Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 152-2: Thẩm Mạt Nương sử dụng tâm kế diện Thánh - Tiểu Vương phi thương tâm tạm biệt cha mẹ. 2




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Thẩm Mạt Nương khẽ thở dài, cơ hội vào Tĩnh Bắc Vương phủ xa xa nhìn Hoàng Thượng càng ngày càng ít chớ nói đến việc Ngài có thể thấy phong thái của mình.

Thẩm Mạt Nương nàng chỉ nhớ rõ Đế Vương đa tình lại vô tình, thế nhưng nàng không biết rằng Đế Vương có đa tình thì mới dễ phụ bạc.

Thẩm Mạt Nương vẫn còn mang theo tình cảm tựa như khuê nữ chưa trải việc đời, ngây ngô, mơ mộng và đơn thuần. Đế Vương sủng ái phi tần không đơn giản chỉ vì cái gọi là yêu thích.

“Mạt Nương?”

Tiểu Mã tiên sinh ngủ vốn không sâu, nàng trăn trở cả đêm như vậy khiến hắn cũng thức tỉnh.

Thẩm Mạt Nương nghiêng người không quan tâm đến hắn.

Tiểu Mã tiên sinh tốt tình chỉ cười cười: “ Vẫn giận ta chuyện ta không nói với nàng ngày Hoàng Thượng hồi kinh sao? Đây chính chuyện cơ mật, ta không được phép nói ra ngoài.”

Đối với chuyện công, tiểu Mã vẫn rất có nguyên tắc, đã là chuyện không thể nói, hắn tuyệt đối không nói với ai nửa chữ. Đây cũng là một trong những nguyên do  Bùi Nguyên Tu trọng dụng hắn.

“Thôi dừng tức giận nữa!” Tiểu Mã tiên sinh nhỏ giọng dỗ dành.

Thẩm Mạt Nương nghĩ nghĩ, xoay người dựa vào ánh nến yếu ớt nhìn tiểu Mã tiên sinh: “Phu quân đây là muốn làm môn khách cả đời hay sao?”

“Chuyện này…..Mạt Nương sao lại nói như vậy?” Tiểu Mã tiên sinh kinh ngạc.

Thẩm Mạt Nương không thèm để ý đến hắn, chỉ nói: “ Phu quân không muốn lấy lại danh hiệu Cử Nhân, đi trên con đường thi cử rồi làm quan hay sao?”

“Mạt Nương, nàng….” Tiểu Mã tiên sinh nghe nàng nói vậy thì kinh ngạc, đây có phải là cô nương ngày xưa mà hắn quen coi quan chức là rác rưởi hay không? Hắn nhớ hồi mình trúng tú tài, vui mừng chạy đi báo tin mừng với nàng. Nàng đã nói: “Người đọc sách thì đừng có để bản thân nhiễm mùi tiền.”

Vậy mà, hôm nay….

“Phu quân, xin nghe thiếp nói.”  Thẩm Mạt Nương dừng lại một chút, giọng điệu nghiêm cẩn: “ Mạt Nương biết phu quân năm đó vẫn còn quyết chí phải làm quan to để cha mẹ cùng vợ con nở mày nở mặt. Nhưng bởi vì chuyện của Mạt Nương mà mọi thứ đều bị hủy hết, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng Mạt Nương cảm thấy rất khổ sở. Thánh Thượng hiện tại vẫn đang còn ở Bắc Cương, trước mắt có cơ hồi trần thuật sự thật năm đó, trả lại cho phu quân danh Cử Nhân, như vậy….”

Thẩm Mạt Nương im lặng nhìn tiểu Mã tiên sinh.

Lại thấy hắn cau mày nhìn mình, trong mắt đều là khó có thể tin.

Thẩm Mạt Nương thoáng chút bối rối,  rồi lại nhanh chóng giấu đi, vì có thể có được một cơ hội diện Thánh, vì có thể được Hoàng Thượng nhớ thương, nàng chỉ còn cách đánh cuộc. Chỉ cần tiểu Mã tiên sinh hồi tâm tư làm quan, nàng chắc chắn sẽ gặp được Ngài.

Tiểu Mã tiên sinh nhìn nàng, thở dài rồi lắc đầu, dù trước đây hắn nuôi chí làm quan, nhưng nhiều năm nhìn lòng người ấm lạnh, hắn cũng đã sớm phai nhạt ý định này. Ngày hôm nay an tâm ở bên cạnh Vương gia làm phụ tá, mặc dù không có tiền đồ nhưng lại có thể an ổn.

Vương phi là ái nữ của Đương kim Hoàng Thượng, Vương gia lại là một nam nhân yêu thương thê tử hết mực, tân Đế tương lai lại là một vị ca ca sủng muội muội đến tận xương. Nếu không có gì ngoài ý muốn, Tĩnh Bắc Vương phủ tất an nhiên đến ba đời. Như vậy có phải tốt hơn so với quan trường người người tâm địa đen tối kia hay không?

Thấy tiểu Mã tiên sinh không nói gì, Thẩm Mạt Nương lại nói: “ Thiếp biết Tĩnh Bắc Vương phủ có ơn tri ngộ với phu quân. Không sao, phu quân chỉ cần làm bộ như không biết, cẩn thận làm việc là được.”

Dứt lời, Thẩm Mạt Nương thấy tiểu Mã tiên sinh thở dài, nói với nàng: “Mạt Nương, nàng thay đổi…”

“Thiếp…” Thẩm Mạt Nương nghẹn lời, nàng căn môi, hạ quyết tâm nói: “Phải, thiếp thay đổi, là thế đạo này bắt buộc thiếp phải thay đổi! Là những người tên quan lại kia bắt thiếp phải thay đổi! Rõ ràng thiếp là một cô nương trong sạch có học vấn, vậy mà bắt thiếp làm thiếp cho người ta! Làm đồ chơi cho những kẻ có tiền! Thiếp vì sao không thể thay đổi?!!!Thiếp….” Thẩm Mạt Nương nói xong, lại nhớ đến những uất ức mình đã trải qua, đau lòng đến rơi nước mắt.

“Mạt Nương, nàng đừng khóc. Ta làm quan, ta đi đòi cho nàng một cái danh Cáo Mệnh phu nhân, không để cho người ta coi thường nàng, không để cho ai bắt nạt nàng! Như vậy có được không?”  Tiểu Mã tiên sinh thấy nàng đau khổ cũng khó chịu theo nàng.

Không quá hai ngày, tiểu Mã tiên sinh quả thật tìm thấy một cơ hội để Thẩm Mạt Nương có thể diện Thánh.

Mỗi ngày sau khi dùng qua bữa trưa, Thuận Khải Đế đều sẽ đi dạo bên Kính hồ, Cẩn Hoàng Hậu lại không hề đi theo. Khi đó, Vương gia và Vương phi ngủ trưa với nhau.

Thẩm Mạt Nương nghe xong, hai mắt sáng lên, (MTLTH.dđlqđ)

Những ngày qua nàng thường xuyên ra vào Vương phủ, mấy gã sai vặt cùng với lính canh cổng đều đã quen mặt nàng. Thẩm Mạt Nương nói muốn vào phủ tìm tiểu Mã tiên sinh, họ liền đồng ý cho nàng vào, còn cho người đi thư phòng gọi tiểu Mã tiên sinh.

Bởi vì đến vào buổi trưa, không có mấy người trực, Thẩm Mạt Nương cẩn thận nhìn ngó rồi lén đến Kính hồ.

Từ đằng xa đã thấy bóng người cao thẳng mặc y phục màu thiên thanh thêu Long đằng.

Thẩm Mạt Nương chỉ cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, thật giống như muốn lao ra ngoài. Nàng bước nhanh lại gần, bộ dạng nàng hốt hoảng giả như vô tình gặp được Thánh Thượng.

“Dân phụ không biết Hoàng Thượng ở đây, làm kinh ngạc Thánh giá, xin Hoàng Thượng thứ tội!”

Thẩm Mạt Nương giống như bị sợ hãi, bộ dạng đắn đo lại vừa đúng, dáng người thướt tha, thanh âm mềm nhẹ, mặc dù hốt hoảng nhưng vô hình chung lại lộ ra dáng vẻ nhàn nhạt, cũng không a dua xiểm nịnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nghiêng khiến Thuận Khải Đế tựa như thấy lại tựa như không thấy rõ dung nhan nàng, tựa như hấp dẫn người khác phải truy cầu dáng vẻ nàng. Nàng chỉ cần đợi Hoàng Đế đưa tay nâng nàng lên, nàng ngẩng đầu để lộ đôi mắt thu ba, đôi má ửng hồng là được. (MTLTH.dđlqđ)

Vậy mà Thuận Khải Đế chỉ nhíu mày, không nói gì, ngược lại Đại Tổng quản Cát An vẫn luôn đi bên cạnh ông lại lên tiếng, thanh âm đặc hữu chỉ thuộc về Thái giám hỏi: “Ngươi là nương tử nhà nào? Sao lại đi dạo lung tung trong phủ Tĩnh Bắc Vương? Không cần đầu nữa sao?”

“Chuyện này….ta…dân phụ….”  Thẩm Mạt Nương nghẹn lời, thực tại hoàn toàn bất đồng so với thiết tưởng của nàng. Chẳng lẽ Hoàng Thượng không cho rằng nàng vô tội, lại tự mình dìu nàng dậy, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời sinh ra cảm giác gặp nhau quá muộn màng?  Rồi sau đó nàng cùng Hoàng Thượng đi dạo trong vườn, ngâm thi đối ẩm, nói chuyện phiếm, cuối cùng Hoàng Thượng lưu luyến hỏi nàng là nương tử nhà ai, họ tên chi? Đợi nàng báo tên rồi tiếc nàng đã là phụ nhân có chồng…

Nhưng sao….đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?

“Biết bản thân quấy rầy Thánh giá còn không mau cút đi?”Cát An công công quát lên. Thấy bộ dạng này của Thẩm Mạt Nương, Cát An công công còn gì mà không hiểu nữa. Loại nữ nhân công công đã gặp qua không ít, đều một lòng nhào vào lồng ngực Hoàng Thượng. Nhưng tất cả đều là cô nương có gia thế, vị trước mặt rõ ràng đã gả làm vợ người, sao còn không chịu sống yên ổn?

“Hoàng Thượng, dân phụ đến đây là thay phu quân báo án!” Thẩm Mạt Nương biết kế không thành liền nhanh chóng thay đổi.

Sau đó nàng định thảm thương kể về hoàn cảnh gia đình, không ngờ Hoàng Thượng lại phất tay áo, mất kiên nhẫn nói: “Mất hứng!” Nói xong liền xoay người rời đi. (MTLTH.dđlqđ)

“Vị nương tử này, ngươi có oan thì báo án thì đến phủ nha. Vả lại ngươi có thể đi vào Tĩnh Bắc Vương phủ, vậy ắt hẳn có người quen tại đây. Ở Bắc Cương, Tĩnh Bắc Vương gia là lớn nhất, ngươi không báo án ở quan phủ thì đến báo án trước mặt Vương gia là được. Đúng là thiếu hiểu biết mới đi cầu Hoàng Thượng!” Cát An công công cười khẩy, sau đó lại nói: “Loại người như ngươi tạp gia thấy cũng đã nhiều, chỉ sợ báo án là giả, dụng ý khác mới là thật! Còn không mau cút đi, muốn tạp gia kêu người đến đuổi ngươi ra sao? Hừ!”

“Ta…” Khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm tinh xảo của Thẩm Mạt Nương một hồi xanh lại một hồi trắng, cực kỳ khó coi. Nàng chỉ còn cách đứng im một chữ nghe tên Thái giám chết tiệt này chế giễu.

Thấy Thuận Khải Đế đã đi xa, cũng không cần nàng phải làm bộ nữa. Nàng hung ác trừng Cát An công công một cái rồi kiêu hãnh rời đi như một con khổng tước nực cười.

Nàng lại không biết người không thể đắc tội nhất chình là Thái giám, chỉ bằng một cái trừng mắt này khiến nàng phải hối hận cả đời.

Lung Nguyệt nói rằng Cát An công công là người phúc hậu, lại không biết rằng Cát An công công là người đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, là một người ân oán rõ ràng. Ngươi đỗi đãi ta tốt một phần, ta trả ngươi gấp bội, ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng. Nhưng Cát An công công cũng là một người có thù tất báo, vả lại trong lòng y cũng vì thân thể không trọn vẹn mà có một chút tính cách vặn vẹo.

Cát An công công vẫy vẫy tay, sau lưng có một tiếu Thái giám cung kính đứng bên cạnh, Cát An công công nói vào tai vị công công kia vài câu. Chỉ thấy vị tiểu công công kia gật đầu một cái rồi lặng lẽ đi theo Thẩm Mạt Nương.

Cát An công công cười khẩy, thầm nghĩ có Hoàng Hậu nương nương là tiểu thư thư hương thế gia, phẩm hạnh đoan trang lại biết tri thức hiểu lễ nghĩa phía trước, Hoàng Thượng đâu có mù mà thích cái cọng cỏ đuôi chó ven đường là nàng ta cơ chứ?

Việc Thẩm Mạt Nương tự ý xông vào Kính hồ, Thuận Khải Đế cứ thế cho qua không truy cứu.

Thuận Khải Đế không đề cập tới, Cát An công công là nô tài tựa nhiên cũng không dám lắm miệng.