Couple 50

Chương 12




Chương I (tiếp): CUỘC ĐỤNG ĐỘ

Trường Đại học Tinh Hoa buổi hoàng hôn vừa yên bình vừa đáng yêu, nhà hàng Top nổi tiếng đã bật đèn sáng trưng.

Không gian rộng lớn, cánh cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt, tấm rèm cửa bằng lông thiên nga màu tím khiến cả phòng ăn chìm trong một không khí ẩm thực ngọt ngào và lãng mạn.

- Thưa các bạn học sinh. Chào mừng các bạn đã đến với Đại học Tinh Hoa! Tôi là chủ nhiệm của các bạn, các bạn có thể gọi tôi là Sir Chung. Hôm nay, chúng tôi tổ chức một bửa tiệc chào mừng rất thịnh soạn cho các bạn, hi vọng mỗi người trong các bạn đều có buổi tối thật vui vẻ.

Một người đàn ông trung niên đeo kính, khí chất nho nhã và hào hùng với màn mở đầu của mình.

Giọng nói vừa kết thúc…ting ting…tang tang…

Cả phòng ăn phút chốc vang lên những âm thanh lộn xộn, các học sinh đều đắm mình trong hương vị tuyệt hảo của các món ăn ngon, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả tôi!

Ngồi trước bàn ăn thịnh soạn, tôi hoàn toàn quên hết những gì mình đã nói với Tô Hựu Tuệ, giảm béo là sự nghiệp cả đời của phụ nữ.

Chính vào lúc tôi đang vô tư ăn uống rất ngon lành thì một giọng nói rất dễ chịu vang lên bên cạnh.

- Chào bạn.

Tôi quay đầu lại, một màu vàng hoàng kim quen thuộc đập vào mắt tôi.

Một chàng trai tuấn tú đang tười cười đứng sau lưng tôi, một tay cầm chiếc đĩa bạc, hơi cuói người, tư thế vô cùng nho nhã, đưa chiếc đĩa cho tôi, trên đó là một hai ly sâm banh sóng sánh sắc vàng tuyệt đẹp.

- A! Là bạn sao? – Nhìn vào đôi mặt màu xám nhạt trước mặt, tôi vui mừng, mắt sáng lên, - Bạn chính là người trên máy bay…

- Haha, không ngờ sau lần gặp gỡ tình cờ trên máy bay, không ngờ chúng ta lại có thể gặp lại trong ngôi trường Tinh Hoa xinh đẹp này, mình cảm thấy vo cùng minh hạnh!

Giọng nói vô cùng dễ chịu và dịu dàng của chàng trai khiến tôi như muốn bay lên, bất giác suy nghĩ lại trở về lúc đó.

Gã thiếu gia đó quá hống hách phải không? Thực ra bạn có thể ngủ hoặc ngắm cảnh.

Nếu không phải là chàng trai này thì có thể đó là chuyến bay tồi tệ nhất trong đời tôi.

Tôi nhìn anh, hơi ngẩn ngơ, nhưng bỗng dưng nghĩ lại cái gì đó, ngượng ngùng nói:

- Đúng rồi, cái che mắt của bạn, mình…

Cho tới lúc xuống máy bay rồi tôi mới nhớ ra mình chưa trả cái che mắt cho anh ta. Nhưng tôi vẫn cất giữ nó rất cẩn thận. Bởi vì đó là hồi ức duy nhất khiến tôi được an ủi trong chuyến bay tồi tệ đó.

Không ngờ tôi lại đươc gặp anh lần nữa trong nhà ăn này, quả thực bất ngờ!

- Ha ha, cái che mắt đó coi như là món quà đầu tiên mình tặng bạn đi.

Anh còn chưa chờ tôi nói hết đã dịu dàng cười nói:

- Mình còn chưa chính thức giới thiệu về bản thân. Mình tên là Kỷ Minh.

Nói xong anh hơi nâng ly rượu lên hướng về phía tôi.

Ánh mắt màu xám nhạt của Kỷ Minh sáng lên như mặt hồ dưới trăng, giọng nói anh như một dạ khúc trong mơ, tôi thấy người mình như tan ra, nở một nụ cười e ấp, ngón cái và ngón giữa nâng ly rượu lên, khẽ cụng nhẹ vào ly của Kỷ Minh, sau đó khẽ nhấp một ngụm.

Vị ngọt xen lẫn vị chát của sâm-panh tan ra trên đầu lưỡi, khiến trái tim tôi thêm rung động.

Tôi vui vẻ tự giới thiệu:

- Chào bạn, mình tên là Bạch Tô Cơ!

- Ha ha, “gà chay” đi với “gà gáy”. Hai người đúng là một đôi trời sinh!

An Vũ Phong?

Nghe thấy giọng nói như có nam châm đó, tôi chỉ cảm thấy một khoảng trống sau lưng mình dường như tối đi.

Lại là hắn.

Hắn hại tôi bẽ mặt trước mọi người không nói làm gì, bây giờ còn bỉ ổi tới mức nghe lén người khác nói chuyện. Bây giờ hắn còn mặt mũi đi tới đây sao?

Tôi nhìn nụ cười gian tà trên mặt hắn, khẽ hừ lạnh một tiếng, giả vờ như không nhìn thấy gì.