Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!

Quyển 1 - Chương 16: Xuất môn đi xa




Đường Đường nhìn hắn ăn hết đồ ăn, cảm thấy thoải mái,  lúc này mới trả chén rượu về. Bốn đồ đệ lại kính rượu lần nữa, không khí hoà hợp hiếm thấy.

Trên mặt Đường Đường vẫn đeo nụ cười sáng lạn, suýt chút nữa chói mù mấy con mắt quý giá của các sư huynh, cuối cùng uống đến tuý luý, vẫn không ngừng híp mắt cười.

Lưu Vân thấy hắn lại có xu thế say rượu, không khỏi nhíu nhíu mày, lấy chén rượu trong tay hắn ra, thản nhiên nói: “Ngày mai đi ra ngoài một chuyến với ta, đại khái mất một tháng.” Lại quay đầu phân phó với Vân Đại, “Hết thảy sự vụ nơi này tuỳ ngươi xử lý.”

“Ta?” Đường Đường trừng mắt đăm đăm, chỉ vào chóp mũi mình, thấy hắn gật đầu, lại chuyển hướng mấy người khác, cười hì hì hỏi, “Không mang theo các ngươi đi?”

Ba sư huynh dị thường không biết nói gì nhìn dáng vẻ lên mặt này của hắn.

Lưu Vân liếc hắn một cái: “Bọn họ đã theo ta hơn mười năm, có nơi nào chưa đi? Lần này mang ngươi ra ngoài trải đời.”

“Ưm!” Đường Đường nấc rượu gật gật đầu, thò ngón tay bắt đầu tính xem người theo sư phụ mười mấy năm lúc ấy mấy tuổi.

Lưu Vân nhìn dạng này của hắn, cau mày không cho hắn uống nữa, hắn liền nửa tỉnh nửa say ngây ngô cười đến khi yến hội chấm dứt.

Thu dọn bàn ghế, mọi người ý do vị tẫn chép chép miệng, dù là say hay tỉnh, tất cả ai ở đâu thì về chỗ ấy. Bên hồ nhất thời yên tĩnh đến không giống nhân gian.

Lưu Vân đứng cạnh hồ, lẳng lặng nhìn vầng trăng trong nước. Trong bụi cỏ truyền lại mấy tiếng côn trùng và  ếch nhái kêu vang, càng tô đậm vẻ lặng yên của đêm tối, gió mát mang theo hơi thở ẩm ướt từ hồ nước quất vào mặt, không biết có phải vì uống hơi nhiều rượu hay không mà  nơi lồng ngực có dòng ấm áp nhẹ nhàng chảy xuôi.

Trong tai vẫn nghe thấy tiếng nỉ non của Đường Đường và tiếng bước chân lảo đảo lúc nặng lúc nhẹ của Đông Lai cách đó không xa.

Đông Lai cố hết sức nâng người, đi ba bước lùi hai bước, mệt đến đầu đầy mồ hôi, trong lòng nói đi nói lại một vạn lần với bản thân, về sau khi nào tứ công tử uống rượu hắn nhất định phải ở bên cạnh nhìn!”

Đông Lai huy động tất cả sức lực bình sinh, đột nhiên trên vai nhẹ bẫng, ngẩng đầu lên, Đường Đường đã bị Lưu Vân nắm áo tha đi. Trở về tiểu trúc lâu, Lưu Vân phân phó với Đông Lai: “Đi múc nước ấm.” Nói xong liền mang Đường Đường vào phòng.

Đường Đường sống chết không chịu ngồi xuống, kéo cánh tay hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, ngắc ngứ lẩm bầm: “Đông Lai, đi với ta… tìm Tiểu Hắc. Tiểu Hắc… còn chưa đón Trung Thu đâu!”

Lưu Vân không ngăn cản, liền đi theo hắn.

Đi vào chuồng, tối lửa tắt đèn sờ nhầm hai lần, phải để Lưu Vân kịp thời sửa đúng hai lần mới thuận lợi tìm được Tiểu Hắc, một phen ôm lấy con ngựa hí hí cười không ngừng, lấy từ trong ngực ra hai miếng bánh hạt thông: “Nào! Tiểu Hắc… Trung Thu vui vẻ! Về sau ăn ít thôi… Sẽ sâu răng…”

Đợi sau khi Tiểu Hắc liếm cho lòng bàn tay hắn toàn nước miếng, cọ ngực hắn vài cái, hắn lại lấy một mảnh lụa đỏ từ trong ngực ra, nghiêng ngả túm bờm của nó rồi buộc lên: “Đông Lai,  Tiểu Hắc có đẹp không?”

“Ân.” Lưu Vân chậm rãi đáp một tiếng.

“Ha ha…” Đường Đường ôm cổ Tiểu Hắc cọ cọ cọ cọ, “Tiểu Hắc, ta hôm nay… rất vui… rất vui… Tất cả mọi người đều rất vui… Mọi người đều…”

Lưu Vân thấy hắn đã say lắm rồi, muốn kéo hắn về, hắn tránh ra, lại nghiêng ngả lảo đảo chạy đi ôm Tiểu Hắc, miệng lẩm bà lẩm bẩm: “Sư phụ… Sư phụ…”

Ánh mắt Lưu Vân khẽ động, nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn dựa đầu vào cổ Tiểu Hắc, cong khoé môi, đôi mắt sáng ngời chớp hai cái, đột nhiên khép lại, nhanh chóng ngủ say.

Chờ đến khi họ trở về trúc lâu, Đông Lai đang nôn nóng tìm người khắp nơi, nhìn thấy họ nhất thời nhẹ nhàng thở ra.

Lưu Vân bế hắn lên giường, nhận lấy khăn mặt trong tay Đông Lai lau mặt cho hắn, giúp hắn đắp chăn, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.

Đông Lai ngây ngốc cầm khăn mặt, nhìn nhìn khăn mặt, lại nhìn nhìn Đường Đường, nửa ngày không lấy lại được tinh thần.

Sáng sớm hôm sau, Nguyên Bảo đến gõ cửa: “Công tử bảo ta đến hỏi một chút, tứ công tử đã thu dọn đồ xong chưa?”

Đông Lai cào tóc, mặt đầy khó hiểu chạy về đánh thức Đường Đường đang trong cơn ngủ say.

“Cái gì? Thu dọn cái gì?” Đường Đường trừng to mắt đầy mặt mê mang hỏi.

“Nguyên Bảo nói là xuất môn gì đó, tứ công tử, ngươi muốn ra ngoài à?” Đông Lai vừa nghi hoặc vừa mất mát nghiêng đầu nhìn hắn.

Đường Đường trợn tròn mắt, trong đầu hình như có chút ấn tượng như vậy, suy nghĩ trong chốc lát đột nhiên vỗ trán một cái, vội vàng nhảy xuống giường mặc quần áo: “Đông Lai! Mau giúp ta thu dọn mấy bộ quần áo để thay, cả lương khô nữa! Sư phụ muốn dẫn ta ra ngoài!”

Đông Lai vội vàng chạy đi thu dọn cho hắn.

Đợi hết thảy chuẩn bị thoả đáng, Đường Đường vỗ vỗ đầu dặn hắn ở nhà ngoan ngoãn luyện chữ vui chơi, xong đeo hành lý xông ra ngoài.

Lưu Vân đã chờ ở đó từ lâu, mặt toát ra vẻ không vui nhìn hắn.

Hắn rụt cổ, hô tiếng “Sư phụ sớm” rồi đi về phía Tiểu Hắc, lúc nhìn thấy mảnh lụa đỏ trên lông bờm Tiểu Hắc, mặt đầy ngạc nhiên.

“Ơ? Tiểu Hắc, ai trang điểm cho ngươi vậy?” Đường Đường chạy lên sờ sờ mảnh lụa, lại cong lưng nhìn chỗ nào đó của Tiểu Hắc, sau đó vui vẻ nâng tay tháo mảnh lụa ra, “Đàn ông đàn an sao lại đi buộc dây buộc tóc đỏ a, nào nào nào, ta tháo cho ngươi.”

Lưu Vân không biết nói gì nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

“Dạ!” Đường Đường vui sướng nhảy lên ngựa, kẹp nhẹ bụng ngựa.

Tiểu hắn lại bày ra công lực kiên cố thâm hậu.

Hắn rất có kinh nghiệm lấy ra một miếng bánh hạt thông, chờ Tiểu Hắc đưa lưỡi qua cuốn về xong lại đá đá bụng ngựa, không ngờ Tiểu Hắc vậy mà phi thường nghe lời chậm rãi bước đi. Đường Đường mặt đầy kinh hỉ, kéo dây cương, Tiểu Hắc dừng lại. Hắn lại đá đá bụng ngựa, Tiểu Hắc lại đi.

Hắn lập tức trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn Tiểu Hắc quả thực hệt như nhìn một quặng vàng to hiếm thấy, không nhịn được bắt đầu cười ha hả: “Sư phụ ngươi xem, Tiểu Hắc giờ biết nghe lời ta rồi!” Nói xong lại nhẹ nhàng vung roi ngựa, “Giá!”

Tiểu Hắc tăng tốc chạy về phía trước. Đường Đường suýt chút nữa lại muốn ôm cổ ngựa, vội vàng trấn định tinh thần, kéo dây cương: “Hụ——!” Tiểu Hắc dần dần ngừng lại.

Đường Đường thấy Tiểu Hắc nghe lời như vậy, nhất thời vô cùng vui vẻ, ôm cổ nó điên cuồng cọ cọ, Tiểu Hắc đại khái cũng cảm nhận được cảm xúc của hắn, ngẩng đầu đắc ý nhẹ nhàng chạy nhanh mấy cái.

Đường Đường thấy Lưu Vân giục ngựa chậm rãi đến gần, quay đầu hỏi: “Sư phụ, ngựa của ngươi tên là gì?”

“Ngân Sương.”

Đường Đường nháy mắt mấy cái, cúi đầu vỗ vỗ cổ Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, ngươi không tự ti chứ?”

Tiểu Hắc phe phẩy đầu, lắc cho đám lông bờm thật dài vang phần phật, lại bị Đường Đường vỗ một cái: “Thế thì coi như ngươi không tự ti a!”

Vừa nói chuyện, hai người hai ngựa ra khỏi y cốc. Nhìn con đường không thấy điểm kết thúc và mạch núi liên miên xa xa, Đường Đường tự nhiên nổi lên một loại cảm giác hào hùng, hét lớn một tiếng: “Giang hồ——!!! Ta đến rồi——!!!” Gào xong nghe tiếng vang xa xa dần dần truyền đến, cảm xúc dào dạt, thoáng nghiêng mắt nhìn, dưới ánh mắt nhìn đồ ngu của Lưu Vân nhất thời tắt đài, thanh âm lập tức nhỏ xuống tám độ, “Sư phụ, ngại quá, nhất thời không nhịn được…”

Lưu Vân chuyển mắt khỏi mặt hắn, quay đầu nhìn đường núi phía trước nói: “Hôm nay phải vượt qua ngọn núi phía trước mới có thể tìm được nơi ngủ trọ, nếu không muốn ngủ ngoài trời hoang dã, thì mau thúc ngựa nhanh nhanh đuổi theo.” Lời còn chưa dứt đã vung roi phóng ngựa đi.

“A?!” Đường Đường không kịp há miệng, thấy bóng trắng của sư phụ nháy mắt đi xa, đành vội vàng quật roi ngựa xuống.

Sự thật chứng minh, ngựa không cần thời gian làm quen quá dài, nhưng người cần. Tiểu Hắc phi thường thông minh, một đường chạy như điên theo sau Ngân Sương, chạy xuôi chèo mát mái. Chỉ có Đường Đường là thảm, hắn tuy rằng trên lý thuyết coi như biết cưỡi ngựa, nhưng đến khi thật sự lên đường, quả thật là bị lắc đến lòng muốn chết cũng có, không có cách nào đành phải kéo Tiểu Hắc hợi chậm lại chút, nhưng lại không dám bỏ cách quá xa, một đường gào rú: “Sư phụ chờ ta! Chờ ta với!!!”

Hái người một tiêu sái vạn phần giục ngựa phi nhanh, một chật vật không chịu nổi đầu óc choáng váng, đi một chút ngừng một chút, cắn lương khô uống nước cho ngựa ăn, liên tục vật vã một đường, rất nhanh trời chiều đã ngả về Tây.

“Mệt chết… Xe việt dã không dễ lái a…” Đường Đường ôm cổ Tiếu Hắc lăn ra đất thở. Bọn họ rốt cục được nghỉ ngơi, nhưng khổ nỗi là, bởi vì sự trì hoãn của Đường Đường, không thể không ngủ ngoài trời một đêm.

Hắn đứng dậy khỏi mặt đất đi đến gần trước mặt Lưu Vân lấy lòng cười: “Sư phụ a, làm ngươi chịu thiệt một đêm a! Ta lần sau nhất định sẽ không kéo chân sau của ngươi! Thật đấy! Chắc chắn không!”

“Không có gì.” Lưu Vân thản nhiên đáp lời, dẫn Ngân Sương đến con suối gần đó, để nó ở đấy ăn cỏ nghỉ ngơi. Đường Đường thấy hắn không có một chút dấu hiệu tức giận nào, vội vàng tí ta tí tởn kéo Tiểu Hắc đuổi theo.

Hai người nhân lúc trời còn chưa tối, nhanh chóng đi kiếm ít củi nhóm lửa. Lúc nhóm lửa Đường Đường thật ra đặc biêt hiếu kỳ với đá đánh lửa, nhưng chỉ vụng trộm ngắm, không dám biểu hiện ra ngoài, sống ở thời đại này người hiếu kỳ với đá đánh lửa chắc rất quái dị nhỉ?

Trời đã đầu thu, núi rừng lúc chạng vạng toát ra hàn ý nhè nhẹ, nước mang theo ban ngày uống không cảm thấy gì, đến buổi tối bắt đầu cảm thấy có chút lạnh buốt tim.

Đường Đường giành lấy túi nước trong tay Lưu Vân đến gần bên cạnh đống lửa đặt lên giá đun nóng, một lại sau mới lấy xuống, dùng mu bàn tay chạm vào thấy hơi ấm ấm, lúc này mới yên tâm nhét vào trong tay Lưu Vân.

Lưu Vân trầm mặc nhận túi nước, ánh mắt đảo qua vẻ cười cong cả mắt của hắn, rũ mi lặng yên trong chốc lát, mới bật mở nút bắt đầu uống.

Đường Đường thấy hắn thế mà không cự tuyệt, nụ cười càng thêm sáng lạn, trong lòng mừng rỡ đến có chút không tìm thấy Bắc: Sư phụ chắc chắn là lần trước bị mình lòng đầy căm phẫn nói mấy câu mắng tỉnh! Hừ hừ! Sư phụ dù trâu nữa cũng là người phàm a, đã là người phàm thì cần phải có cao nhân làm phép nha! Há há… há…

Lưu Vân thấy khuôn mặt cười như trộm được của quý núp sau túi nước của hắn, mở miệng nói: “Nước của ngươi không cần đun một chút sao?”

“Khụ…” Đường Đường bị thanh âm đột nhiên xuất hiện doạ giật bắn, sặc một ngụm bắt đầu ho khan dữ dội, chờ lúc ổn định lại, mới lau nước miếng quay về phía hắn cười hăng hắc, “Ta không sao.”

Lưu Vân vốn luôn nghiêm túc lại lãnh lệ trong nháy mắt đột nhiên có chút 囧, có ảo giác “Mình thế mà trở nên mảnh mai như vậy”, ngụm nước vừa uống vào miệng nhất thời nuốt cũng không được nhổ cũng không xong, trừng mắt nhìn Đường Đường thật lâu, cuối cùng đành chậm rãi nuốt xuống.

Đường Đường bị hắn trừng như vậy, thần kinh lại bắt đầu căng thẳng, vụng trộm quan sát sắc mặt hắn, quy củ uống nước ăn lương khô.

Đến tối, Đường Đường phi thường tự giác ngồi cạnh đống lửa tự học tiết nội công bắt buộc mỗi ngày. Lúc luyện công thì không có cảm giác gì đặc biệt, đến lúc luyện xong không có việc gì làm, bắt đầu ngó Đông ngó Tây bày ra biểu cảm co quắp.

Hắn rụt bả vai xê dịch về phía Lưu Vân vài bước: “Sư phụ, ở đây có dã thú không?”

Lưu Vân khơi lửa to hơn một chút, không để ý lắm nói: “Không biết.”

“Thế rắn độc?”

“Không biết.”

“Cướp?”

Lưu Vân thản nhiên lướt nhìn hắn một cái: “Ta chưa từng qua đêm ở đây.”

Sư phụ! Đừng cứ ném ra mấy lời thật quá thế chứ?!

“À.” Đường Đường trề miệng gật gật đầu, lại ôm đầu gối xê dịch về chỗ đống lửa, ánh mắt vẫn lướt lung tung trên trời dưới đất.

Không biết có phải bởi vì có sư phụ ở bên cạnh toạ trấn hay không, theo tiềm thức bắt đầu thả lỏng, mặc dù căng thẳng sợ hãi chết đi được, hắn vẫn gật gà gật gù ngủ mất. Dần dần, thân thân thể mất đi sự điều khiển của đầu óc, toàn bộ nửa người trên cắm đầu vào đống lửa.

Lưu Vân bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, đúng lúc đưa tay giữ hắn lại.

“Ân?” Đường Đường mơ mơ màng màng tỉnh một nửa, chép chép miệng, híp mắt nhìn xung quanh, thấy sư phụ ở bên cạnh, vội vàng dùng cả tay lẫn chân lạch tạch hai cái bò đến bên cạnh hắn. Cơn buồn ngủ lại đánh úp lại, hắn lẩm bẩm một tiếng “Sư phụ”, hai tay nắm ống tay áo Lưu Vân, đầu dựa vào cánh tay hắn, ngủ tiếp.

Lưu Vân cúi đầu nhìn hắn một cái, đối với việc hắn kề sát mình như vậy lại không cảm thấy có gì không thoải mái, chỉ vươn một tay còn lại khiêu lửa cháy mạnh hơn một chút.

Một đêm ngon giấc. Sáng sớm hôm sau, giữa nơi núi rừng chim chóc náo nhiệt phi thường, Đường Đường tỉnh dậy giữa tiếng ồn ào líu ríu, hít thở không khí hơi lạnh của ngọn núi, cảm thấy trong mũi tươi mát trước nay chưa từng có.

Đang thả tinh thần hưởng thụ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, hắn nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, dư quang thoáng nhìn, thấy thứ mình đang gối lên là đùi sư phụ, nhất thời sợ hết hồn!

Trong lòng run sợ giữ nguyên đầu bất động, trộm nhìn lên trên, nhìn thấy cằm, môi, mũi, sau đó là mắt Lưu Vân. Trong lòng hắn đau khổ hò hét: Đệch! Thế rốt cuộc là đang nhắm mắt, hay là rũ mắt? Góc độ này không nhận ra được a!

Thật cẩn thận chậm rãi chuyển đầu mình ra, đang chuẩn bị ngồi thẳng người dậy, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm thanh lãnh quen thuộc: “Tỉnh?” Giật mình một cái vội vàng quay đầu nhìn qua, thấy Lưu Vân đang dựa vào chân Ngân Sương nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn nhìn Ngân Sương dịu ngoan nghe lời, đen mặt quay đầu tìm Tiểu Hắc, phát hiện Tiểu Hắc đang vẫy đuôi thích thú ăn cỏ bên dòng suối, sắc mặt nhất thời lại đen thêm vài phần, lại quay đầu đầy mặt hâm mộ nhìn về phía Ngân Sương.

Lưu Vân đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía hắn. Đường Đường chuyển ánh mắt từ trên người Ngân Sương lên mặt hắn, kinh ngạc nhìn. Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau trước chốc lát, Lưu Vân nhìn vành tai từng chút từng chút đỏ lên của hắn, mặt đầy khó hiểu.

“Sư phụ… Sớm…” Đường Đường ngây ngây ngốc ngốc hô một tiếng, vội vàng đứng lên chạy ào về phía dòng suối: “Ta đi rửa mặt!”

Ghé vào bên suối hoảng hốt nhìn hình phản chiếu trong dòng nước một lúc lâu, bàn tay ôm ngực mới chậm rãi buông ra, Đường Đường hứng nước vỗ mạnh lên mặt, lập tức bị lạnh đến rùng mình, nhất thời thanh tỉnh lại.

“Nên đi thôi.” Lưu Vân trong lúc hắn ngẩn người đã sớm rửa mặt xong, dắt Ngân Sương đi tới.

“Ưm!” Đường Đường vội vàng bật dậy, chạy đi dắt Tiểu Hắc.

Lưu Vân nhìn khuôn mặt đầy nước của hắn, nhíu mày đưa một tấm khăn qua: “Lau đi.”

“Ân?” Đường Đường sửng sốt một cái, vội vàng nhận lấy tấm khăn lau lau mặt, đang lau đột nhiên nhớ đến đây là khăn sư phụ vừa mới dùng, trên mặt nháy mắt đỏ như ráng chiều.

Hắn lau khô mặt, trả lại khăn, mơ mơ hồ hồ trèo lên lưng Tiểu Hắc, nhìn chằm chằm bờm Tiểu Hắc một lát, đầu óc bị tắc nghẽn đột nhiên như bị ngựa đá một cái, bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, vắt hết não nhớ lại xem trước lúc lau mặt mắt hắn có gỉ hay không.

囧… Vì sao lại rối rắm vấn đề này…

Đường Đường đập đầu vào cổ Tiểu Hắc, trán dùng sức nghiền qua nghiền lại, nghiền xong đột nhiên nhếch khoé miệng ngây ngô cười, lại ôm chặt cổ Tiểu Hắc cọ cọ cọ cọ.

“Tư thế cưỡi ngựa như thế nào?” Lưu Vân nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của hắn, lại không nhịn được lạnh mặt.

Đường Đường vội vàng ngồi thẳng người, cười hì hì nắm dây cương, định mở đường, đột nhiên sờ sờ bụng, giương mắt nói: “Đói…”

“Nhịn một chút, đằng trước có quán dừng chân, qua đó ăn bát mì.”

Vừa nghe nói có thức ăn nóng, Đường Đường cắn lương khô một ngày nhất thời hai mắt bừng sáng, nuốt nuốt nước miếng, vội vàng giục ngựa chạy về phía trước.

Hai người đi dọc theo đường núi, không bao lâu đã thấy được đường lớn bằng phẳng xám bụi, lại đi một lúc nữa, phía trước quả nhiên có quán dừng chân. Bên cạnh quán dựng một túp lều cũ nát, bên trong tốp năm tụm ba ngồi mấy người, mặt đều đầy phong trần mệt mỏi.

Chủ quán từ xa đã nhìn thấy hai con ngựa to một đen một trắng chạy đến, vội vàng giục nương tử nhà mình đi làm tiếp hai bát mì. Vừa nói xong, ngựa đã đi đến gần, chủ quán thấy hai người xuống đều khí chất bất phàm, vội vàng nhiệt tình nghênh đón.

Hai người tìm một cái bàn thoạt nhìn có vẻ sạch sẽ. Lưu Vân tháo bội kiếm bên hông xuống đặt lên bàn, nghiêm chỉnh ngồi xuống. Đường Đường cũng đặt mông ngồi xuống theo, ánh mắt lập tức bay đến thanh kiếm.

Qua một ngày một đêm, hắn mới chú ý thì ra sư phụ mang kiếm xuất môn, vừa thấy vậy, nhất thời có một loại hương vị võ hiệp nồng đậm đập vào mặt. Đường Đường một bên hút mì, một bên tâm trí hướng về, mặt đầy sùng bái nhìn kiếm, nhìn sư phụ, lại nhìn nhìn kiếm, lại nhìn nhìn sư phụ, thỉnh thoảng liếc Ngân Sương một cái, lại nhìn nhìn sư phụ…

Lưu Vân bị hắn nhìn không hiểu ra sao, lạnh mắt trừng hắn.

Đường Đường rụt cổ, ngoan ngoãn vùi đầu vào bát mì.