Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly

Chương 19




" Nhìn ngươi chắc không có phận sự gì chứ?”. Cố Viễn đáp nhẹ phủi bụi đất dính trên quần áo.

Tên hài đồng kia sao chịu được sự khinh thị , mặt nghiêm , há mồm liền niệm thần chú.

Thư Kỳ cả kinh , chẳng lẽ hắn muốn phun ra sợi tơ nhện? Bị thứ này vây chặt cũng không dễ chịu gì mấy.

Bất quá lần này thứ hắn gọi không phải sợi tơ , mà là các vải lụa trắng như tuyết.

Mấy chục vải lụa trắng đến chói mắt từ bốn phương tám hướng ở cánh rừng đang giương nanh múa vuốt thổi quét mà đến , giống như không gì có thể ngăn chặn được sự tức giận đó.

Thư Kỳ không thể động đậy được , âm thầm lo lắng cho Cố Viễn.

Mắt thấy thứ vải trắng đang tới gần , Thư Kỳ cư nhiên ngửi được một cỗ nồng đậm mùi máu tươi . Rõ ràng là màu trắng thuần khiết , lại che giấu sự vô tận hắc ám , tự dưng làm cho người ta cảm thấy được sợ hãi.

Đến đây , đến đây ! Mắt thấy hẳn sẽ bị thứ quái vật gớm giếc đó cắn nuốt , Thư Kỳ bật thốt kinh hô :” Chạy mau!”

Công tử áo trắng vẫn chưa sử dụng công lực , không có gì phản ứng.

Khi thứ vải gớm giếc sắp chạm đến thân thể hắn , chân phải hắn đáp nhẹ xuống dưới đất bay lên không nhảy lên cao , một thanh long đao lóe hàn quang sắc bén từ trong tay áo xuất hiện , dừng ở bàn tay mảnh khảnh công tử áo trắng.

Thứ vải gấm vóc giống như có ánh mắt , đều hướng hắn ráo diết .

Hắn đang cười.

Thư Kỳ rõ ràng nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn mơ hồ cười. Trong thời khắc nguy cấp , hắn cư nhiên còn cười được .

” Cẩn thận .!”

Công tử áo trắng nhắm mắt treo ở không trung , tựa hồ tích tụ năng lượng , nghe được tiếng là của nàng. Đột nhiên hai mắt mở sáng , hướng thanh đao tới quái vật màu trắng mà chém tới . Lưỡi đao sắc bén ở không trung vẽ lên một đường cong hoàn mỹ.

Một nhát đao dứt khoát !!!

Như độc xà phun độc tới gần hắn đều chạy tán loạn , chạm vào đất tức hóa thành hư ảo. Chưa tới gần người , quái vật cảm giác trên người đối phương toát công lực thâm hậu , thập phần kiêng kị nhanh chóng lui trở về . Không ngừng lui về phía sau , bỗng nhiên trốn vào cánh rừng , thoát khỏi tầm mắt của bọn họ.

Thư Kỳ ngây ngẩn cả người , nàng sớm phỏng đoán võ công rất cao , chính là chưa từng nghĩ tới lại như vậy.

Lại nhìn hắn , Cố Viễn đã định thần thu lại đao , đáp nhẹ xuống đất. Vừa rồi rõ ràng công lực rất mạnh , ngoan mà chuẩn , phải hao phí không ít sức lực , nhưng mà hai người có khoảng cách gần như vậy , Thư Kỷ cảm thấu được hơi thở của hắn , không có một chút biến đổi. Cuối cùng , Thư Kỳ thực lòng tin phục , không thể nhận xét qua tướng mạo , quả nhiên nội lực thâm hậu , không giống thâm hậu , không giống tầm thường.

Hài đồng kia chấp nhận chịu thua.

” Thả người!”. Cố Viễn thản nhiên hạ lệnh , trong lời nói không để cho kháng cự uy hiếp.

Hài đồng sợ hãi mà nghe theo , các sợi tơ nháy mắt biến mất , nàng được tự do.

Được thả lỏng ra , nàng động tay động chân ,ãn gân cốt liền khôi phục như thường.

” Đi thôi!”. Cố Viễn cười nói.

Nàng lo lắng nhìn tên tiểu quỷ kia , để nàng đi nhẹ nhàng như vậy , sẽ không còn thấy động tác võ thuật đẹp mắt. Thế nhưng hắn vẫn không nhúc nhích nhìn bọn họ rời đi.

Đi được khoảng mười thước , sau lưng hai người truyền đến tiếng khóc u oán thê lương của tên hài đồng kia.

Thư Kỳ ngây ngẩn cả người , khó hiểu , sao lại thế này . Này , khóc làm chi giống như bị ủy khuất , ta mới là người bị hại mà.

Cố Viễn xoay người quay đầu lại , nhìn tên hài đồng rồi cười nói , khóe miệng mang theo vài phẩn giọng mỉa mai :” Nếu ngươi còn nháo như vậy , chỉ sợ mọi người càng xem thường ngươi.”

Tên tiểu quỷ nghe nói như thế , cư nhiên dừng tiếng khóc , chỉ mếu máo , yên lặng nhìn hắn , giống như đang đánh giá hắn.

” Ngươi phải đối xử tốt với chính mình mới có thể khiến người khác kính trọng.” Cố Viễn thu lại khuôn mặt tươi cười , đôi mắt sâu không lường được , nhìn bằng ánh mắt nghiêm túc.

Thư Kỳ mơ hồ nhìn đứa nhỏ hình như đang gật đầu , thật sự có tiếp thu.