Công Giá

Chương 39: Bình Tích kỳ nhân




Ở hiện đại gặp qua vô số mỹ nhân, ánh mắt Cung Trác Lương đã được nuôi dưỡng đến rất cao, nhưng vị mỹ nam tử thập phần cổ điển trước mắt này, thật làm cho hắn kinh diễm một hồi.

Bất quá kinh diễm thì kinh diễm, Cung Trác Lương cũng không sinh ra tâm tư gì khác, cho nên khi tầm mắt đối phương nhín về phía hắn, Cung Trác Lương có thể thập phần tự nhiên nhìn lại.

Bởi vì không biết thân phận của đối phương, Cung Trác Lương cũng không tùy tiện chủ động chào hỏi, nhưng thật ra thái độ của người nọ đối với Cung Trác Lương giống như có chút kinh ngạc, do dự một chút, đem tay phải úp lên tay trái đặt lên ngực trái  dọc theo xuống hông, hướng về phía Cung Trác Lương hơi hơi cung kính khom người.

“……”

Mặc dù đối với thân phận người này đã sớm có suy đoán sơ lượt, nhưng sau khi nhìn thấy hắn làm cái phúc lễ của nam nhân, Cung Trác Lương vẫn có loại cảm giác sét đánh ngang tai, người này thật sự là nam sủng của Kiều lão gia sao?

(PH: nói thật chứ edit chỗ  này tưởng tượng dữ lắm mà không thể tưởng tượng được nó là cái động tác gì)

Cùng với phúc lễ của nữ tử đem hai tay đặt bên trái người  sau đó khom chân cúi người có chút bất đồng, thời đại này nam tử nếu là cùng người khác làm thê thiếp được sủng ái, thì trong lễ tiết sẽ thêm vào động tác chắp tay làm phúc lễ, chỉ cần khom người mà không cần khụy gối.

Kiều lão gia có khế ước rõ ràng về thiếp thị Cung Trác Lương cũng biết, mà trong đó cũng không có nam tử, cũng chưa từng gặp qua bên cạnh lão có luyến đồng nam sủng gì, Cung Trác Lương còn tưởng rằng Kiều lão gia không thích nam sắc, không nghĩ tới nguyên lai lại nuôi một dại mỹ nhân như vậy…. Nhưng tại sao mình chưa từng nghe nói qua sự tồn tại của người này chứ?

“Thiếu phu nhân nếu không chê, cùng tiểu nhân uống một ly trà được không?”

Đường kính hồ nước nhỏ này không quá mười thước, tiểu lâu cách Cung Trác Lương bờ bên này một cầu nhỏ hình chữ “Z”, cho nên vị mỹ nam kia chỉ thoáng phóng đại âm thanh lên một chút, Cung Trác Lương bên này liền có thể nghe rõ ràng.

Bởi vì thời đại này nam thiếp nam sủng và vân vân cũng đều tính là người bên trong, mặc dù bình thường không ở cùng một viện với nữ quyến, nhưng trong ngày thường  ở chung cũng không cần giữ nghiêm nam nữ chi phòng, chỉ cần chú ý đừng cô nam quả nữ ở chung trong phòng kính là được, cho nên Cung Trác Lương ở bên bờ nhìn thấy trong phòng có thân ảnh của nha hoàn hầu hạ, cũng liền thoải mái đáp ứng yêu cầu của mĩ nam tử đi qua, qua cây cầu dùng đèn lồng hình chim trang trí đi vào.

“Trong phủ giống như chỉ có giai công tử, ta đúng là chưa từng gặp qua, xin hỏi nên xưng hô với công tử như thế nào?”

Đoán đối phương đại khái là căn cứ vào quần áo của mình mà đoán được thân phận của mình, Cung Trác Lương cười yếu ớt gợi mở đề tài trước, nhìn về phía đối phương thủ thế lễ phép ngồi ngay ngắn trên ghế, sau đó ý bảo mời mĩ nam tử cùng ngồi, mà tiểu nha hoàn nghe được động tĩnh cũng nhanh bước ra hầu hạ, thay hai người rót trà sau đó liền im lặng cúi đầu đứng ở phía sau mĩ nam tử.

“Thiếu phu nhân quá khen, tiểu nhân Bình Tích, bình an chi Bình, quý trọng chi Tích.”

Bình Tích thời điểm vừa mới nghe giọng của Cung Trác Lương thì sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh động tác ngồi xuống đã che dấu tia dị thường của mình.

Bình Tích gặp được người ở trong này không phải bị vẻ bề ngoài của mỉnh mị hoặc,  hoặc chính là chán ghét tướng mạo thân phận hèn mọn của hắn, hôm nay khó có được gặp được một người có thể lấy ánh mắt thản nhiên như vậy nhìn hắn, lúc này mới chủ động mở miệng trả lời, chính là lúc sau đến gần thiếu phu nhân này, Bình Tích mơ hồ cảm thấy được đối phương có chút không tầm thường.

“Không sợ Bình Tích chê cười, ta hôm nay là một người đi dạo trong vườn, không nghĩ lại bị lạc phương hướng, lúc này mới đi tới nơi này, bọn nha hoàn tìm lâu không thấy ta sợ sẽ lo lắng, cho nên ta lúc này sẽ không quấy rầy nhiều, chính là về sau nếu muốn đến chổ của Bình Tích uống trà, không biết có được hoan nghênh không?”

Bởi vì không biết tình huống của đối phương mà không muốn tùy ý nói chuyện, Cung Trác Lương chính là khách sáo cùng Bình Tích vài câu, liền đứng dậy chuẩn bị cáo từ, bất quá hắn càng xem người trước mắt này càng thấy không giống như là nam sủng lấy sắc đi hầu hạ người, người này tuy rằng dung mạo hoặc nhân, nhưng trên người cũng không có vẻ mị khí phong nguyệt, ngược lại thanh khiết sáng sủa như là thường cấm dục, cho nên ấn tượng của Cung Trác Lương đối với hắn cũng tốt hơn, cảm thấy được hiếm khi có thể trong vườn hoa hải lí thấy một cây cỏ xanh, chính mình cũng coi như tìm được đồng loại.

“Tiểu nhân vinh hạnh đón tiếp, tiếp qua nửa tháng, tiểu nhân tự nhưỡng rượu hoa qảu tươi liền có thể mở hũ (PH: mở hũ rượu ra uống ấy, thường gọi là khai hũ), thiếu phu nhân nếu có chút hứng thú, đến lúc đó có thể cùng đại thiếu gia đến nhấm nháp.”

Dựa theo ý tưởng ban đầu của Bình Tích, là không muốn cùng người trong phủ có liên quan gì, nhưng vị thiếu phu nhân này lại làm dấy lên lòng hiếu kì của hắn, cho nên thái độ khác thường của Bình Tích là biểu đạt nguyện ý kết giao, ngay cả tiểu nha đầu phía sau cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.

“Vậy quyết định như vậy đi, đến lúc đó, chúng ta phải tới đây quấy rầy Bình Tích rồi.”

Cung Trác Lương vốn là có ý làm quen, hiện tại thấy Bình Tích chủ động đưa ra yêu cầu, lập tức cũng đáp ứng, về phần đối phương dự tính mời cả Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương cũng chỉ cho là hắn vì tránh hiểu lầm, cũng không có nghĩ nhiều cái gì.

“Tiểu nhân đương nhiên xin đợi, Tuyết Họa, tiễn thiếu phu nhân.”

Bình Tích chính mình đi đến bên hành lang liền dừng bước, nhìn theo thân ảnh Cung Trác Lương biến mất ở cổng vòm, trên mặt hiện ra thần sắc suy tư.

Thanh mâ cảu vị thiếu phu nhân kia vừa nghe qua cũng không thấy có gì là không ổn, nhưng Bình Tích trước kia quen thuộc nhất là giả tiểu sinh hơn, vẫn là dùng một tên cùng giọng nữ nhân xướng hát làm hoa đán hơn mười năm, cũng xem quen bộ dáng hắn nam giả nữ hầu hạ người khác, cho nên vừa nghe Cung Trác Lương nói chuyện đã cảm thấy có chút mất tự nhiên, lại quan sát thân hình cử chỉ của Cung Trác Lương, người thường có lẽ cảm thấy được đó là đoan trang văn nhã, Bình Tích cảm thấy đó là anh khí có thừa mà quyến rũ không đủ, mất đi thái độ ôn nhu tự nhiên của nữ tử……….

Bình Tích trong lòng có hoài nghi, đối vị thiếu phu nhân này càng thêm hứng thú, về phần mời vị đại thiếu gia đến, cũng là muốn giải đáp nghi hoặc trong lòng mình___ Đến tột cùng là chính mình nhìn lầm, hay là vị cử nhân thiếu gia kia đâm lao phải theo lao, phải thừa nhận một vị nam thê?

XXXXXXXXXXXXX

Cung Trác Lương theo nha hoàn tên Tuyết Họa kia rẽ ngoặt mấy lần, liền thấy ngay chở đình nghỉ ngơi lúc đầu, cũng nhìn thấy Vũ Họa gấp gáp tìm kiếm khắp nơi, Tuyết Họa theo tầm mắt hắn cũng nhìn thấy Vũ Họa, liền hướng Cung Trác Lương cáo lui một tiếng rồi rời đi.

“Thiếu phu nhân, ngài không có việc gì đi? Đều là lỗi của nô tỳ…….”

Vũ Họa nhìn thấy Cung Trác Lương liền vội vàng chạy chậm qua, trong lòng lại khẩn trương ảo não, ngày thường thiếu gia cùng thiếu phu nhân đều là do Hàm Thư tỷ tỷ các nàng hầu hạ bên người, cơ hội chính mình một mình hầu hạ cũng không nhiều, khó có được thiếu phu nhân hôm nay mang mình theo bên người, chính mình lại làm ra sơ suất lớn như vậy, thật sự là dốt nát muốn chết.

Trời biết Vũ Họa sau khi mang điểm tâm trở về không tìm thấy Cung Trác Lương, trong lòng gấp gáp thành cái dạng gì, vừa không dám trở về tìm các tỷ tỷ giúp đỡ lại không dám tùy tiện hỏi người khác, sợ vạn nhất thiếu phu nhân chỉ là rời đi một chút, chính mình chuyện bé xé ra to làm thiếu phu nhân mất mặt, về sau thiếu phu nhân lại ghét bỏ mình.

“Ta chỉ là tùy tiện đi một chút, ngươi bảo người đi tìm ta?”

Cung Trác Lương không nói chuyện mình gặp Bình Tích, chính là lo lắng nha đầu Vũ Họa này không quá ổn trọng, loạn hỏi người lại vô tình đề cập đến cái gì sẽ không tốt, bất quá hiện tại thấy trong hoa viên vẫn im lặng, nghĩ nàng cũng chưa nói với người nào.

“Không có, nô tỳ không nói lung tung, thầm nghĩ một hồi nếu không thấy thiếu phu nhân, sẽ trở về thỉnh Văn Thư tỷ tỷ làm chủ.”

Vũ Họa nhìn sắc mặt Cung Trác Lương, thấy bộ dạng hắn không mất hứng, biết mình lần này không có làm sai, trong lòng cuối cùng yên tâm.

“Ân, làm tốt lắm.”

Cung Trác Lương nghe vậy gật gật đầu, thầm nghĩ Văn Thư quả nhiên đem mọi người chỉ bảo tốt lắm, ngay cả Vũ Họa tình nình nóng nảy ngay thẳng, đều có thể làm cho nàng biết quản lí đúng mực những việc cấp bách.

Sau đó, Cung Trác Lương không nói thêm cái gì nữa, mang theo Vũ Họa cùng nhau trở về viện, liền gặp Kiều Ứng Trạch ban ngày đi ra ngoài thần thần bí bí cũng đã trở về, đang thay một thân áo choàng trắng bằng vải bố thô ráp.

“Tướng công ngươi, ngày còn nóng như vậy, có chuyện gì cần ngươi vội vả tự mình đi chứ, bị cảm nắng thì làm sao bây giờ?”

Thời tiết cuối tháng tám vẫn oi bức như cũ, tuy rằng bây giờ vẫn còn là buổi sáng, nhưng Cung Trác Lương ra ngoài đi dạo đều nóng ra một thân mồ hôi, càng miễn bàn Kiều Ứng Trạch ở bên ngoài chạy cho tới trưa, cho dù ngồi kiệu cũng ngăn không được nhiệt độ nóng bức a.

“Đã muốn không sao rồi, buổi sáng ngày mai lại đi xem, mấy ngày nữa ta có thể đến trước mặt tổ mẫu nói chuyện riêng.”

Kiều Ứng Trạch đã muốn cởi bỏ ngoại sam thấm ướt mồ hôi, đón lấy nước ấm Cung Trác Lương đưa tới uống vài hớp, trên tuấn nhan trắng nõn lộ ra ý cười thoải mái.

“Nhất thời cũng không vội vàng, muốn hay không tắm rửa một chút, buổi chiều ngủ ngon một chút lấy lại tinh thần.”

Cung Trác Lương lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ đặt ở bên giường, thấy Kiều Ứng Trạch lắc lắc đầu tỏ vẻ không cần tắm rửa, liền dùng nước ấm giặt khăn bố đơn giản lau người cho y rồi thay quần áo, sau đó cùng Kiều Ứng Trạch đi ra gian ngoài ngồi trên tháp nói chuyện, nơi đó thông gió mát mẻ hơn một chút.

“Ngươi nhìn thấy Bình Tích?”

Nghe Cung Trác Lương nhắc đến tên Bình Tích, Kiều Ứng Trạch đang híp mắt nghỉ ngơi tinh thần run lên, nghiêng mặt qua nhìn vẻ mặt của Cung Trác Lương.

“Ân, tại một viện tĩnh lặng trong  hoa viên, hắn là ai vậy a? Vì cái gì lại ở trong tiểu lâu giữa hồ như cái lồng chim?’

Cung Trác Lương dựa trên người Kiều Ứng Trạch tò mò hỏi, hắn trực giác cái người Bình Tích kia là một người có cố sự, không biết rốt cục hắn có thân phận gì, như thế nào lại làm nam sủng của Kiều lão gia, thật sự là phung phí của trời a.

“Hắn vốn là đào kép của Hoài Trữ quận vương phủ, quen thuộc nhất là đóng giả tiểu sinh, cùng một người đóng giả vai đào kép là An Tích hợp xưng ‘song Tích’, thời điểm kia, trong phủ Hoài Trữ vương  chính là nuôi gánh hát phi thường nổi danh ở bản địa, mà trong đó bị người truy nâng nhất, chính là song Tích, bọn họ cũng từng được Hoài Trữ vương xem như bảo bối mà cưng chiều che chở.”

Kiều Ứng Trạch thấy vẻ mặt Cung Trác Lương chính là đơn giản hiếu kì, không giống như người bên ngoài si ngốc mê luyến, lúc này trong lòng mới thả lỏng, liền đem thân thế của Bình Tích chậm rãi nói ra.

Chính là có rất nhiều chuyện y cũng chỉ là nghe nói, chính mình cũng chưa từng thấy qua, cho nên cũng không biết rõ lắm.

“Hắn nếu từng là người được Hoài Trữ vương cưng chiều, như thế nào lại đến Kiều phủ?”

Cung Trác Lương vừa nghe người nọ cư nhiên là xuất thân đào kép, vẫn là rất có danh khí, trong lòng không khỏi tò mò, Kiều phủ tuy rằng không nuôi gánh hát, nhưng ăn tết sinh thần và vân vân cũng sẽ mời gánh hát đến hát mấy màn, Cung Trác Lương thấy qua đào hát đều là tô son phấn rất đậm, chính là khi nam nhân hát vai tiểu sinh này, hành vi cử chỉ cũng đều nhẹ nhàng nữ tính.

Mà nay chứng kiến, thấy Bình Tích kia, trừ bỏ dung mạo gây họa bên ngoài một chút, làm cho người ta càng cảm giác như là thanh tu cư sĩ không có ham muốn.

“Phụ thân cùng Hoài Trữ quận vương có mười mấy năm giao tình, lúc trước vừa vặn nhậm chức ở bên kia, tổ mẫu của Hoài Trữ quận vương qua đời phải giữ đạo hiếu, không biết sao lại có người tố cáo hắn, nói trong phủ nuôi dưỡng gánh hát, Hoài Trữ vương đành đem giải tán, vừa đem đào kép tặng mọi người, trong đó Bình Tích bị đưa đến cho phụ thân, mà phụ thân luôn không thích nam sắc, lại thấy Hoài Trữ vương ẩn ẩn còn có ý muốn triệu hồi, trong phủ liền đem hắn thành khách nhân mà tiếp đãi, hắn cũng là một người cư xử đúng mực, rất ít khi rời khỏi tiểu viện của mình, mà tiểu lâu hình lồng chim kia, cũng là làm theo nơi ở của Bình Tích tại Hoài Trữ quận vương phủ.”

Kiều Ứng Trạch ngữ điệu nhẹ nhành kể lại, chuyện này lúc trước ở trong phủ cũng coi như nháo loạn xôn xao, mà ngay cả Kiều Ứng Trạch người nhàn sự không quan tâm chuyện gì, cũng bị Hàm Thư cùng Kiều Minh bát quái đến chuyện gì cũng biết rành mạch.

Kiều Ứng Trạch còn nhớ rõ, lúc trước mẫu thân từng muốn lợi dụng hắn câu dẫn tâm của phụ thân, khiến cho phụ thân bất hòa với thiếp tì ở hậu viện, dù sao nam nhân cũng không sinh được đứa nhỏ cũng không có uy hiếp gì, nếu so với bọn nữ nhân một lòng tranh thủ tình cảm nhỏ hơn nhiều, mà nhóm thiếp tì của phụ thân lại là căm thù đề phòng hắn một thời gian dài, dù sao vị Bình Tích công tử kia tướng mạo quả thật phi thường hơn người, bất quá sau lại thấy hắn vẫn an an phận phận không bước ra khỏi cửa viện, lại thấy phụ thân cùng hắn không có tiếp xúc gì, hậu viện lúc này mới dần dần an tĩnh xuống.

Chính là nhàn thoại của các trưởng bối, Kiều Ứng Trạch liền không muốn tùy tiện nghị luận.

“Nhưng công công đến Bạc Thành cũng có bốn năm đi, Hoài Trữ vương bên kia không không có tin tức gì sao?”

Theo Cung Trác Lương biết, Kiều lão gia ở Bạc thành giữ chức tri phủ nhiều năm, năm nay hẳn là năm thứ tư, như vậy chẳng phải là Bình Tích ở Kiều phủ đợi bốn năm sao? Làm đào kép tuổi hắn đã lớn, nếu là bị Hoài Trữ vương bỏ, hắn về sao chính là cái kết cục gì a?

“Hoài Trữ vương bên kia có tin tức hay không ta cũng không có rõ ràng, chính là nhớ rõ hình như gã hai mươi bảy tháng hiếu kì còn chưa qua, mẫu thân liền qua đời, gã lại tiếp tục để tang thêm hai mươi bảy tháng nữa, tính tính ngày, đại khái là còn một năm nữa mới hết hiếu kì đi.”

Kiều Ứng Trạch cũng là năm đó khi Bình Tích đến đây y mới biết được một ít tình huống, sau lại không có lưu ý qua, chính là thời điểm tổ mẫu cùng mẫu thân Hoài Trữ vương ra đi trong nhà đều qua hành lễ, cho nên hắn nhớ rõ đại khái thời gian.

“Khụ…… Cũng đủ xui xẻo đi.”

Cung Trác Lương có điểm vô lương tâm lấy năm năm giữ đạo hiếu của quận vương gia ra làm đồng tình nho nhỏ, lúc này Văn Thư đến nhắc nhở Cung Trác Lương, đến lúc nên đi qua chỗ lão phu nhân, vì thế hai phu phu đang nói về Bình Tích liền tạm thời dừng lại, Cung Trác Lương nói với Kiều Ứng Trạch chuyện mình đáp ứng Bình Tích hẹn nửa tháng sau đến uống rượu, chỉnh sửa lại trang phục đi qua viện của lão phu nhân.

Ngày hôm sau, Kiều Ứng Trạch lại chạy ra ngoài đến trưa, sau khi trở về bảo Cung Trác Lương đi qua chỗ lão phu nhân cáo bệnh, Cung Trác Lương thấy y một bộ thần thần bí bí, liền áp chế lòng hiếu kì nói dối với lão phu nhân là tình hình nguy hiểm, nói Kiều Ứng Trạch cảm nắng ngã bệnh, gấp đến độ lão phu nhân tự mình đến trong viện bọn họ xem xét, thật sự thấy y một bộ dáng sắc mặt tái nhợt suy yếu vô lực, vội vàng miễn quy củ cho Cung Trác Lương bảo hắn hảo hảo hầu hạ trượng phu.

Cùng Cung Trác Lương thảnh thơi ở trong viện vài ngày, rốt cục ‘hết bệnh rồi’ lúc này Kiều Ứng Trạch mới một mình đi đến viện của lão phu nhân, bắt đầu tiến hành bước quan trọng nhất trong kế hoạch.

=^=^=^=^=^=

**PH: mới về quên lên nè, hihi tuần sau lại về nghỉ lễ tiếp nữa rồi. Tốc độ chậm quá à huhuhuhu….

P.S từ chương này PH sẽ không edit lời của tác giả nữa mà sẽ truyền đạt lại ý của tác giả thôi.

**Tác giả: Tra phúc lễ có nhiều loại nên lấy một cái trong lịch sử. Vạn phúc là thuộc loại lễ tiết cổ đại của nữ tử. Đường Tống khi con gái cùng người giảm miễn hành lễ thường nói ‘vạn phúc’, ý chúc đối phương nhiều phúc. Hành lễ bàn tay ngón tay úp vào nhau để ở bên sườn, hạ chân cong người biểu thị kính ý.

Về Bình Tích và Thạch Khang, muốn xem ‘trung khuyển công x mỹ thụ’ hay là ‘mĩ công x trung khuyển thụ’?