Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 153: Trong Kinh thành Lý Long Triệt gây họa – Vương phủ phu thê nồng thắm.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Ngày giờ thường trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến ngày Thuận Khải Đế hồi Kinh.

Đoàn loan giá đi tạo nên một lớp bụi mỏng mơ hồ, khi ánh nắng còn chưa xuất hiện, loan giá Đế Hậu đã chỉ còn lại một điểm nhỏ cuối con đường. càng ngày càng nhỏ cho đến khi không còn nhìn thấy được nữa.

Lung Nguyệt cắn môi, ngồi lại vào trong xe ngựa, nhìn  Bùi Nguyên Tu cũng vén rèm đi vào liền rơi nước mắt.

Bùi Nguyên Tu đau lòng kéo nàng vào trong ngực, vỗ nhẹ an ủi. Đợi nàng khóc mệt rồi ngủ trong lồng ngực mình mới cho phép phu xe đánh xe về phủ.

Không ai phát hiện trong rừng đào bên cạnh thập lý Trường Đình còn một bóng người yểu điệu vận y phục màu xanh, chậm rãi đi ra ngoài. Nàng nhìn thật lâu con đường mà loan giá vừa biến mất, than nhẹ: “Chàng đã đi như vậy, tâm thiếp cũng không còn gợn sóng, đôi ta đời này không duyên không số vậy.”

Thẩm Mạt Nương từ thập lý Trường Đình trở về tiểu viện nhà mình, vào thư phòng ngồi lặng người, trong tay cầm hai phong thư nhẹ nhàng vuốt phẳng, nàng ngồi từ giữa trưa cho đến khi hoàng hôn buông xuống.

Tẩy Nghiễn là một đứa nhỏ nhà nghèo thành thật, năm nay cũng mới chỉ có mười bốn tuổi, làm xong bữa trưa liền gọi nàng vài lần cũng không thấy đáp lại. Chủ tử không ăn, nàng cũng không dám ăn, chỉ đành đói bụng rồi làm việc vặt trong viện. Nhìn trời thấy đã muộn, tiên sinh chắc cũng sắp về, nàng mới xoay người vào phòng bếp, đồ ăn trưa nay còn chưa đụng đến, bỏ đi thì tiếc, nàng liền hâm nóng lại.

Phu nhân là người cao lãnh, tiên sinh là một người tốt, bạc không dễ kiếm, không được lãng phí, tiết kiệm được liền cứ tiết kiệm!

Lúc Tiểu Mã tiên sinh trở về cũng là lúc Tẩy Nghiễn bưng đồ ăn để lên cái bàn tròn trên nhà. Nhìn thấy hắn, nàng phúc thân một cái. (MTLTH.dđlqđ)

“Phu nhân đang ở đâu?” Tiểu Mã tiên sinh hỏi.

“Phu nhân đã ở trong phòng cả một ngày, cơm trưa cũng không ăn.” Tẩy Nghiễn vừa dứt lời, cái bụng nhỏ của nàng liền phát ra tiếng kêu, khuôn mặt nàng trong nháy mắt liền đỏ lên, dù thế nào nàng cũng chỉ là một cô nương, da mặt rất mỏng.

“Ngươi cũng không ăn trưa sao?” Tiểu Mã tiên sinh buồn cười hỏi, tuổi hắn lớn hơn Tẩy Nghiễn nhiều nên cũng chỉ coi nàng là đứa nhỏ.

“Phu nhân vẫn chưa dùng cơm…”Thanh âm nho nhỏ, chủ tử còn chưa ăn cơm, nàng chỉ là một nha đầu làm việc vặt, sao dám ăn trước cả chủ tử?

Tiểu Mã tiên sinh cười: “Nha đầu ngốc này, chỗ chúng ta cũng không phải phủ đệ nhà cao cửa rộng, không có mấy quy củ cứng nhắc ấy, không ăn cơm cũng chỉ có thiệt mình.”

Tẩy Nghiễn nghe xong, thành thật đáp rồi lui người về phòng bếp ăn cớm.

Tiểu Mã tiên sinh vội vàng đi vào thư phòng.

Trong thư phòng, Thẩm Mạt Nương nằm trên ghế quý phi đặt gần cửa sổ, ánh mắt nhìn về phương xa có chút trống rỗng, cũng có chút đau thương.

“Mạt Nương?” Tiểu Mã tiên sinh khẽ gọi: “Nghe Tẩy Nghiễn nói cả một ngày rồi nàng vẫn chưa ăn gì, thân thể không thoải mái sao?”

Thẩm Mạt Nương vẫn còn trong bi thương chưa kịp thoát ra, đầu óc nóng lên liền nói: “Hoàng Thượng đi rồi, hồi Kinh rồi….” Thanh âm mang theo vô hạn ưu tư.

Tiểu Mã tiên sinh nghe vậy liền ngẩn ra, Mạt Nương sợ là Hoàng Thượng đi rồi hắn sẽ không còn cách lấy lại công danh. Thế nhưng không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy yên lòng, mỗi ngày ở Vương phủ đều rất khoái hoạt, Vương gia mặc dù là một người không dễ chọc, cũng là một chủ từ nghiêm khắc nhưng lại thưởng phạt phân minh. Vương phi cũng hiền hòa, đường đường là Công chúa được sủng ái bậc nhất thế nhưng còn hòa ái hơn so với phu nhân nhà quan ngũ phẩm. Nhóm đồng nghiệp làm chung đã lâu cũng hiểu rõ tính nhau, hắn còn gì mà không thỏa mãn? Nếu như khôi phục thân phận cử nhân thì có gì khác? Chính Vương gia cũng từng hỏi qua nhưng chính hắn nói không muốn.

“Mạt Nương không cần phải khổ sở, là mệnh ta vô duyên với danh cử nhân.” Tiểu Mã tiên sinh an ủi nàng. (MTLTH.dđlqđ)

Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Mạt Nương đã hối hận đến xanh ruột, nếu Tiểu Mã tiên sinh biết mình cùng Hoàng Thượng có thư tín qua lại, truyền ra ngoài sợ là bản thân bị dìm lồng heo, vừa mới định lấp liếm cho qua thì Tiểu Mã tiên sinh đã giúp chính mình lấy cớ. Nàng chỉ đàng nương theo lời của hắn: “Trong lòng Mạt Nương rất khổ sở, là Mạt Nương liên lụy phu quân….”Nói xong liền rớt nước mắt.

“Này có là gì. Đợi đến khi chúng ta có nhi tử, bằng vào cống hiến của ta suốt đời dành cho Tĩnh Bắc Vương phủ, kiểu gì ta cũng sẽ kiếm cho nàng một danh lão Phong Quân.” Tiểu Mã tiên sinh nói với nàng.

Lão Phong Quân sao?

Lão Phong Quân làm sao cao quý bằng Nương Nương trong cung?

Thế nhưng bản thân vừa nói sai, Thẩm Mạt Nương thuận theo an ủi của Tiểu Mã tiên sinh gật gật đầu.

“Đi dùng bữa thôi. Sau này đừng để bản thân bị đói, phải dưỡng mình thật tốt để sau này làm Lão Phong Quân!” Tiểu Mã tiên sinh cười cười nâng Thẩm Mạt Nương dậy, hai người đi vào trong nhà ăn cơm.

Hoàng Đế lão cha cùng Hoàng Hậu mẫu thân vừa đi, Lung Nguyệt cảm thấy vừa buồn vừa nhớ. Sau vì đứa nhỏ trong bụng phải phát triển khỏe mạnh, nàng vẫn cố gắng điều chỉnh tâm tình của bản thân. Cha mẹ ở xa, làm nữ nhi không thể phụng dưỡng, nàng vẫn nên làm thê tử tốt, mẫu thân tốt để cha mẹ an lòng.

Bùi Nguyên Tu sợ tâm trạng nàng không tốt, để người mới Lục phu nhân cùng Tranh Nương bế theo tiểu Lỗi vào phủ giải buồn với nàng.

Đảo mắt đã qua nửa tháng.

Đời trước Lung Nguyệt đã từng nghe nói qua phụ nữ mang thai, ngực sẽ phát triển lần thứ hai, đời này tự thể nghiệm, đúng là lời này cũng không phải là giả.

Ngực nàng phát dục lần hai, với thời đại bây giờ thì nhìn rất đẹp, thế nhưng cũng phiền não cực kỳ. May mắn  Bùi Nguyên Tu không chê, nàng cũng không cần phải buộc dây ngực.

Nhưng thời gian này ngực lại càng đầy đặn.

Lung Nguyệt cảm thấy không tốt một chút nào.

Đời trước nàng chỉ lấy sự nghiệp làm trọng, ngực cũng chỉ là một vùng đồng bằng bằng phẳng. Đời này nàng cố ý điều dưỡng, núi non trùng điệp nhìn rất có thần thái. Nàng đã từng rất đắc ý vì việc ấy.

Lung Nguyệt đứng trước gương nhìn đi nhìn lại bản thân. Nhìn trái nhìn phải thấy cũng đã có bụng, nhưng ngực nhìn còn lớn hơn cả bụng. Chỉ cần thân thể đi động là chúng cũng nhún nhảy theo. Y phục mùa hè vốn mỏng manh, hiện tại nàng chỉ còn cách đi chậm, áo yếm đã không còn buộc chặt được nữa.

Lung Nguyệt cân nhắc, nàng sẽ thử làm áo ngực.

Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Ghế quý phi