Công Thức Mỹ Học

Chương 48: Ông chủ của tôi




Edit + Beta: Heo

Đinh Dĩ Nam đợi ở bãi đỗ xe tầng hầm cửa thang máy một lúc, lướt nội dung trò chuyện công việc một lát.

Các đồng nghiệp nhìn chung cũng đã hết bận, bắt đầu nói chuyện phiếm rằng mình tinh trong TV và ngoài đời thật khác biệt. Bản thân Đinh Dĩ Nam không quá quan tâm giới diễn viên, cũng không có nói chen vào, cứ như vậy không có việc gì mà nhìn các đồng nghiệp tám chuyện.

Chẳng được bao lâu, phía sau lại vang lên tiếng bước chân.

Đinh Dĩ Nam đưa lưng về phía cửa thang máy, mỗi lần có tiếng bước chân vang lên, cậu đều sẽ theo bản năng mà quay đầu lại liếc mắt nhìn. Mà lần này tiếng bước chân cực kì quen thuộc, vừa nghe thì biết ngay chính là vị kia nhà mình, cậu đè xuống ý muốn quay đầu lại xem.

Một giây sau, phía sau lưng đột nhiên bị người ôm, điện thoại di động trong tay Đinh Dĩ Nam thiếu chút nữa không bay ra ngoài.

“Anh làm gì?”

Đinh Dĩ Nam đem điện thoại di động thả vào túi quần, muốn cho Hoắc Chấp Tiêu chú ý ảnh hưởng một chút, mà phía sau như miếng mè xửng làm thế nào cũng đẩy không ra.

“Em vừa  kêu anh là gì?” Hoắc Chấp Tiêu ôm chặt Đinh Dĩ Nam, từng cái lỗ chân lông trêи người dường như cũng đang tỏa ra sự hưng phấn.

“Em vừa  kêu anh xuống lầu.” Đinh Dĩ Nam mặt không biến sắc nói.

“Không phải cái này.” Hoắc Chấp Tiêu khó chịu mà nhíu mày, hiển nhiên phát hiện Đinh Dĩ Nam tại lừa gạt anh, “Em mới vừa xưng hô với anh là gì?”

“Xe của anh dừng ở nơi đó à?” Đinh Dĩ Nam nói sang chuyện khác.

“Đinh Dĩ Nam.” Hoắc Chấp Tiêu đứng thẳng người, khó chịu trêи mặt càng thêm rõ ràng.

Kỳ thực Đinh Dĩ Nam không phải cố ý lừa gạt Hoắc Chấp Tiêu, cậu chính là thật không tiện mở miệng. Cậu sở dĩ đưa lưng về phía thang máy đứng, cũng là sợ Hoắc Chấp Tiêu phát hiện cậu thẹn thùng. Dù sao dưới cái nhìn của cậu, chức vị ông xã này thực sự quá mức buồn nôn, lúc trước ở cùng Hàn Thạc, cậu không gọi như vậy lần nào.

“Khụ.” Đinh Dĩ Nam mất tự nhiên hắng giọng một cái, biết không có cách nào lừa gạt tiếp, không thể làm gì khác hơn là dùng âm thanh giống như muỗi kêu một tiếng, “Ông xã.”

“Không nghe thấy.” Hoắc Chấp Tiêu  nếu phía sau có cái đuôi lớn, thì cái đuôi này lúc này nhất định lắc cực kì vui mừng.

Đinh Dĩ Nam không muốn gọi nữa, đúng lúc cửa thang máy lại có người đi ra, cậu nhanh chóng tránh Hoắc Chấp Tiêu, hướng bãi đậu xe đi tới: “Xe của anh đâu?”

Xe của Hoắc Chấp Tiêu dừng ở một góc xa thang máy. Vừa rồi anh đến muộn, lúc đỗ xe dưới hầm có rất nhiều xe, anh chỉ có thể tìm được chỗ đậu xe ở góc đó. 

Ngồi chỗ kế bên ghế lái, Đinh Dĩ Nam theo thói quen kéo dây an toàn, mà còn chưa chờ cậu cài lên, Hoắc Chấp Tiêu liền nắm lấy tay trái của cậu rồi ấn vào thứ gì đó. 

Đinh Dĩ Nam ngẩn người, khó có thể tin nói: “Chuyện gì xảy ra với anh vậy?”

Vô luận hai người ở nhà chơi thế nào, ở bên ngoài đều sẽ duy trì thể diện nên có. Đinh Dĩ Nam cũng không nghĩ tới, tại đậu xe dưới đất trống trải bãi, Hoắc Chấp Tiêu cũng có thể có phản ứng như thế này.

May bên trong bãi đỗ xe tầng hầm hầu ngư không ai, ánh sáng cũng tối tăm, không cần lo lắng bị người khác phát hiện.

“Em gọi ông xã.” Hoắc Chấp Tiêu nhìn Đinh Dĩ Nam, như thể cậu phải chịu trách nhiệm.

“Anh đang trong thời kỳ thành niên à?” Đinh Dĩ Nam quả thực đau đầu, “Mới gọi ông xã cũng có thể làm anh cứng được.”

“Anh không phải trong thời kỳ thành niên.” Hoắc Chấp Tiêu nhíu mày, không biết xấu hổ nói: “Anh đang trong kỳ phát tình.”

Trong chuyện làʍ ȶìиɦ, Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu không bao giờ giống người. Bao cao su và dung dịch bôi trơn đã được chuẩn bị sẵn trong hộp đựng đồ của ghế phụ, để một ngày nào đó có thể ứng phó với “tình huống khẩn cấp” này.

Đinh Dĩ Nam đầu tiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xung quanh không có ai, cậu cúi xuống lấy thứ từ đáy quần của Hoắc Chấp Tiêu ra.

Cũng không biết Hoắc Chấp Tiêu là ăn xuân dược nào, dương v*t lớn cứng đến nỗi như gậy sắt. Đinh Dĩ Nam không triển khai được, Hoắc Chấp Tiêu đặt lưng ghế lái xuống.

“Muốn lên không?” Hoắc Chấp Tiêu bấm một cái trêи ʍôиɠ Đinh Dĩ Nam  hỏi.

Tất nhiên, ý anh có nghĩa là lên trêи. Đinh Dĩ Nam không ngại chơi trò 69 với Hoắc Chấp Tiêu ở nơi công cộng, nhưng vấn đề là ghế của người lái xe không thể được bằng hoàn toàn. Nếu ʍôиɠ của cậu cưỡi trêи Hoắc Chấp Tiêu, thì sẽ cao hơn cửa sổ ô tô. Nếu ai đó đi qua vào thời điểm này, đây mới chính là hiện trường siêu cấp chết chóc thực sự.

“Thôi.” Đầu lưỡi Đinh Dĩ Nam linh hoạt ɭϊếʍ khe quy đầu, “Em giúp anh là được rồi.”

“Bà xã, em thật sự rất tốt..” Hoắc Chấp Tiêu thoải mái nâng cằm, không ngừng xoa sau gáy Đinh Dĩ Nam, “Vì sao cảm giác kỹ thuật của em càng ngày càng tốt nhỉ?”

Đinh Dĩ Nam phun dương v*t trong miệng ra, nhấc mắt nhìn về phía Hoắc Chấp Tiêu nói: “Mỗi ngày đều ɭϊếʍ, có thể không tốt lên sao?”

Hoắc Chấp Tiêu khàn cổ họng cười cười, nói: “Đợi chút nữa về nhà anh cũng ɭϊếʍ cho em.”

Hoắc Chấp Tiêu khẩu giao tiến bộ cũng rất mau, thậm chí có thể đem Đinh Dĩ Nam ɭϊếʍ bắn. Những ngày qua hai người từ trêи giường làm đến buồng tắm, từ buồng tắm làm đến phòng khách, từ phòng khách làm đến phòng ăn, từ phòng ăn làm đến ban công. (Nơi nào cũng có dấu vết của hai người)

Nếu như 300 tuổi có ý thức như con người, vậy e rằng xem hai người làʍ ȶìиɦ thôi nó đã thấy bẩn mắt rồi.

“Bà xã, ” Hoắc Chấp Tiêu thoải mái rầm rì nói, “Anh muốn về nhà ngay bây giừo, có thể nhanh lên khiến anh ra không?”

“Anh tưởng muốn nhanh là được à?” Đinh Dĩ Nam nhíu mày, trong lòng nói: làm như dễ dàng lắm?

“Cũng không cần quá nhanh.” Hoắc Chấp Tiêu cảm thấy được không ổn, lập tức sửa lời nói, “Mười phút là được rồi.”

“Anh quên kỷ lục của mình à?” Đinh Dĩ Nam nói.

Tối hôm qua, hai người đã đánh cược hai phút cưỡi ngựa bắn cung, mặc dù Đinh Dĩ Nam không thể khiến Hoắc Chấp Tiêu bắn trong vòng hai phút, nhưng tổng cộng cậu chỉ bỏ ra tám phút, cũng đủ để khiến Hoắc Chấp Tiêu bẽ mặt trong một khoảng thời gian.

“Mười phút.” Hoắc Chấp Tiêu cau mày nhìn Đinh Dĩ Nam khá nghiêm túc, “Nếu không anh nhất định là chó.”

Đinh Dĩ Nam lấy chất bôi trơn để mở rộng, sau đó nhét đồ của Hoắc Chấp Tiêu vào ʍôиɠ của mình. Thay vì đung đưa eo ngay lập tức, cậu lấy điện thoại di động hẹn giờ, đồng thời điều khiển các cơ vòng quanh vùng cúc huyệt siết chặt và thả lỏng. 



Sự chuyển động của cơ vòng không thể nhìn thấy bằng mắt thường, vì vậy trong mắt Hoắc Chấp Tiêu, anh chỉ có thể nhìn thấy Đinh Dĩ Nam đang cưỡi trêи người anh nghiêm túc và sử dụng điện thoại di động, trong khi bức tường bên trong bao bọc bộ phận sinh ɖu͙ƈ của cậu không ngừng co rút.

“Shh…” Hoắc Chấp Tiêu nhéo nhéo ʍôиɠ Đinh Dĩ Nam thật chặt, “Bà xã, em nói không giữ lời.”

“Có sao?” Đinh Dĩ Nam rời mắt khỏi màn hình điện thoại, khuôn mặt rõ ràng không có dấu vết khiêu gợi, nhưng cơ vòng trong tiểu huyệt vẫn luôn xoa bóp dương v*t của Hoắc Chấp Tiêu.

“Em luôn làm anh ngạc nhiên.” Hoắc Chấp Tiêu  khàn giọng nói, “Mau đi bà xã.”

Đinh Dĩ Nam nhấn nút hẹn giờ, sau đó đặt điện thoại xuống, tăng tốc động cơ nhỏ từng chút một. 

Chiếc xe việt dã khổng lồ bắt đầu rung chuyển theo động tác của Đinh Dĩ Nam, nhưng mói không quá một phút, Hoắc Chấp Tiêu liếc nhìn phương hướng của điện thoại, cau mày hỏi: “Đã bao lâu rồi?”

Đinh Dĩ Nam giảm tốc độ một chút, sau đó tăng tần số rung của động cơ nhỏ. Cậu có thể cảm thấy Hoắc Chấp Tiêu  rất thoải mái, nhưng vẫn còn khoảng cách với việc xuất tinh.

Nhưng vào lúc này, cảm hứng của Đinh Dĩ Nam  chợt lóe lên. Cậu ghé vào lỗ tai Hoắc Chấp Tiêu, ɭϊếʍ dái tai anh, nói nhỏ: “Ông xã.”

Hoắc Chấp Tiêu  đột ngột bóp mạnh vạt ʍôиɠ của Đinh Dĩ Nam, dương v*t cứng rắn rung lên hai lần trong cái lỗ non mềm, thiếu chút nữa thì  trực tiếp bắn ra ngoài. Sau khi đợi xong xuôi, anh nhìn Đinh Dĩ Nam một cách nghiêm khắc và nói, “Em đã gian lận.”

“Có không?” Đinh Dĩ Nam thản nhiên nói, “Em chỉ muốn làm cho ông xã em thoải mái.”

“Đệt…” 

Thân trêи của Đinh Dĩ Nam vẫn mặc bộ âu phục và áo sơ mi, cậu gọi Hoắc Chấp Tiêu là ông xã một cách trịnh trọng, nhưng thân dưới lại đang làm chuyện cực kỳ ɖâʍ đãng, cảnh tượng  này đánh trúng từng điểm hưng phấn của Hoắc Chấp Tiêu khiến thần kinh anh căng thẳng đến cực hạn.

“Đệt đệt đệt, không được!”

“Vậy thì anh bắn vào đi.” Đinh Dĩ Nam càng vặn vẹo mạnh mẽ, nói xong còn không quên cắn chặt môi của Hoắc Chấp Tiêu, lẩm bẩm liên tục: “Ông xã, nhanh lên.”

Đầu óc Hoắc Chấp Tiêu trống rỗng, không nhịn được nữa liền bắn ra.

Xe việt dã rung chuyển chậm rãi dừng lại, Đinh Dĩ Nam cầm điện thoại lên nhìn, mặt không chút thay đổi nói: “2p30s.”

Không giống Đinh Dĩ Nam, Hoắc Chấp Tiêu vẫn đang đắm chìm sau dư vị, anh thở hổn hển hỏi: “Bao nhiêu?”

Đinh Dĩ Nam mỉm cười và ngồi lại chỗ người lái phụ và nói: “Xin chúc mừng, anh đã lập kỷ lục mới.”

“… chết tiệt.” 

Sau khi trở về nhà, Hoắc Chấp Tiêu đã trả đũa đem Đinh Dĩ Nam dằn vặt cho đến khuya.

Sáng hôm sau, Đinh Dĩ Nam đến studio của Viên Phong ngáp dài, khi cậu vừa ngồi xuống, Viên Phong đã gọi cậu ra ban công bên ngoài.

“Cậu ngủ ngon không?”

Viên Phong nói và đưa một điếu thuốc, Đinh Dĩ Nam không có thói quen hút thuốc trong giờ làm việc, nhưng bây giờ Viên Phong là sếp của cậu, cậu vẫn cầm trêи tay.

“Không tệ.” Đinh Dĩ Nam nói.

“Cậu đã lo xong việc của gia đình chưa?”

Sau khi Viên Phong châm điếu thuốc trêи tay, cậu ta đưa bật lửa cho Đinh Dĩ Nam.

Sự thay đổi được phản ánh qua loại chi tiết này, trước đây Viên Phong Sơn dễ dàng châm thuốc cho Đinh Dĩ Nam, nhưng bây giờ thân phận của hai người đã thay đổi, cậu ta chưa bao giờ làm chuyện như vậy nữa.

“Đã được xử lý.” Đinh Dĩ Nam nói.

Trêи thực tế Đinh Dĩ Nam không có chuyện gì, cậu chỉ muốn cùng Hoắc Chấp Tiêu về nhà sớm hơn. Tuy nhiên, cậu không cảm thấy tội lỗi khi viện cớ nghỉ việc, vì không có khả năng để nhân viên nói hết chuyện riêng tư với sếp.

“Tớ nhìn thấy sếp cũ của cậu ở bữa tiệc tối hôm qua.” Viên Phong nói, “Nếu tớ nhớ không lầm, chính là thái tử của Văn phòng Cửu Sơn?

Đinh Dĩ Nam đột nhiên cảm thấy cái đề tài này không đúng, vừa nghĩ tới Viên Phong vừa đến đã tìm cậu nói chuyện, trong lòng cậu nhất thời sinh ra dự cảm không tốt. Cậu không trả lời ngay mà cầm bật lửa châm, sau đó đưa chiếc bật lửa lại và nói: “Ừ.” 

“Cậu vẫn là giúp anh ta sao?” Viên Phong hỏi.

Đinh Dĩ Nam và Viên Phong là bạn học đại học được bốn năm, chưa từng giống như bây giờ không biết nên làm sao nói tiếp. Cậu lắc nhẹ đầu nói: “Thỉnh thoảng tớ chỉ giúp một chút thôi.”

“Tớ nghe nói,” Viên Phong dừng lại. “Tối ngày trước buổi tiệc, cậu còn giúp anh ta xem phòng?”

Đinh Dĩ Nam không biết Lâm Quả đã nói chuyện gì với Viên Phong, nhưng nếu cậu là Lâm Quả, cậu cũng sẽ thắc mắc tại sao ngày hôm sau trợ lý của Hoắc Chấp Tiêu lại trở thành nhân viên của Viên Phong.

“Anh ấy gần đây một mình ra ngoài để làm việc, anh ấy không có ai giúp cả.” Đinh Dĩ Nam nói tới đây và nói thêm, “ Tớ nhận tiền lương của anh ấy.”

“Chính là như vậy, lớp trưởng.” Giọng điệu của Viên Phong đột nhiên trở nên xa lạ, “Cậu nên biết đội của tớ là đội theo đuổi hiệu suất cao.”

Đinh Dĩ Nam mím môi nói: “Ừ.”

“Mong mọi người cống hiến hết tâm sức cho công việc, để chúng ta tạo ra giá trị lớn nhất.” Viên Phong nói, “Đương nhiên, tớ không phải là một ông chủ xấu xa. Cậu bỏ vào bao nhiêu, tớ thưởng bấy nhiêu, Tớ nghĩ rằng tớ không đối xử tệ với cậu. 

Đinh Dĩ Nam không có gì để nói, vì vậy cậu gật đầu.

“Năng lực làm việc của cậu rất mạnh, cậu vừa mới đến có thể bắt đầu, hơn nữa cậu còn giỏi hơn rất nhiều người trong đội của tớ.” Viên Phong nói đến đây, cuộc nói chuyện thay đổi, “Nhưng mà, tớ cảm thấy tâm trí của cậu không có ở công việc, cậu hiểu ý tớ đúng không? Tớ không thấy niềm đam mê công việc trong cậu. “

Đinh Dĩ Nam không trả lời.

“Điều tớ muốn không phải là một nhân viên đi làm từng bước. Tớ hy vọng cậu có thể coi công việc này như việc của chính mình.” Viên Phong nói, “Mức lương hàng năm tớ đưa ra cho cậu không phải là thấp, vì vậy tới không muốn cậu trở nên hờ hững và phí thời gian làm việc cho sếp cũ của cậu. “



Sắc mặt Đinh Dĩ Nam trở nên nghiêm túc, không phải vì Viên Phong chỉ trích hắn, mà là bởi vì cậu đột nhiên nhận ra, xem ra Viên Phong nói đúng, cậu thật sự không có đam mê với công việc này.

Cậu về sớm vào ngày đầu tiên đi làm, và cậu cũng về sớm cho bữa tiệc hôm qua.

Cậu đã từng tăng ca đến 11 hoặc 12 giờ, nhưng giờ cậu chỉ muốn về nhà sớm để dành thời gian cho cuộc sống.

Đây là một cảm giác kỳ lạ, trước khi nghỉ việc làm trợ lý, cậu đã rõ ràng coi công việc của mình là vô cùng quan trọng. Nếu muốn cậu chia tỷ lệ giữa công việc và cuộc sống thì có lẽ công việc chiếm 70% và cuộc sống chiếm 30%.

Nhưng bây giờ… 

Tỷ lệ này có lẽ chỉ là 10% – 90%.

Chính Đinh Dĩ Nam cũng không thể hình dung được tâm lý của mình sẽ thay đổi như thế này.

Hôm nay Đinh Dĩ Nam không có gan đi sớm, bận đến 10h đêm mới về nhà.

Hoắc Chấp Tiêu đã sớm khó chịu gửi mấy tin nhắn đến thúc giục cậu, lúc này anh đang ngồi trêи sofa không nói lời nào, trêи mặt hiện lên ba chữ không vui.

Đinh Dĩ Nam thật sự không còn khí lực để dỗ dành con chó lớn này, nên chỉ có thể bỏ qua tầm mắt của Hoắc Chấp Tiêu, yếu ớt đi về phía phòng ngủ: “Em ngủ trước đi.”

Hoắc Chấp Tiêu vốn còn đang tức giận lập tức biểu hiện ra vẻ kỳ quái, theo sát tốc độ của Đinh Dĩ Nam nói: “Bà xã, em bị sao vậy?”

“Không sao.” Đinh Dĩ Nam lắc đầu, “Chỉ là mệt mỏi.”

“Sao lại mệt như vậy?” Hoắc Chấp Tiêu nhíu mày. 

Đinh Dĩ Nam dừng lại, ngã vào trong vòng tay của Hoắc Chấp Tiêu, hít một hơi thật sâu nói: “Em bị sếp phê bình.”

“Phê bình?” Hoắc Chấp Tiêu ôm Đinh Dĩ Nam, làm cho cậu cảm thấy thoải mái hơn.

“Hừm.” Đinh Dĩ Nam nói, “Nói rằng đầu óc em không để tâm làm việc.”

“Em làm thêm giờ đến khuya như vậy…”

“Em thực sự không có nhiều suy nghĩ về công việc.” Đinh Dĩ Nam cắt ngang lời Hoắc Chấp Tiêu, “Em dường như thực sự mất đi nhiệt tình với công việc.”

Hoắc Chấp Tiêu không trả lời nữa, mà lặng lẽ ôm Đinh Dĩ Nam.

Một lúc sau, máu của Đinh Dĩ Nam gần như đầy bình, cậu đứng thẳng dậy nói: “Em đi tắm.”

Nước ấm phun ra từ vòi hoa sen làm giảm bớt sự mệt mỏi còn sót lại của Đinh Dĩ Nam.

Trước đây cậu đã từng xem nhiều câu chuyện về động vật xã hội không muốn đi làm, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình thậm chí sẽ không muốn đi làm. Nhất là khi cậu nhận ra rõ ràng điều này, hôm nay cậu đã đi làm cả ngày mà không có tâm trạng làm việc.

Nhưng động vật xã hội có thể làm gì nếu chúng không đi làm? 

Cậu phải điều chỉnh lại tâm lý và chủ động đối mặt với công việc ngày mới.

Đi ra từ phòng tắm, trong phòng ngủ không có ai, nhưng có tiếng đập phát ra từ phòng thủ công.

Đinh Dĩ Nam sửng sốt một chút, cũng không có suy nghĩ nhiều liền nằm ở trêи giường.

Một lúc sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hoắc Chấp Tiêu đến bên giường lay động Đinh Dĩ Nam đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

“Bà xã.”

“Hả?”

“Em thử cái này.” 

Đinh Dĩ Nam bàng hoàng ngồi dậy và thấy một món đồ bằng bạc đang nằm trêи tay Hoắc Chấp Tiêu.

Không, chính xác mà nói, đồ bạc này phải là một chiếc nhẫn. Nó không chỉ là một chiếc nhẫn bạc, nó còn có một viên đá quý nhỏ màu xanh trêи đó.

“Đây là cái gì?” Đinh Dĩ Nam hỏi.

“Em đeo thử xem.”

Sau khi Hoắc Chấp Tiêu nói xong, anh giơ tay trái của Đinh Dĩ Nam lên và đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cậu.

Trong một giây tiếp theo, viên ngọc màu xanh lam trêи chiếc nhẫn đột nhiên sáng lên, Đinh Dĩ Nam cũng hoàn toàn tỉnh lại, kinh ngạc hỏi: “Làm sao có thể tỏa sáng?”

“Dưới viên sapphire là một viên pin bằng cúc áo.” Hoắc Chấp Tiêu nâng cổ tay Đinh Dĩ Nam lên và giải thích với cậu, “Chiếc nhẫn thực chất là một cuộn dây. Sau khi em đeo nó vào, nó sẽ thay đổi từ trường của cuộn dây, và pin sẽ được cung cấp năng lượng và chiếu sáng viên đá sapphire này. “

Đinh Dĩ Nam tháo chiếc nhẫn ra, ánh sáng của viên đá quý thực sự tắt, cậu đeo chiếc nhẫn một lần nữa viên sapphire lại sáng lên.

“Anh làm thủ công mỹ nghệ gần đây là đang làm cái này?” Đinh Dĩ Nam vẫn là có chút giật mình.

“Hừ.” Hoắc Chí Tường nói, “Anh đã không muốn đưa sớm.”

“Vậy thì tại sao …?”

“Anh vốn định đợi đến khi anh có thể trả cho em một triệu tiền lương hàng năm rồi mới đưa cho em chiếc nhẫn này,” Hoắc Chấp Tiêu nói, “nhưng có vẻ như em không thích công việc hiện tại của mình, cho nên …”

Nói xong, Hoắc Chấp Tiêu dừng lại và tiếp tục: “Anh sẽ giao cho em phòng làm việc của tôi. Em có muốn làm ông chủ của anh không?”