Công Thật Không Ngại Trước Sau

Chương 12




Trần Thuật vào căn hộ một phòng khách một phòng ngủ ở tầng 14 của Quý Cạnh Trạch, từ trang hoàng đến xem, cũng giống như xe Quý Cạnh Trạch lái vậy, lộ ra cậu đến từ một gia đình khá giả giàu có. Trần Thuật cảm thấy rất hứng thú với phòng ngủ của Quý Cạnh Trạch, nhìn giá trưng bày bên giường bày một loạt vợt bóng bàn, là những loại gì y không hiểu lắm, nhưng ký tên phía trên đều là cầu thủ quốc gia.

"Cậu thích chơi bóng bàn?" Trần Thuật hỏi.

"Ừ." Quý Cạnh Trạch không vào phòng ngủ, không biết ở bên ngoài làm cái gì.

"Bây giờ còn chơi sao?"

"Chơi chứ." Quý Cạnh Trạch vừa nói vừa đi vào, "Tôi hồi còn đi học thành tích tốt nhất của tôi là thứ ba toàn trường!" Cậu từ phía sau ôm lấy Trần Thuật, "Anh thích loại vận động nào?"

"Tôi ấy à," Trần Thuật cười, "Tôi chỉ thích tiền."

"Không có khả năng, anh gạt tôi..." Quý Cạnh Trạch ghé vào lỗ tai y hôn hôn: "Loại vận động hai người này anh không thích sao? Anh khẳng định thích..."

Trần Thuật chuyển một bàn tay đè lại sau gáy cậu, đoạt lại quyền chủ động hôn môi, rất có khí thế hung hăng hôn lên môi cậu một cái: "Thích, thế nhưng..."

"Tôi biết!" Quý Cạnh Trạch cướp lời: "Hai ta đổi lượt còn không được sao?"

"Được," Trần Thuật nghe cậu nói như vậy, xem như rốt cuộc đạt thành nhận thức chung, hài lòng xoa bóp cằm cậu: "Vậy hôm nay cậu liền ngoan ngoãn nghe lời đi!"

"Tôi rất ngoan! Đặc biệt nghe lời!" Quý Cạnh Trạch hớn hở, cậu vừa rồi chính là đang đi lấy bao cùng thuốc bôi trơn, hiện tại nhanh chóng ném hết lên trên giường.

Trần Thuật vừa thấy liền vui vẻ, khen ngợi: "Chuẩn bị làm đầy đủ thật!"

Quý Cạnh Trạch hai ba phát liền đẩy y ngã xuống giường, vừa cởi quần y, vừa nói: "Tất yếu, không thể để anh bị tội."

"Đệch, cậu nói cái gì!" Trần Thuật nghe ra lời này ý tứ không đúng, đẩy kẻ đang hôn loạn trên mặt y ra, "Tôi bị tội gì? Vừa rồi hai ta nói như thế nào?"

"Một người một lần, tôi nghe lời anh!" Quý Cạnh Trạch cười hì hì hôn y tiếp, hạ thân hoàn toàn cứng rắn, đỉnh ở giữa hai chân Trần Thuật, lại nắm tay y đến sờ chính mình.

"Một người một lần, tôi trước!" Trần Thuật trừng cậu: "Cậu có biết cái gì gọi là kính già không?"

"Anh cũng không già mà, đừng cậy già lên mặt!" Quý Cạnh Trạch thò tay che mắt y, "Ai nha anh trừng đến tôi sắp mềm đi rồi, vốn đã bị chó nhà anh cắn, anh từng đáp ứng để tôi thử xem có vấn đề hay không!" Cậu làm nũng kéo tay Trần Thuật muốn y sờ của mình.

"Quý Cạnh Trạch cậu còn có thể chơi xấu hơn được nữa không?"

Quý Cạnh Trạch trong lòng thầm nói chỉ cần hôm nay có thể đem gạo nấu thành cơm, đừng nói chơi xấu, cho dù là xấu thành cóc tôi cũng không do dự! Cậu không biết Tống Lệ Văn ở ngoài ngàn dặm trợ công cho mình, nhưng chiến thuật yếu thế lấy lòng của cậu lại cùng với việc Tống Lệ Văn giúp cậu bác đồng tình không mưu mà hợp. Cậu trở về cũng không phải là đánh trận không chuẩn bị, mà là đã dự mưu lên kế hoạch vài ngày! Tựa như nhóm cầu thủ quốc gia thần tượng của cậu vậy, đem đối thủ cùng tỉ lệ thắng đều nghiên cứu một lần! Quý Cạnh Trạch quá khứ dù là công việc hay là đấu võ mồm, khi đối chiến với Trần Thuật, luôn chưa từng chiếm thượng phong, một lần đánh ngang tay duy nhất chính là tại khách sạn thị trấn kia, Quý Cạnh Trạch tổng kết kinh nghiệm, phát hiện nguyên nhân duy nhất có thể đánh ngang chỉ có một, lúc ấy cậu làm nũng! Trần Thuật ăn mềm không ăn cứng! Cho nên chỉ đạo tư tưởng liền chỉ có một: Miệng phải mềm, chim phải cứng!

"Tôi sớm muộn gì cũng là của anh," Quý Cạnh Trạch trước tiên cho táo ngọt, sau đó tố khổ, "Nhưng bốn giờ sáng ngày mai tôi phải trở về, xe cũng không thể lái, ngồi xe bus tới đó rồi còn phải qua một ngọn núi tới một thôn, xe cũng không thông, phải đi đường thật xa..." Cậu đáng thương hề hề ngóng trông nhìn Trần Thuật: "Nếu không phải thật sự rất nhớ anh, vừa rồi tôi đã đi cùng bọn họ!" Cậu thăm dò hôn hôn lên môi Trần Thuật: "Thật không thể nhường tôi một lần sao? Xin anh!"

Này mẹ nó! Chắc chắn là khổ nhục kế! Trần Thuật tâm như gương sáng, há miệng lại nghe chính mình nói: "Cậu biết sao?" Đệt, thật sự là câu cho không điểm, này mẹ nó còn có không biết sao!!!

Miệng Quý Cạnh Trạch đều phải kéo đến mang tai, cúi đầu cắn cắn xương quai xanh y hôn lên: "Biết! Chắc chắn biết! Nhất định làm anh thích!"

Đối với người lần đầu tiên làm 0 mà nói, khúc dạo đầu không đủ liền ý nghĩa khẳng định phải bị tội, nhưng khúc dạo đầu làm đủ, kia liền phải khắc phục một chút cảm giác xấu hổ. Trần Thuật không phải là người đặc biệt muốn mặt, nhưng quá trình làm trơn khuếch trương vẫn khó tránh khỏi xấu hổ. Bởi vì Quý Cạnh Trạch lại càng không cần mặt! Vừa khuếch trương vừa phát trực tiếp: "Anh khít quá đi, thả lỏng chút được không? Đệch cắn đến đầu ngón tay tôi đều đau, này nếu là đi vào còn không phải kẹp chết tôi sao!"

"Tôi đệt cả nhà cậu!" Trần Thuật thật sự không nhịn được: "Có muốn làm nữa không? Muốn làm liền ngậm miệng!"

Quý Cạnh Trạch cợt nhả dán lại đây hôn y: "Anh hôn hôn tôi, miệng liền ngậm lại!" Nói, thò đầu lưỡi lại đây hôn y, động tác ngón tay không dừng, tiếp tục nhẹ nhàng khuếch trương, Trần Thuật ôm vai cậu, chờ cảm xúc đến sau đó thử thả lỏng chính mình, dần dần tìm được một chút cảm giác, liền nghe Quý Cạnh Trạch lại nói: "Miệng của tôi ngậm lại, của anh lại mở ra!" Nói, ngón tay cố ý ở bên trong khuấy một vòng lớn.

Trần Thuật vốn định mắng cậu ta lưu manh, nhưng ngón tay cậu không biết chạm đến chỗ nào, khiến y vừa mở miệng liền lậu ra một tiếng rên rỉ, Quý Cạnh Trạch lập tức bắt được loại phản ứng này của y, động tác càng thêm nghiêm trọng: "Thích? Thoải mái sao?"

Trần Thuật không trả lời vấn đề của cậu, nhưng khóe mắt chậm rãi đỏ lên, hô hấp cũng ngày càng gấp gáp, không lại khắc chế rên rỉ, tiếng hừ khàn khàn động tình trong đêm mưa mùa xuân hết sức thôi tình... Y thở hổn hển hai tiếng, không kìm được thò tay đi sờ công cụ gây án của Quý Cạnh Trạch, cái này lần trước y mò qua, cũng coi như quen thuộc, có chút cảm tình, Trần Thuật tuốt cho cậu vài lượt, thấp giọng nói: "Được rồi, đến đi."

Quý Cạnh Trạch chỉ đợi câu này, kích động đến định cứ thế trực tiếp đi vào, bị Trần Thuật véo cho một cái, "Mang bao!"

Quý Cạnh Trạch mang xong bao, ấn eo Trần Thuật, đỡ thứ kia của mình chậm rãi đi vào từ phía sau, từ kinh nghiệm tình dục của cậu, tư thế này là lựa chọn tốt nhất cho lần đầu tiên, vừa không quá miễn cưỡng cũng sẽ không quá bị tội.

Nhưng cậu vừa tiến vào, trong lòng Trần Thuật chỉ có một ý niệm: Quả nhiên người nào chim nấy, thật sự không nhỏ chút nào, cho nên không có cách nào mặc kệ. Y cắn răng nói: "Chậm một chút chậm một chút!"

Quý Cạnh Trạch cũng cắn răng: "Chậm không được, tôi muốn động!"

Trần Thuật hù dọa: "Cậu lần này làm không tốt, đừng hi vọng lần sau!"

Quý Cạnh Trạch cười: "Lần tới không phải tới anh sao?"

Trần Thuật lại hù dọa: "Cậu nếu làm tôi đau, lần tới tôi giết chết cậu!"

"Anh làm thế nào cũng được..." Quý Cạnh Trạch dựa đầu lại đây hôn hôn y: "Nhưng tôi không nỡ anh đau..." Tên khốn kiếp này nói thật dễ nghe, bất tri bất giác cả cây đã nhét vào, tình thoại cũng nói, phía dưới đã sớm một ra một vào động lên.

Trần Thuật chỉ cảm thấy mặt sau nóng cháy, cảm giác bỏng rát lại căng trướng, lại không thể trốn tránh, trong miệng phát ra tiếng kêu nửa là thống khổ nửa là mê loạn, "Ưm a ha" không thành câu, lại làm cho Quý Cạnh Trạch tâm động thân lắc, động tác càng lúc càng nhanh.

Nếu nói hoàn toàn không có khoái cảm, kia cũng không phải... Quý Cạnh Trạch vẫn là rất muốn biểu hiện tốt, không chỉ lo chính mình, tuy rằng động tác càng lúc càng không chịu khống chế, Trần Thuật kêu chậm thế nào cậu ta cũng không chịu chậm xuống, nhưng tay vẫn luôn hầu hạ cái kia của Trần Thuật, kỹ thuật tay dù tốt cũng không tốt đến kinh thiên động địa, dù kém sớm muộn cũng có thể làm cho người ta bắn ra, vẫn là muốn xem là ai làm. Bàn tay dày rộng kia của Quý Cạnh Trạch, lên lên xuống xuống vuốt chim Trần Thuật, ngón cái mềm nhẹ ma sát vùng da non bên lỗ nhỏ, lúc khoái cảm xông lên đỉnh đầu, Trần Thuật cũng quên căn gậy chọc loạn phía sau kia.

Nhưng mà sau khi khẽ gọi bắn ra, Quý Cạnh Trạch bên này thế nhưng chưa xong chuyện, xem Trần Thuật thở hổn hển, làn da cả người phiếm hồng, ánh mắt nửa khép, toàn thân vô lực hoàn toàn dựa vào trong lòng cậu, không còn cái kiểu cơ bắp đều phồng lên có thể cùng cậu đánh ngang tay kia. Trần Thuật này một bụng ý nghĩ xấu, chuyên nghiệp cùng người đối nghịch, loại tư thái thuần phục thuận theo này trên trình độ thật lớn kích thích Quý Cạnh Trạch, cậu như điên rồi tiếp tục ra sức đỉnh loạn, sau cao trào Trần Thuật dứt khoát chống đỡ không trụ, may mà Quý Cạnh Trạch lúc này cũng không lâu lắm, một lát sau cũng bắn ra.

Chính là vài cú cuối cùng này, khiến Trần Thuật gặp chút tội, Quý Cạnh Trạch thống khoái vừa qua, liền đau lòng lên, vây trước vây sau thanh lý, Trần Thuật cũng không nhất quyết không tha, đơn giản thu thập xong hai người ôm nhau ngủ.

Trần Thuật thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới, buổi tối này y trong nhân sinh lần đầu làm 0 cũng chưa bị tội, vô cùng đơn giản, thuần thuần túy túy đắp chăn bông ngủ lại gặp tội lớn!

Quý Cạnh Trạch lúc chưa ngủ, ôm y nào hôn nào sờ cũng không đáng ghét, sau ngủ lại chính là một con lừa! Vừa đá vừa đánh ép buộc, ngủ được thật sự là không coi ai ra gì! Bụng bị đầu gối cậu đỉnh một cái, Trần Thuật đau đến hồi lâu cũng không ngủ tiếp được, vì bảo vệ chính mình, y trở người, dùng sau lưng đối diện với Quý Cạnh Trạch, vừa mới ngủ lại không bao lâu, lại bị một cước đá vào xương cùng! Y tức giận ngồi dậy muốn đánh Quý Cạnh Trạch một trận! Nhưng mà nhìn Quý bảo bảo ngủ say không hề phòng bị, lại thật sự không xuống tay được...

Không thể trêu vào tránh cũng được đi, y đem gối ném tới cuối giường, một lần nữa nằm xuống, xả chăn, cách Quý Cạnh Trạch thật xa. Lần này rốt cuộc tốt hơn chút, dần dần lại ngủ, không biết qua bao lâu, có thứ gì mập mập mềm mềm đưa tới bên miệng y, nửa mộng nửa tỉnh Trần Thuật còn chìm trong sự dịu dàng của sinh mệnh đại hài hòa, nhẹ nhàng hôn một cái, hôn đến cứng cứng từng mảnh từng mảnh, mở mắt tức giận đến gần chết, là chân Quý Cạnh Trạch!

Y thật sự ngủ không được nữa, mò lên đầu giường tìm di động, nhìn thoáng qua đã sắp bốn giờ, lại thò tay xuống đất sờ quần tìm thuốc lá.

Sột sột soạt soạt, Quý Cạnh Trạch cũng tỉnh, mơ màng mở to mắt, đại khái còn chưa tỉnh hẳn, miệng hàm hồ hỏi: "Sao anh lại tỉnh rồi?"

Trần Thuật hừ một tiếng, vừa đốt thuốc vừa nói: "Tôi căn bản chưa ngủ."

Quý Cạnh Trạch hơi thanh tỉnh hơn chút: "Kia sao lại không ngủ?"

"Tôi cũng phải ngủ được mới được chứ, chân cậu đều đáp lên mặt tôi!" Trần Thuật tung chân đá cậu một cú: "Đi, lấy cho tôi cái gạt tàn."

"Nói gì vậy..." Quý Cạnh Trạch hơi xấu hổ, "Tôi ngủ, là có chút không thành thật..." Nói, đứng dậy tìm gạt tàn.

"Có chút không thành thật? Ngài cũng đừng khiêm tốn!" Trần Thuật đều bị cậu chọc tức, "Cậu cũng sắp ngủ thành cái đồng hồ cậu biết không, đem toàn bộ giường dạo qua một vòng! Không đúng, đồng hồ tối thiểu còn có quy luật thuận chiều kim, cậu thì chuyển loạn, lăn qua lộn lại, không có lúc nào yên tĩnh!"

Quý Cạnh Trạch bị y nói chọc cười, ôm quấn lên người y: "Xin lỗi..." Cậu hôn lên bên tai Trần Thuật, cười hì hì hỏi: "Phía dưới đau không? Đoạn sau có phải làm hơi quá?"

"Hừ, chỉ bằng quả dưa bao tử nhà cậu." Trần Thuật cười nhạo một tiếng: "Đừng tự thiếp vàng lên mặt mình, tôi không sao!"

"Vậy là tốt rồi." Quý Cạnh Trạch cười, "Tôi không ngủ nữa, đỡ phải quấy rầy anh, anh ngủ tiếp một lát đi."

"Ngủ cái gì nữa." Trần Thuật nhìn sắc trời đã dần sáng lên: "Đợi thêm lát nữa liền đứng lên đi, cậu không phải phải đi sớm sao, tôi đưa cậu đến nhà ga."

"Kia cũng..." Quý Cạnh Trạch cười, có chút chột dạ: "Không cần sớm như vậy, bảy giờ đến là được..."

"Ông nội cậu tên khốn kiếp!" Trần Thuật vung gối đập loạn một trận: "Tôi biết ngay là cậu dùng khổ nhục kế!"