Công Chúa Tha Mạng

Chương 7: Thích khách lão huynh sao còn chưa tới ?




Khó trách hôm nay chưa ra cửa, liền cảm giác có nguy cơ, nguyên lai là có người muốn ám sát! Nguyên Thương bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, nhưng khóe mắt dư quang như trước không ngừng dò xét bốn phía.

Trên Vi hồ, gió xuân rộn ràng, chim bay lướt qua mặt hồ, tại nơi đã lướt qua, nổi lên gợn sóng lăn tăn. Phương xa có ngư dân chèo thuyền, cất tiếng hát vang, nghe không ra đó là âm điệu gì, chỉ có thể cảm thấy âm thanh trầm bổng vui sướng.

Nguyên Thương cùng Minh Huy Công chúa đi lên thuyền lớn, thấy trên boong thuyền trải một tầng thảm, đầu thuyền được chạm khắc hình chim đại bàng, trên thuyền có một trường ghế chạm ngọc, trên ghế được lót đệm lông thêu hình phượng hoàng hoa lệ, uy nghiêm mạnh mẽ. Ghế dựa sau có mui che đỉnh đầu, phía trên là tranh cát tường hình phượng hoàng cửu sắc được Hoàng đế ngự ban cho Minh Huy Công chúa.

Chổ bên cạnh Công chúa, có một cái bàn được đặt thấp hơn, nghĩ đến đó là chổ ngồi của mình ; tiếp tục nhìn xuống, hai bên trái phải đều được đặt bốn cái bàn thấp, chỗ ngồi được làm bằng đệm hương bồ.

Nhìn ra, ở đây cũng chỉ có Công chúa một người ngồi trên trường ghế, cao cao nhìn xuống.

Nguyên Thương theo công chúa đi đến đầu thuyền,  lúc Minh Huy ngồi xuống, Nguyên Thương đang muốn đi đến chiếc bàn thấp bên cạnh, lại bị Minh Huy kéo lại.

“Phò mã cùng ta ngồi đi!” Minh Huy mang theo tươi cười nói ra lời này, tuy rằng ngữ khí không có ý ra lệnh, nhưng công chúa đã nói, Nguyên Thương nào dám ở lúc mấu chốt kháng mệnh, khiến cho Công chúa chú ý? Vì thế đành phải ngồi bên người Công chúa. Tuy rằng trong lòng không ngừng oán thầm Công chúa này làm cho nàng bị mọi người để ý nhiều hơn dẫn đến việc bí mật trốn đi của nàng thêm khó khăn, nhưng ở mặt ngoài thần sắc như trước ôn hòa, gật đầu nói:“Được!“.

Thấy cảnh này, mọi người phía dưới sắc mặt khác nhau. Nam tử Mộ Dung kia hào sảng khẽ cười, xem chuyện này như là bình thường, hợp lý. Lữ Văn Phong sắc mặt cứng ngắc, Phùng Triệt trong mắt hiện lên một tia âm ngoan không dễ phát hiện, lập tức che dấu đi, trên mặt trước sau như một mang ý miệt thị.

Minh Huy Công chúa đợi mọi người nhập tọa, nói:“Nếu chư vị đã đến đây, trước cùng nhau thưởng thức ca múa như thế nào?“.

Phía dưới mọi người chắp tay nói:“Hết thảy nghe theo Điện hạ an bài!“.

Vì thế con thuyền chậm rãi di động, hướng giữa hồ mà đến, từ bên trong đi ra một đoàn vũ nữ oanh oanh yến yến, âm nhạc vang lên, ca múa bắt đầu.

Nguyên Thương ngồi ở bên cạnh Minh Huy Công chúa, sắc mặt lạnh nhạt. Màn ca múa này, tuy rằng vũ cơ có vài phần tư sắc, giọng hát cũng không tệ, nhưng khúc nhạc mềm mại, nhẹ nhàng không có gì động lòng người này,  Nguyên Thương nàng như thế nào cảm thấy hứng thú? Hơn nữa, tâm tư của nàng cũng không đặt tại tiết mục giải trí này a!

“Phò mã hình như không thích tiết mục ca múa này?” Giọng nói của Minh Huy Công chúa vang lên kề bên tai, vô cùng thân thiết mềm mại,“Phò mã, ta thấy ngươi rầu rĩ không vui. Có phải hay không bài hát hay điệu múa không hợp sở thích?” Minh Huy Công chúa nhìn Nguyên Thương biểu tình lạnh nhạt, đối với đám mỹ nữ không chút hứng thú, ngược lại bưng ly rượu chậm rãi thưởng thức, nhìn mặt hồ như đi vào cõi thần tiên, nên mở lời hỏi han. Nàng nào biết rằng Nguyên Thương người này đang tính toán lộ tuyến để lát sau lặn xuống đáy hồ cùng với việc chờ đợi thời cơ tới!Nguyên Thương lắc lắc đầu, nói:“Tô Kì thô tục, không hiểu ca múa tao nhã này.”

Minh Huy lại nói:“Vô luận ca múa gì, đều để lòng người vui vẻ, không thể làm Phò mã thích thú, kia đó là do ca múa này không tốt!” Nói xong dùng đũa hướng thức ăn gấp, bỏ vào trong bát Nguyên Thương, nói,“Phò mã, bụng rỗng uống rượu không tốt, nếm thử đồ ăn này hương vị như thế nào!“.

Nguyên Thương nghĩ, ăn no mới có khí lực chạy trốn, vì thế thuận theo nếm thử một miếng, không ngờ mùi vị không tệ, vì thế vùi đầu vào ăn. Minh Huy Công chúa không để ý nàng thất lễ, ngược lại liên tiếp vì nàng gắp thức ăn.

Bên kia Mộ Dung Thanh Hoa thấy thế, mang theo ý cười thật thà đôi mắt khẽ híp, cười đến càng thêm chất phác hào sảng. Lữ Văn Phong có chút để tâm nhìn về phía Phùng Triệt sắc mặt khó coi. Vài vị Giang Nam tài tử cùng môn đồ Thái Học viện cảm nhận được không khí kỳ quái này, đều trầm mặc không lên tiếng.

Tô Ấm đứng ở bên hông sườn Nguyên Thương, thấy hai người càng lúc càng gần, ra vẻ thân mật khăng khít, sốt ruột đến độ sắc mặt biến thành màu đen. Trúc Ngữ phía sau Công chúa thấy thế, mặt tươi cười, đắc ý nhìn hắn. Tô Ấm không chút nào yếu thế trừng trở về, Trúc Ngữ cười đến càng vui vẻ. Tô Ấm đang muốn mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy có một đạo ánh mắt dừng ở trên người hắn, theo cảm giác nhìn qua, phát giác cái kia nói mình là tiểu hài tử Mộ Dung Thanh Hoa đang nhìn hắn cười. Bị hắn phát hiện sau, thế nhưng còn không biết xấu hổ nâng ly hướng hắn tỏ vẻ.

Nguyên Thương tuy rằng vùi đầu ăn cơm, nhưng mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương. Trúc Ngữ, Tô Ấm cùng Mộ Dung Thanh Hoa trong lúc đó ánh mắt trao đổi, Nguyên Thương đều nhìn trong mắt, nghĩ rằng, kia Mộ Dung Thanh Hoa nhìn như thô lỗ, nhưng có thể tuổi còn trẻ đã làm được đại tướng quân, còn đánh bại Hung Nô, tất phải là người trí dũng song toàn. Theo quan hệ bề ngoài mà nói, cùng với Tô gia tương giao thân cận, với Tô Ấm chắc cũng là quen biết cũ, như vậy, nếu nàng thừa lúc thích khách hỗn loạn trù tính giết chết Tô Ấm, có phải hay không sẽ bị hắn nhìn ra? Nếu tự nhiên xuất hiện kẻ phá đám, chỉ sợ thoát thân không thuận lợi...... Như vậy, vẫn nên tùy theo hoàn cảnh hành sự!

Thứ đó trên người Công chúa cũng nên có hiệu quả đi......

Quả nhiên, nàng phỏng chừng thời gian chuẩn xác! Bên cạnh luôn luôn bình tĩnh Minh Huy Công chúa, vẻ mặt bỗng dưng cứng nhắc khó có thể phát hiện.

Nguyên Thương trong lòng vừa lòng gật đầu. Xem ra, thuốc của chính mình rất hiệu quả. Dán thứ đó bên ngoài y phục của Công chúa, khi ở hiện đại, Thường Tùy Đại nhân cùng Vu Linh Đại tỷ cùng nhau chế thuốc. Sát thủ của [ Hắc Sắc Chỉ Vân ] người người đều trải qua cải tạo thân thể, ít nhiều đều có chút thương tật. Tỷ như lão Bát, dạ dày thường không khoẻ. Phương thuốc này, chính là Đại nhân cùng Đại tỷ nghiên cứu cho lão Bát, chuyên trị rối loạn tiêu hóa, tràng vị không thông, tác dụng rất tốt, phối phương đơn giản, thuận tiện mang theo, khả năng xuyên thấu rất mạnh, lão Bát cơ bụng cứng như sắt thép đều có thể xuyên thấu, chứ đừng nói tới sa y mỏng manh kia của Công chúa.

Nguyên Thương dùng vài ngày để tìm được những dược liệu đó, trộn thành thuốc làm thành cao dán. Thuốc này, cho lão Bát dùng thì thích hợp, nhưng nếu dùng trên người bình thường...... Mặc kệ là người thường hay là võ lâm cao thủ, cho dù là thần tiên trên trời, cũng đều không chống đở được. Đồng thời, Nguyên Thương cũng nhịn không được toát ra ý niệm đùa dai trong đầu — không biết vị Công chúa điện hạ cao quý kiêu ngạo này, khi đối mặt với thời điểm ba gấp của con người, sẽ có biểu tình gì?

Bất quá, kết quả ngoài dự kiến khiến cho nàng thất vọng rồi. Vị Công chúa này tâm tính cùng định lực không thể đem ra so với người thường. Chỉ nghe Minh Huy Công chúa vẽ mặt ôn hòa bất động thanh sắc nói:“Phò mã, ta rời đi trong chốc lát, sau đó trở về, Phò mã từ từ ăn!“.

Nguyên Thương gật gật đầu. Ừm, đồ ăn rất ngon, đều là thịt hươu bào ngư cùng sơn hào hải vị, dù ở kiếp trước, cơ hội được ăn cũng không nhiều, ngẫu nhiên ở trường hợp làm nhiệm vụ phải hóa thân thành tầng lớp nhân sĩ phải học tập cách ăn uống, dù sao, so sánh mà nói vẫn là tự do quan trọng, bắt nàng ở chỗ này, đừng nói là cho ăn bào ngư, dù là ăn thịt rồng cũng không được!

Công chúa đi rồi, nha đầu Trúc Ngữ bên người tự nhiên cũng đi theo. Hiện tại, ba vị võ lâm cao thủ đi hai vị, Nguyên Thương như trước ở tại chỗ lẳng lặng chờ đợi thời cơ.