Công Chúa Thay Đổi

Chương 49: Giả chết




Khương quốc thất bại nhiều lần trong chiến tranh. Hoàng đế không còn cách nào khác đành chờ đến tháng tư phái Lạc Trường An và Tô Hoàn làm đặc sứ đến Hồ tộc đề nghị Mục Lặc kết thành đồng minh cùng chống lại Tĩnh quốc. Mục Lặc vẫn còn nguy cơ bên trong chưa giải quyết vì vậy không dám đồng ý xuất binh ngay mà chỉ đồng ý hôm sau sẽ bàn lại.

Hôm đó, Quân Mẫn Tâm đang giải sầu trước điện, “ vừa khéo” gặp Lạc Trường An và Tô Hoàn đang đi cùng Mục Lặc. Hiện tại, ba nước Tĩnh, Khương, Hồ lâm vào thế cục giương cung bạt kiếm, đại diện ba nước vừa chạm mặt không nói cũng biết dĩ nhiên là ba đào dậy sóng.

Tô Hoàn vẫn một thân áo xanh, mũ cao bội dài, khí chất nho sinh ôn tồn lễ độ, dung nhan bình thường nhưng lại có đôi mắt hoa đào xán lạn như sao. Nhìn thấy Quân Mẫn Tâm, hắn liền cúi thấp người chào, nói: “Hạ quan Tô Hoàn, thỉnh an Công chúa!”

Tô Hoàn người này hiền hoà dễ gần, luôn hữu lễ, tuy là đại thần của địch quốc nhưng Quân Mẫn Tâm không hề chán ghét hắn. lqđ.TMM Vì vậy nàng cũng đáp lễ: “Đã lâu không gặp, Tô đại nhân khoẻ không?”

Dứt lời, nàng chậm rãi chuyển mắt nhìn Lạc Trường An và Mục Lặc, gật đầu cười nói: “Mẫn Tâm thỉnh an Đại Vương, Cửu Vương Gia!”

Lạc Trường An và Mục Lặc đều nhìn nàng chằm chằm, một là thâm tình khẩn thiết, một là có dụng ý khác. Mục Lặc ngoài cười nhưng trong không cười, cong môi nói: “Ba vị quen biết nhau sao?”

Tô Hoàn nhẹ giọng: “Ba năm trước đây tại hoàng cung Khương quốc, hạ quan từng may mắn được gặp qua Công chúa một lần, ấn tượng khá sâu.”

Mục Lặc kéo dài ngữ điệu “à” một tiếng, lời nói ẩn chứa thâm ý khác: “Nghe nói người Trung Nguyên coi trọng lễ nghĩa, Tĩnh Khương đại chiến mà ba vị vẫn có thể tâm bình khí hoà ở chung một chỗ cùng nhau tán gẫu, thật rộng lượng!”

Tô Hoàn chỉ cười không nói. Giọng nói Lạc Trường An âm trầm lạnh lẽo: “Mục Lặc Vương, quốc sự là quốc sự, không liên quan tới tư giao*.” (Quan hệ cá nhân.)

Mục Lặc híp đôi mắt rắn âm lãnh: “Thật không ngờ Cửu Vương Gia của Đại Khương và Công chúa Tĩnh quốc lại có tư giao.”

Mục Lặc mỉa mai, Lạc Trường An chỉ cười nói: “Trên chiến trường là kẻ địch, dưới chiến trường là cố giao.” Nếu không nhìn kỹ, dù là ai đi nữa cũng không thể nhận ra, đằng sau nụ cười này của Lạc Trường An là sự chua sót khổ sở.

Mỗi người trong cuộc đều có tâm tư riêng. Tô Hoàn thấy tình hình không ổn liền bất động thanh sắc hoà giải, cười điềm đạm: “Nghe nói Mục Lặc Vương trưng thu hàng loạt công tượng có tay nghề cao để dựng Vạn Tượng Lâu, trong lâu vàng son lộng lẫy, bên ngoài rực rỡ tựa ánh sáng ban ngày, có thể soi sáng toàn bộ Vương cung Tô Cát. Sao Đại Vương không đưa chúng ta đi xem một chút, mở mang tầm mắt!”

Tô Hoàn nói vài câu nhẹ nhàng liền hoà giải lưỡi dao của hai bên. Lời khen này làm cho Mục Lặc vô cùng thoải mái, hắn vỗ tay cười ha ha nói: “Được, được! Vậy Bổn vương đưa đại nhân đi tham quan, tuy rằng bây giờ Vạn Tượng Lâu vẫn chưa hoàn thành nhưng Bổn vương vẫn muốn so sánh xem, là cung điện của Trung Nguyên các ngươi đẹp mắt hay là lâu cao của Tây Vực ta đây tuyệt vời!”

Đôi mắt màu xanh khẽ đảo, ddlqd.TMM Mục Lặc nhìn Quân Mẫn Tâm nói: “Nghe nói Công chúa đã lâu không ra khỏi điện, đừng để bản thân buồn bực đến sinh bệnh. Nếu Công chúa và Cửu Vương Gia, Tô đại nhân là chỗ quen biết cũ, vậy có thể nể mặt chúng ta cùng nhau đi quan sát một chút?”

Mục Lặc vốn nghĩ rằng Quân Mẫn Tâm không dám cự tuyệt, không ngờ nàng chỉ cười khẽ: “Không được rồi, hôm nay Bổn cung có một chuyện vẫn chưa nghĩ ra nên muốn đứng trước điện giải sầu xem có thể nghĩ ra đáp án hay không.”

“Hả?” Mục Lặc thích thú, nhíu mày nói: “Bổn vương thật muốn biết là vấn đề gì mà có thể khiến Công chúa hao tâm tổn trí như vậy. Nếu không ngại thì Công chúa nói cho Bổn vương nghe một chút xem!”

Nàng chờ chính là câu nói này!

Trong mắt chợt loé lên sự giảo hoạt, Quân Mẫn Tâm cười nhạt: “Hôm nay có một thị nữ hỏi ta, không biết nếu so sánh giữa hai điển cố ‘môi hở răng lạnh’ và ‘trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi’ thì chuyện nào cao minh hơn? Bổn cung ngu dốt, nghĩ không ra đáp án, Đại Vương nghĩ sao?”

Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt. Mục Lặc càng nhìn nàng chăm chú.

Quân Mẫn Tâm không hề sợ hãi, đôi mắt vô tội dịu dàng nhìn mọi người. Nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều hiểu rõ, Quân Mẫn Tâm là ngấm ngầm hại người, câu nói này còn có hàm ý khác! Tĩnh quốc ở phía Bắc luôn gắn bó với Hồ tộc như môi với răng, mặc dù quan hệ hai nước luôn bất hoà, Hồ tộc vì tranh đoạt lương thực và con dân mà mấy lần xuôi nam xâm phạm đến biên cảnh Tĩnh quốc nhưng nếu Mục Lặc xuất binh trợ giúp Khương quốc tấn công Tĩnh quốc, dù Tĩnh quốc chiến bại Hồ tộc cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.

Quân Mẫn Tâm chính là muốn để Mục Lặc hiểu rõ: Thay vì khiến binh lực của bản thân suy yếu để làm thế lực Khương quốc trở nên lớn mạnh, dẫn đến kết quả môi hở răng lạnh, thì thà đứng ngoài cuộc nhìn hai hổ đánh nhau, lại còn có thể trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Mục Lặc không phải người ngu dốt mà ngược lại vô cùng khôn ngoan xảo quyệt, lợi hại trong này không phải hắn không biết.

Quả nhiên, Mục Lặc nhíu mày, nặn ra từng chữ từng chữ từ kẽ răng: “Bổn vương cho rằng chuyện sau cao hơn một bậc!”

Quân Mẫn Tâm ôi chao một tiếng, ra vẻ vui mừng: “Đại Vương quả là sáng suốt, ta trở về nói đáp án!” Dứt lời nàng liền vội vàng thi lễ, chạy về tẩm điện.

Nghe được đáp án của Mục Lặc, trong lòng Quân Mẫn Tâm mừng thầm: Xem chừng, trong lòng Mục Lặc nhất định có sự kiêng dè với Khương quốc, khả năng kết thành đồng minh không lớn! Để xem ngày mai Mục Lặc trả lời như thế nào…

Tô Hoàn nhìn bóng lưng Quân Mẫn Tâm rời đi không khỏi lắc đầu thở dài: “’Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi’ đã tính là gì, một chiêu ‘không đánh mà thắng’ này của Tĩnh Công chúa càng cao hơn một bậc!” ddlqd.Tiểu Mập Mạp Nhìn bên ngoài thì mỗi một chữ của nàng đều không liên quan đến quốc sự, mỗi một câu cũng đều không bao hàm quan điểm của mình, nàng chỉ ném một cái vấn đề nhẹ nhàng cho Mục Lặc để hắn tự hiểu rõ lợi hại trong đó, từ đó không còn sự lựa chọn nào khác… Từng bước thận trọng như vậy, nàng vẫn là thiếu nữ đơn thuần say rượu nằm dưới tán hoa đào sao?

Lắc đầu, trong lòng Tô Hoàn than thở: Xem ra kế hoạch liên minh lần này đã chết yểu, hắn phục mệnh* Hoàng thượng như nào đây? (Báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh)

Ban đêm, một mình Quân Mẫn Tâm dựa vào hàng hiên suy nghĩ. Trong đại mạc mịt mờ không có mùa xuân, cho dù là đêm tháng tư cũng không thấy chim hót hoa thơm, trừ bầu trời đầy sao và một vầng trăng khuyết ra cũng chẳng còn gì nữa.

Tĩnh quốc vẫn luôn quan văn nhiều hơn võ tướng, binh lực không đủ, mấy trận đại chiến gần đây đều do một mình tiểu thúc Quân Nhàn cực khổ chống đỡ. Bởi vậy, tất cả đều dựa vào mưu trí của Thẩm Lương Ca chứ không phải ngang tài ngang sức chiến đấu, thêm một thời gian dài nữa đây cũng không phải biện pháp. Quân Mẫn Tâm thầm nghĩ: Một mình Trần Tịch có thể xâm nhập vào tám bộ lạc lớn ở Bắc Địa, cưỡi lưng cọp vuốt râu hùm, chỉ dùng một ngày một đêm đã du thuyết thành công khiến bọn họ tạo phản, là một người rất có tài năng quân sự, nếu chàng trở về Tĩnh quốc thì chẳng khác nào như hổ thêm cánh.

Đúng lúc gặp được đoàn người Lạc Trường An đến Tây Vực, có lẽ có thể lợi dụng bọn họ để đưa Trần Tịch rời khỏi đây, trở lại Tĩnh quốc.

Đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy một tiếng vang nhỏ trên mái hiên, giống như có người ở đó. Quân Mẫn Tâm lập tức cảnh giác ngồi dậy, ngẩng đầu quát nhỏ: “Ai??!”

Bóng đen trên nóc nhà xoay mình nhảy xuống trước mặt nàng, tận lực đè thấp giọng nói: “Suỵt! Là ta.”

Áo choàng Giao Long bốn móng đen tuyền, thân hình mạnh mẽ, mày kiếm kéo dài đến tóc mai, mũi cao mắt phượng, tóc đen như mực. Quân Mẫn Tâm nhìn Lạc Trường An, trầm ngâm trong chốc lát mới cười lạnh nói: “Cửu Vương gia, hình như ngài rất thích cách gặp mặt này?”

“Hôm nay ở trước điện, nàng cố ý chạm mặt chúng ta?” Lạc Trường An trở nên chín chắn không ít, rõ ràng là độ tuổi hăng hái nhưng giữa lông mày lại nhiều thêm mấy phần tang thương và lạnh nhạt sầu bi. Không còn thấy thiếu niên phong mang tất lộ* của vài năm trước nữa, Lạc Trường An trước mặt này kín kẽ thấp thuận làm cho người khác cảm thấy đau lòng. (Tài năng lộ rõ)

Quân Mẫn Tâm biết hắn đang nói gì, cũng không giả ngu nữa, cười nhẹ một tiếng chậm rãi nói: “Ta không nghĩ biện pháp, chẳng lẽ trơ mắt nhìn các ngươi lôi kéo Mục Lặc đối phó Tĩnh quốc?”

Không ngờ Quân Mẫn Tâm lại thoải mái thừa nhận như vậy, nhất thời tim Lạc Trường An đập mạnh và loạn nhịp, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên nàng đã khác trước rồi.”

“Ngày trước? Thật xa xôi biết bao!” Quân Mẫn Tâm cười như tự giễu, xoay người nhìn bầu trời đêm nói: “Quân Mẫn Tâm ngày trước đã chết rồi, Lạc Trường An ngày trước cũng đã chết, đứng nơi đây chỉ có một người là Cửu Vương gia của Đại Khương và một người là Công chúa Đại Tĩnh. Kẻ thù!! Đây mới là thân phận thật sự của chúng ta!”

Kẻ thù…. Sao?

“Quân Mẫn Tâm, chúng ta không thể quay lại như trước đây sao?”

“Trước đây? Cửu Vương gia, chúng ta không có trước đây.”

“A, thì ra là như vậy.” Lạc Trường An bật cười một tiếng, đôi mắt kia đã từng băng hoả lẫn lộn giờ đây trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, hắn bi ai nói: “Truyền thuyết kể rằng Phượng Hoàng dục hoả, đạt được vĩnh sinh. Ta đã trải qua một lần lột xác còn đau đớn hơn dục hoả nhưng lại không đạt được vĩnh sinh, thế giới thuộc về ta đã sụp đổ. Nếu biết trước sẽ như vậy, ta thà rằng chết trong kiếp nạn còn hơn nản lòng thoái chí như bây giờ.”

“Cửu Điện hạ, ngài có ý gì?” Trong lòng Quân Mẫn Tâm cảm thấy buồn bực, có dự cảm xấu.

Lạc Trường An nghiêng người, trong bóng tối hắn nâng tay vuốt mặt, giọng điệu khôi phục bình tĩnh: “Mẫn Tâm, ta thực sự muốn giúp nàng một lần để có thể cảm thấy sự tồn tại của ta trên thế giới này còn có chút ý nghĩa.”

Hôm nay Lạc Trường An nói chuyện thật kỳ lạ, có điều nếu hắn đã tìm tới cửa thì cứ tin hắn một lần. Đây là kiếp trước hắn nợ nàng!

Nghĩ vậy, Quân Mẫn Tâm mở miệng nhẹ giọng nói: “Vậy thì ta thật có chuyện muốn thỉnh cầu điện hạ giúp đỡ!”

Ánh mắt Lạc Trường An sáng lên, gần như có phần vui mừng hỏi: “Chuyện gì? Nàng cứ nói, nhất định ta sẽ cố gắng hết sức.”

“Ta có một người bạn có việc gấp cần trở lại Tĩnh quốc, Vương Gia có thể cho hắn trà trộn vào trong đội ngũ của ngài, cùng rời đi được không?”

Lạc Trường An rất muốn hỏi người kia có phải Trần Tịch không. Lời đã đến khoé môi nhưng hắn chỉ cười cười: “Chỉ cần nàng có thể khiến Mục Lặc không phát hiện ra thiếu người, ta đương nhiên có thể đưa hắn an toàn rời đi.”

Quân Mẫn Tâm lệnh Mộc Cẩn bản lĩnh nhanh nhẹn đi tìm Trần Tịch cả đêm, vừa thấy mặt hắn liền nói: “A Tịch, ta đã thương lượng với Lạc Trường An rồi. Chàng chuẩn bị trà trộn vào đội ngũ của hắn rời khỏi Tây Vực!”

Trần Tịch ngạc nhiên, vẻ mặt không thể tin: “Nàng… Nàng nói cái gì?”

“Thời gian cấp bách, chàng chuẩn bị một chút, chúng ta cần tìm cách lừa gạt Mục Lặc!”

“Ta không đi!” Trần Tịch tức giận: “Mẫn Nhi, bây giờ nàng ở đây chẳng khác nào quanh quẩn trong miệng hùm, nguy cơ rình rập. Sao ta có thể rời khỏi nàng ngay trong lúc mấu chốt này?”

Quân Mẫn Tâm cũng nóng nảy, cất cao giọng nói chất vấn: “Đại Tĩnh đang đứng trên con đường tồn vong, chàng không suy nghĩ cho quốc gia mà cả ngày chỉ nhớ tới tư tình nhi nữ thì sao có thể làm nên đại sự! Ở lại đây cả đời, chàng cam tâm sao???”

Trần Tịch bị nàng mắng một trận liền sững sờ, nhất thời không nói gì. Quân Mẫn Tâm thở dốc, mềm giọng nói: “A Tịch, ta biết chàng có chí lớn, từ nhỏ đã khát vọng có thể theo tiểu thúc rong ruổi sa trường, nếu trì hoãn chàng ta thật xấu hổ! Ta không nỡ để chàng đi, dù chỉ chia lìa trong một khắc thôi cũng khiến ta đau khổ. Nhưng tình thế bắt buộc, chúng ta không thể để tình cảm làm vướng chân. A Tịch, lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?*”

*Lưỡng tình nhược thị…mộ mộ?: Hai câu thơ trong bài thơ “Thước kiều tiên” của tác giả Tần Quan. Dịch nghĩa: “Hai mối tình đã thật sự là lâu dài, há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm.” Dịch thơ: “Tình xưa nếu mãi còn yêu, cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau.” (Nguồn: me.zing.vn)

“Mẫn Nhi, nàng sẽ rời đi cùng ta chứ?”

Quân Mẫn Tâm cười, nói: “Chàng biết rõ không thể mà. Nếu ta đi Mục Lặc liền dựa vào đó làm cái cớ, không còn cố kỵ nữa. A Tịch, ta nói rồi: Ta muốn quang minh chính đại trở lại Tĩnh quốc, khiến Mục Lặc cam tâm tình nguyện để ta trở về!”

Trần Tịch thở dài. Hắn cũng không phải người không hiểu lý lẽ, mọi việc đều lấy đại cục làm trọng liền bình phục tâm tình: “Mục Lặc phát hiện không thấy ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Nàng nói ta làm sao có thể yên tâm rời đi?”

“Ta có kế sách, có thể khiến cả ta và chàng đều bình an!” Dứt lời, Quân Mẫn Tâm ghé vào bên tai hắn nói nhỏ.

Trần Tịch nghe xong, gật đầu: “Sự tình tới bây giờ cũng chỉ có biện pháp này, ta lập tức đi sắp xếp!” Dứt lời, hắn ngơ ngác nhìn Quân Mẫn Tâm một lúc lâu, dường như tại thời khắc này hắn muốn in chặt hình bóng của nàng vào thật sâu trong tâm trí.

Quân Mẫn Tâm cũng nhìn hắn. Ngày mai sẽ là ngày nàng và Trần Tịch chia lìa, nhanh thì vài tháng, chậm thì một năm. Lúc này nàng chỉ muốn lưu lại cho hắn dáng vẻ đẹp nhất của mình. Vì vậy nàng chậm rãi cong môi, nở nụ cười rực rỡ nhất, mềm mại nhất.

Ánh mắt Trần Tịch lấp lánh, chợt đưa tay kéo nàng vào trong ngực mình, giam cầm thật chặt! Trong lồng ngực, hai trái tim cùng chung nhịp đập, không chút khoảng cách kề cận nhau.

Lúc sau, giọng nói trầm thấp ổn định của Trần Tịch truyền đến: “Mẫn Nhi, chờ ta. Chờ ta đến thú nàng, đưa nàng về nhà!”

Ngày hôm sau tuyền tới tin dữ, trong lúc Trần Tịch dẫn đầu đám nô lệ dựng Vạn Tượng Lâu thì xảy ra chuyện, một bên Vạn Tượng Lâu bỗng nhiên sụp đổ, từng khối đá nặng ngàn cân và xà mộc ầm ầm lăn xuống, Trần Tịch và hơn mười tên nô lệ bị chôn trong đống hoang tàn!

Mục Lặc Vương vội vàng ra lệnh thị vệ đào bới, đào ra mười chín thi thể bị biến dạng hoàn toàn. Trong đó có một người áo trắng tóc đen, toàn thân bị những khối đá to dập nát huyết nhục mơ hồ, bên hông có một lệnh bài quản sự. Có người nói đây chính là Trần Tịch - quản sự quản lý nô lệ trẻ tuổi hiền hoà.

Trường Phong Công chúa và Công chúa Kim Na bất ngờ nghe được tin dữ vội vàng chạy đến trường nô lệ, nằm sấp trên thi thể khóc nức nở, ruột gan đứt đoạn! Những người có mặt ở đó đều xúc động, im lặng rơi lệ.