đường cẩn thẩn nhé, dì nhớ về sớm."

​Nhìn bóng dáng của dì Trương biến mất trước cửa, Lâm Gia lưu luyến nhìn khoảng sân bên ngoài đã bị ướt bởi nước mưa, rồi đóng cửa lại.

​Lâm Gia đã ở đây được mười ngày, trong thời gian này Lâm Gia chưa từng đi ra ngoài, Mỗi ngày không đi loanh quanh trong phòng mình, nếu không ở tầng hai thì sẽ loanh quanh ở tầng một. Ngoài sân sau của biệt thự Khương gia thì cửa cô cũng chưa từng bước ra.

​Với tính tình hoạt bát năng động của Lâm Gia thực sự có chút nhàm chán, mặc dù không muốn nhưng cô lại nhớ kỹ lời của anh ba nói.

​"Sống trong nhà người khác phải ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung, trừ khi Khương Nguyên dẫn em đi."

​Cô muốn làm một đứa bé ngoan, không chạy lung tung.

​Về phần Khương Nguyên, cô cũng không dám đi chơi với anh.

​Huhu, tại sao anh ba không nói dì Trương có thể mang cô đi chơi.

​Lâm Gia ở trong phòng khách xem TV, từ kênh này đổi sang kênh khác, lại từ kênh khác đổi sang kênh kia, không kênh nào cho Lâm Gia muốn xem.

​Cô liên tục ấn vào kênh đang phát tin thế giời động vật, Lâm Gia nhìn con hổ lớn đang chạy đuổi theo hoàng hôn trên TV, Cô không nhịn được kêu lên một tiếng: "Oa!"

​Cô thực sự muốn đến vườn bách thú.

​Đang xem thì điện thoại lại rung lên

​Lâm Vũ người đang không biết là ở Nhật Bản hay Việt Nam gọi tới.

​"Anh ba!"

​"Gia Gia! Có nhớ anh ba không?!"

​Lâm Gia gật mạnh: "Nhớ nhớ!"

​Trong Video, khuôn mặt Lâm Vũ hiện ra gần giống Lâm Gia, nhưng mặt của anh theo kiểu hẹp nhọn so với vẻ dịu dàng dễ thương của Lâm Gia thì càng tinh xảo hơn.

​Anh vừa nhuộm tóc... màu xanh, Lâm Gia càng nhìn càng thấy màu này giống như màu một quả chuối chưa chín, cô không thể không thở dài: "Anh ba, anh thật giỏi! Để theo đuổi ước mơ của mình mà màu tóc cũng phải thay đổi theo!"

​"Ha ha ha! Tất nhiên rồi anh trai em là ai chứ!" Lâm Vũ có một điểm đặc biệt, đó là cực kỳ không biết xấu hổ. Bất kể mọi người nó gì về anh, anh ta đều có thể chấp nhận mọi từ đó mà tuyệt đối sẽ không đỏ mặt, em gái của mình khen ngợi thì mình phải nhận lấy chứ, "Mấy ngày qua như nào? Cha mẹ có gọi điện cho em không? Em không nói đang ở đâu chứ?"

​Lâm Gia ngồi trên ghế sa lon lắc đầu với điện thoại, "Không có không có! Em chưa nói gì! Anh cả hôm qua hỏi em đang ở đâu, em cũng không nói gì!"

​Lâm Vũ nghe vậy cười híp mắt đưa tay làm một động tác xoa đầu với màn hình, "Ừ, thế này mới ngoan. Chờ anh ba đi về sẽ thưởng cho em nhé, bảo bối Gia Gia nhà chúng ta là ngoan nhất!"

​Lâm Gia tự hào đến choáng váng cười không ngừng, vui vẻ không nhìn thấy gì.

​"Khương Nguyên, cậu ta ở đâu? Em đưa điện thoại cho cậu ta, anh muốn nói chuyện với cậu ta một chút." Giọng của Lâm Vũ bên kia hơi thay đổi một chút nhưng một lát lại bình thường "Thằng nhóc con này, anh gọi điện mà nó khong thèm nghe máy."

​"À, để em lên tầng tìm cậu ấy." Lâm Gia cầm điện thoại lên vừa đi lên tầng vừa nói, "Hôm nay cậu ấy ở nhà, tối qua ở đây mưa to nên hôm nay cậu ấy không đi học."

​Lâm Gia cầm tay vịn cầu thang, một tay cầm điện thoại, góc quay nhìn từ dưới lên thấy rõ cằm tròn trịa của cô, Lâm Vũ cười hỏi: "Yêu, sao anh lại cảm thấy em ở nhà Khương Nguyên lại tốt hơn ở nhà mình?"

​Lâm Gia cười nói: "Đúng rồi, dì Trương nấu cơm rất ngon! Mỗi ngày em đều ăn hai bát cơm!"

​"Ăn nhiều như vậy?!" Lâm Vũ học theo giọng điệu trẻ con của cô, "Nếu để em sống ở đấy một thời gian nữa, không chừng ba cũng phải kêu lên " ôi Gia Gia của ba, sao con có thể trở nên xấu như vậy, đúng không!"

​Lâm Vũ học theo giọng điệu của Lâm Chấn Hoa, rất buồn cười, Lâm Gia cười không ngừng, "Ha ha, anh ba học giống quá!"

​Phòng của Khương Nguyên ở tầng ba, Lâm Gia đi thẳng tới trước, tiếng cười của cô tràn ngập trên mỗi bậc thang.

​"Khương Nguyên, Khương Nguyên cậu dậy chưa?" Lâm Gia cầm điện thoại gõ cửa, động tác nhẹ nhàng giống như không dám nói to.

​Sống ở đây nhiều ngày như vậy, mặc dù cô thấy Khương Nguyên không hay cười cũng không hay nói nhưng thật ra anh không phải người xấu. Tình cảm đối với anh mặc dù không nhiều nhưng từ từ thiết lập, chỉ là trong quá trình đó thi thoảng cô vẫn thấy sợ. Cô luôn lo lắng anh sẽ không vui, sẽ lạnh lùng nhìn cô như ngày đầu tiên.

​Giống như bây giờ cô cũng rất lo lắng, Nếu Khương Nguyên còn chưa dậy mà cô lại đánh thức anh thì làm sao bây giờ.

​Lâm Gia đợi một lúc cũng không thấy người ra mở cửa, cô quay lại cúi đầu dùng tiếng nói rất nhỏ nói với Lâm Vũ trong điện thoại: "Anh ơi, Khương Nguyên hình như vẫn đang ngủ, chúng ta quay lại tìm cậu ấy sau nhé?"

​"Làm gì mà phải nói nhỏ như vậy, em sợ nó à?" Lâm Vũ rất không hài lòng với giọng điệu cẩn thận như vậy của em gái mình, anh chỉnh lại điện thoại đang muốn giáo dục cô một chút con gái Lâm gia không thể thiếu tự tin như vậy thì thấy cánh cửa sau lưng Lâm Gia mở ra, "Gia Gia anh đã nói với em... Ôi chao, Khương Nguyên cậu tới thật đúng lúc!"

​Khương Nguyên, Khương Nguyên?

​Lâm Gia đang cầm điện thoại xoay ngoắt người lại, quả nhiên thấy Khương Nguyên hờ hững dựa vào khung cửa nhìn cô.

​Anh hình như vừa thức dậy, tay áo của bộ quần áo ở nhà màu xám còn đang sắn trên cánh tay, cổ áo cũng lệch hẳn ra, mái tóc mềm mại rối tung trước trán, trong đôi mắt tựa như hơi ẩm do mưa to.

​Không khí mát mẻ trong phòng mang theo mùi hương sách sẽ trên người anh thổi vào mặt Lâm Gia.

​Cô hơi sững sờ một chút, "Khương Nguyên."

​Giọng nói bất mãn của Lâm Vũ phát ra từ chiếc điện thoại mà cô cầm chặt trong tay, "Này này này, Khương Nguyên có phải cậu bắt nạt em gái tôi không?! Gia Gia, Gia Gia? Anh không nhìn thấy em! Gia Gia đừng sợ, anh sẽ giúp em dạy dỗ cậu ta!"

​Lâm Gia hình như không nghe thấy tiếng trách cứ của Lâm Vũ, Khương Nguyên cau mày lại.

​Anh tiến lên một bước và cầm điện thọai trong tay Lâm Gia, giọng nói trầm khàn, "Đến đây."

​Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khương Nguyên: Mình bỗng nhớ ra sao mình lại có nhiều anh vợ như vậy?