Công Chúa Nhỏ Của Anh Siêu Ngọt

Chương 8: Ở chung 8




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

Gấu Bụng Bự: tui thấy có lịch cố định xong ae có vẻ vui nên giờ lịch đăng cố định sẽ là thứ 5 và chủ nhật, 2 chương/1 tuần nhé. Nếu dư nhiều chương sẽ bonus cho ae xả sì trét cuối tuần nhẩy.

—————————

​Đã tới giữa hè, tuần này đã được báo trước nắng nóng mấy ngày liên tiếp. Lớp học thêm của Khương Nguyên được nghỉ mấy ngày nhưng anh cũng không đi ra ngoài trong thời tiết như này cho dù không được nghỉ.

​Thời gian ở nhà tăng lên thì số lượng gặp mặt Lâm Gia cũng nhiều hơn.

​Buổi sáng đi xuống tầng ăn sáng, Lâm Gia nhìn thấy anh thì rất ngạc nhiên chào hỏi, "Khương Nguyên! Chào buổi sáng."

​"Ừm."

​Nghe thấy anh không muốn nói nhiều, Lâm Gia sợ hãi cúi đầu, im hơi lặng tiếng đi theo sau anh xuống cầu thang, cho đến khi nhìn thấy dì Trương, cô mới hoạt bát trở lại.

​Không biết Lâm Gia nghĩ như nào, nhưng Khương Nguyên lại cảm thấy bắt đầu một ngày với bầu không khí như này rất tốt, có chút ồn ào nhưng không ảnh hưởng đến anh. Không quá yên tĩnh cũng không quấy rầy quá đáng.

​Anh uống sữa đá rồi lấy thêm miếng bánh mì ăn, lắng nghe cuộc nói chuyện từ nhà bếp.

​"Dì Trương, cháu muốn thêm nhiều bơ có được không!"

​"Nhiều bơ hơn, ok. Nhưng con gái mà ăn ngọt nhiều như vậy sẽ dễ béo lắm."

​"Không sợ không sợ, anh ba có nói con gái mập mạp một chút người ta mới thích."

​"Đúng rồi! Ôi, Lâm tam thiếu gia nói thật đấy! Đây, dì Trương thêm nhiều bơ cho cháu. Để dì chăm sóc Gia Gia mập mạp hơn cho mọi người thích, có được hay không?"

​"Vâng ạ! Hì hì, thích nhất dì Trương!"

​Khương Nguyên mím môi, trên môi cong lên rất nhẹ, sự vui vẻ vẫn giữ ở trên khóe miệng, thật sự rất ngây thơ.

​Anh đứng dậy nói với hai người trong phòng bếp: "Tôi ăn xong rồi."

​Nghe anh hình như đã đi rồi, Lâm Gia vểnh môi lên nói: "Khương Nguyên rất dữ, sáng ra đã lạnh lùng, cháu không thích cậu ấy."

​Dì Trương sợ Khương Nguyên còn chưa đi xa, vội vàng che miệng cô lại, "Đừng nói chuyện linh tinh."

​Lâm Gia mở to mắt, ô ô nói gì đó, Dì Trương nghiêng người lắng nghe tiếng động bên ngoài thấy không có gì mới thả cô ra.

​"Tại sao phải bịt cháu như thế, cháu không nói bậy." Lâm Gia oan ức nói.

​Dì Trương khiển trách đập vào mũi cô nàng, "Cháu nhé. Cháu đã quên chuyện cậu chủ tìm cháu lần trước sao, lúc ấy không phải nói cậu chủ tốt vô cùng à."

​"Nhưng, nhưng..." Lâm Gia cau mày cắn miếng bánh mì trong tay cô, hương vị bơ ngọt ngào làm xoa dịu giữa hai chân mày của cô "A, thơm quá! Ăn rất ngon!"

​Dì Trương bật cười, "Ăn từ từ."

​Lâm Gia vừa nuốt miếng bánh mì vào miệng vừa nghĩ tới những lời vừa nói, "Thật ra, thật ra cháu chỉ không thích cậu ấy sáng nay, còn bình thường thích một chút xíu."

​"Cháu thật là..." Dì Trương còn chưa nói xong thì điện thoại Lâm Gia vang lên.

​"Điện thoại kêu lên chắc là anh trai cháu! Anh ấy muốn đón cháu!" Lâm Gia ngậm bánh mì, nhấm nháp hương vị bơ, rồi vội vàng chạy ra nghe điện thoại.

​Mặc dù Khương Nguyên đứng dậy rời khỏi bàn ăn, nhưng anh vẫn chưa đi, mà đứng thoải mái ở góc tường phòng bếp nghe chuyện, đụng ngay phải Lâm Gia đang hấp tấp lao tới.

​"Ai nha!"

​Lâm Gia ôm cái trán bị đụng vào đau đớn, ngước mắt nhìn thấy ống tay áo màu đen bị dính bơ, "Bị bẩn rồi." Cô nói như vậy mà không có chút lo lắng nào về chuyện mình đụng như thế, chuông điện thoại trên ghế salon vẫn kêu liên tục, lòng cô đầy hi vọng là có thể anh trai tới đón mình.

​"Lâm Gia." Khương Nguyên cắn răng nghiến lợi cũng không thể gọi được Lâm Gia lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn xuống vết bơ trên ngực và tay áo của mình, bên tai là tiếng Lâm Gia nói anh bẩn rồi.

​Nghe giọng của Khương Nguyên dì Trương chạy từ trong bếp ra nhìn, thầm kêu không tốt rồi, "Ôi, quần áo của cậu bị bẩn rồi. Nhanh lên lầu thay quần áo đi để dì Trương giặt cho cậu."

​"Không cần." Khương Nguyên lạnh lùng nói, "Vất đi."

​Dứt lời, anh quay đầu tức giận lên tầng, lúc đi qua phòng khách còn cố ý dẫm mạnh chân, nhưng Lâm Gia đang mải mê nói chuyện với anh trai không chú ý tới.

​Lâm Vũ đầu bên kia video đã thay đổi màu tóc mới...màu xanh, đặc biệt chói mắt. Anh nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau Lâm Gia thấy một bóng hình lóe lên từ chỗ góc cầu thang trên đầu Lâm Gia. Anh cười vui vẻ.

​"Gia Gia, gần đây như nào có vui không?"

​Lâm Gia cười híp mắt gật đầu, "Rất vui! Dì Trương ngày nào cũng làm nhiều đồ ăn cho em!"

​" Khương Nguyên thì sao? Cậu ta có đối xử tốt với em không?" Lâm Vũ cố ý hỏi.

​Lâm Gia ngừng một chút cắn miếng bánh mì trong tay lại liếm mùi bơ ngọt ngào gật đầu nói: "Ừ."

​Câu trả lời này rõ ràng là miễn cưỡng

​Lâm Vũ hiểu ngay, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Để thưởng cho Gia Gia nghe lời như vậy, anh trai có quà tặng cho em nhé, một lúc nữa sẽ có người đưa qua."

​Lâm Gia nghe đến hai chữ quà tặng vui vẻ thiếu chút nữa nhẩy lên, "Oa! Có quà à! Anh lúc nào thì tới đón em!"

​"Ừ, chuyện này à, chắc phải cần một thời gian nữa." Lâm Vũ ấp a ấp úng vò đầu.

​"A, phải một thời gian nữa á." Lâm Gia bĩu môi, hơi nước bắt đầu ngưng tụ trong mắt, "Nhưng em đã ở đây lâu rồi, em rất nhớ ba mẹ, cũng nhớ anh ba còn có anh hai nữa, sao anh ấy vẫn chưa về?"

​Lâm Vũ thấy cô sắp khóc, vội vàng nhíu mày nhẹ nhàng giải thích: "Không khóc không khóc, Gia Gia phải ngoan nhé, phải nghe lời nhé? Ước mơ của anh ba, Gia Gia chắc chắn hiểu được cho anh ba đúng không? Còn anh hai của em, anh ấy không nên ở lại trường viết luận văn giúp giáo sư, anh ba khuyên cũng không được. Như này anh ba lập tức gọi cho anh ấy nhé, để anh ấy về luôn được không?"

​Lâm Gia hít mũi dụi mắt, ngay cả trong tình huống tủi thân nhưng cô vẫn hiểu mà nói: "Anh ba, đừng gọi điện. Gia Gia, Gia Gia sẽ ngoan. Em không muốn về."

​Lâm Vũ nhìn cô như vậy, trong lòng áy náy như sắp muốn nổ tung, nếu không phải có người kéo phía sau anh, thì anh chỉ muốn về ngay lập tức, "Xin lỗi Gia Gia, đều do anh ba không tốt. Chờ anh ba trở về, Gia Gia muốn gì anh ba cũng đồng ý, có được hay không?"

​Lâm Gia lắc đầu, mím môi thật chặt, quật cường không cho nước mắt rơi xuống, "Gia Gia không muốn gì hết, Gia Gia chỉ cần anh ba sớm thực hiện được ước mơ của mình, sau đó về đón em."

​Trước sự lương thiện và chu đáo của em gái mình, làm cho Lâm Vũ cảm thấy áy náy xấu hổ vô cùng, anh ta không nói được cậu nào. Vì sự ích kỷ của mình anh ta đã ném em gái ở một nơi xa lạ trong hai tháng, bây giờ nghĩ lại anh ta thật đúng là không phải người anh tốt.

​Chính vì vậy mà đến bây giờ anh cũng không dám nói cho cha mẹ và anh cả biết, nếu mà họ biết được không cần phải nói, cha anh chắc chắn là người đầu tiên bay về chặt đứt chân anh ta, còn anh cả cũng không biết sẽ xử lý anh ta như nào mất.

Cho dù thế nào, bây giờ đưa đầu ra cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao, nếu đã thiệt thòi với Lâm Gia rồi, cũng chỉ đành thiệt thòi cho cô thôi.

​Lâm Gia không biết suy nghĩ này của anh ta, cô chỉ biết rằng cô không về nhà được, cũng không thể để cha mẹ và anh cả biết tình hình của mình bây giờ, vì ước mơ cảu anh ba cô nhất định phải kiên trì.

​Gọi qua video xong, cô vừa ăn bánh mì vừa khóc, cảm thấy vẫn đói cô đi vào trong bếp, "Dì Trương, cháu vẫn muốn ăn, lần này cho cháu thêm nhiều bơ hơn trước."

​Bởi vì cú điện thoại sáng nay mà tâm trạng cả ngày hôm nay của Lâm Gia kém hơn bình thường rất nhiều.

Mặc dù cô vẫn cười nhưng nụ cười thiếu đi sự hạnh phúc ngọt ngào như trước.

​Khương Nguyên nhìn thấy, nghĩ rằng chắc Lâm Vũ đã nói gì đó với cô, thấy tâm trạng của cô như thế nên Khương Nguyên cũng không tiện cáu giận vì chuyện làm bẩn quần áo sáng nay.

​Mãi cho đến buổi chiều lúc sắp ăn cơm, món quà Lâm Vũ nói mới khoan thai đến chậm.

​Lúc chuông cửa vang lên dì Trương đang tưới hoa ở sân sau, Lâm Gia nằm trên ghế sa lon xem ti vi, không ai ra mở cửa.

​Khương Nguyên đi từ trên lầu xuống thấy cô không có ý định đứng lên mở cửa. Đến gần nhìn mới thấy trên người cô đang đắp chiếc chăn màu xám, hai mắt híp lại vô thần nhìn chằm chằm ti vi, như kiểu có thể ngủ bất cứ lúc nào.

​Anh lắc đầu, đi ra mở cửa.

​Anh hơi ngạc nhiên khi người Chuyển phát nhanh nói đây là bưu kiện gửi cho Lâm Gia, mới nhớ tới chuyện có thể là đồ Lâm Vũ gửi cho cô nhưng địa chỉ giao hàng lại ở thành phố H.

​Anh đưa bưu kiện cho Lâm Gia, "Này, Lâm tam gửi cho cậu."

​"Anh ba? À à, anh ba nói có quà tặng cho mình." Lâm Gia nghe thấy thế hơi có tinh thần ngồi dậy từ trên ghế salon nhận hộp quà mở bao bì bên ngoài ra, bên trong là một hộp quà xinh xăn sình vuông phía trên được buộc bằng ruy băng bạc, "Là cái gì thế nhỉ?"

​Lâm Gia lẩm bẩm một chút rồi mở hộp quà. Vừa mở ra là một bộ đồ thể thao màu xanh trước hiện lên trước mặt cô.

​"Ôi chao là bộ quần áo thể thao." Lâm Gia nói.

​Khương Nguyên nhìn vào bộ đồng phục thể kia nhất thời cứng đờ người, không dám tin bước hai bước tới cầm bộ quần áo bóp ở trong tay, nhìn ngắm hoa văn quen thuộc cố định chỗ ngực áo kia.

​Đây là đồng phục học sinh trường trung học 14, là trường của anh

​Lâm Gia thấy anh vẫn cầm bộ quần áo của mình không trả, thắc mắc hỏi: "Khương Nguyên, cậu làm sao vậy? Cậu thích bộ quần áo này à, mình đưa cho cậu."

​Khương Nguyên nghe thế, nghiếng răng nghiến lợi nói: "Gọi cho Lâm tam, bây giờ ngay lập tức."

​Trong sân, mặt trời mùa hè rất nóng, Khương Nguyên đứng dưới bóng cây, một chiếc quạt nhỏ đang chuyển động cách đấy không xa, nhưng vẫn không thể ngăn được tốc độ của mồ hôi

​"Lâm tam, anh có phải hơi quá đáng rồi hay không. Tôi đã đồng ý cho cô ấy ở đây kỳ nghỉ hè đã là giới hạn rồi, mà bây giờ anh còn định chuyển cô ấy đến trường của tôi? Thế nào, Lâm gia các người không phải quan tâm đến người con gái này lắm à, mà còn chuẩn bị đưa cô ấy đến nơi này?"

​Đèn bên Lâm Vũ tối om tiếng động cũng rất ầm ĩ giống như đang ở KTV.

​"Cậu đừng có nói linh tinh, Khương Nguyên, Lâm Gia là bảo bối của nhà chúng tôi, chúng tôi sao lại không quan tâm đến em ấy chứ!"

​Khương Nguyên hừ lạnh, "Vậy anh có ý gì. Đầu tiên nói mười ngày, tôi cũng đã đồng ý rồi; còn nói cả kỳ nghỉ hè, tôi cũng phải nhịn; bây giờ anh còn muốn cô ấy học chung với tôi, đây không phải chuẩn bị sống ở đây sao."

​Lâm Vũ tự biết mình đuối lý, nhưng anh ta am hiểu nhất là trong tình huống đuối lý này dùng thủ đoạn xấu hổ để giành thắng lợi.

​"Khương Nguyên cậu thôi đi, cậu không muốn em gái tôi ở đấy còn đồng ý cho em ấy ở cả một kỳ nghỉ hè à. Hơn nữa tình hình bây giờ thực sự khẩn cấp, tình hình khẩn cấp cậu hiểu không, nếu không sao tôi có thể để cho em gái ở đấy chịu thiệt thòi sao."

​Khương Nguyên cắn răng: "Anh..."

​Lâm Vũ không cho anh cơ hội mở miệng, nói tiếp: "Còn tôi đã nói với cậu rồi, cậu nên đối xử với em gái tôi tốt một chút. Nếu cậu dám bắt nạt em ấy mà tôi biết được, tôi sẽ nói hết những chuyện xấu xa hư hỏng của cậu ra."

​Khương Nguyên chưa từng thấy ai mặt dầy như vậy, bộ não của anh bị chập trong vòng hai giây.

​Lâm Vũ thấy thế quyết định thật nhanh: "Được rồi được rồi, tôi còn có chuyện phải làm không nói được nữa. Chăm sóc em gái tôi thật tốt chờ tôi về sẽ đưa em ấy đi."

​Nhìn vào cuộc gọi điện thoại video bị cắt đứt, lần đầu tiên trong đơi Khương Nguyên muốn chửi tục. Anh hận không thể lôi Lâm Vũ từ trong điện thoại ra đánh một trận, sau đó anh nhìn tấm kính trên cửa thấy tư thế nhìn trộm không ngừng thay đối của Lâm Gia dán vào kính, anh thiếu chút nữa bóp nát điện thoại, người một nhà này đều là người gì không biết!

​Lâm Gia ở trong phòng khách muốn nghe anh ba với Khương Nguyên nói cái gì, nhưng cách âm quá tốt nên cô không thể nghe được tiếng của bọn họ. Cô đang nghĩ có muốn ra ngoài nghe một chút không thì lại thấy Khương Nguyên nổi giận đùng đùng đi vào.

​Sau khi sống lâu trong gia đình Khương Nguyên, lần đầu tiên Lâm Gia nhìn thấy Khương Nguyên tức giận như vậy

​Cuối cùng có chuyện gì xảy ra vậy?

​Anh đóng sầm cửa một cái, nhét điện thoại vào trong ngực cô, giọng nói còn lạnh hơn cả gió Bắc mùa đông, "Trả lại cho cậu."

​Lâm Gia không hiểu chuyện gì xảy ra, mơ màng nhìn anh đi thẳng lên lầu mà không thèm quay đầu lại.

​"Cậu chủ, Gia Gia, ăn cơm!" dì Trương mặc tạp dề từ trong bếp đi ra mời hai người ăn cơm, đi tới phòng khách bộ đồng phục học sinh để trên bàn bà kinh ngạc hỏi, "Đây không phải là đồng phục của trường cậu chủ sao?"

​Lâm Gia bối rối, "Đồng phục? Trường Khương Nguyên?"

​Buổi tối Khương Nguyên cũng không xuống ăn, Lâm Gia cũng đang bị vây giữa khiếp sợ nên lúc ăn cơm cũng không thấy ngon, trong mắt dì Trương còn tưởng rằng cô với Khương Nguyên lại cãi nhau.

​Quả thật hai người bọn họ cũng không hợp nhau, nhưng nguyên nhân cụ thể cũng không phải do hai bên.

​Ăn cơm xong, Lâm Gia gọi điện thoại cho Lâm Vũ, nhưng không ai nghe.

​Cô suy nghĩ, hơi do dự vẫn quyết định gõ cửa Khương Nguyên.

​"Khương Nguyên, Khương Nguyên mình có việc muốn nói với cậu."

​Khương Nguyên đọc sách trong phòng cho hả giận, nghe thấy tiếng của Lâm Gia, giọng cũng không cần điều chỉnh, "Chuyện gì?"

​"Cậu có thể đi ra một chút không?"

​Lâm Gia hỏi một cách cẩn thận, gọng nói mềm mại dịu dàng không đáng ghét như cái tên Lâm Vũ kia.

​Trong đầu Khương Nguyên lại nghĩ tới dáng dấp cô đáng thương cúi đầu ủ rũ ở ngoài cửa, thở dài đứng dậy đi ra mở cửa.

​Anh tức giận với Lâm tam, mặc dù Lâm Gia có liên quan đến thế nhưng cô chỉ là một cô gái nên sẽ không so đo với cô làm gì.

​Tay vừa cầm đến nắm tay cửa, cô gái nhỏ đột nhiên nói: "Đợi một chút! Khương Nguyên cậu đừng đi ra!"

​Khương Nguyên: "????"