CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Quyển 2 - Chương 15




Sáng thứ Năm trước khi đi làm tôi ghé qua phòng Cary. Hé cửa nhìn thấy anh đang ngủ, tôi đang định đi luôn.

“Chào em.” Anh mở mắt dậy goi nhỏ.

“Chào.” Tôi bước vô phòng.

“Được về nhà thích quá.” Cary dụi mắt. “Em ổn không?”

“Ừ, em chỉ định ghé vào xem anh thế nào trước khi đi làm thôi. Chừng tám giờ em về. Trên đường về em sẽ ghé mua đồ ăn luôn, nên khoảng bảy giờ em nhắn coi anh muốn ăn gì” tôi phải ngừng lại để ngáp.

“Tên cross đó uống thuốc gì vậy?”

“Hả?”

“Anh cũng thuộc dạng có nhu cầu cao, nhưng ngay cả anh cũng không làm cả đêm như vậy được. Cứ mỗi lần anh nghĩ “chắc là xong rồi” thì hắn ta lại tiếp tục lần nữa.”

Tôi đỏ mặt.

Cary cười phá lên. “Không cần mở đèn anh cũng biết mặt em đỏ như gấc.”

“Đáng ra anh nên đeo tai nghe vô chứ.” Tôi lầm bầm.

“Không cần phải áy náy, anh cũng muốn kiểm tra coi máy móc mình còn hoạt động bình thường không, từ trước hôm bị đánh tới giờ anh không còn thấy nó “thức dậy buổi sáng” nữa.”

“Ui... tởm quá.” Tôi bước ra khỏi phòng. “Tối nay bố em tới đó. Mà sáng sớm mai thì đúng hơn, năm giờ bố mới đáp.”

“Em đi đón không?”

“Có chứ.”

Nụ cười của anh tắt ngúm. “Cứ vậy hoài em sẽ chết cho coi. Cả tuần này em có ngủ nghê gì đàng hoàng đâu.”

“Từ từ em sẽ ngủ bù. Gặp sau nhé.”

“Mà nè.” Cary gọi với theo. “Tối qua như vậy có nghĩa là hai đứa làm lành rồi hả?”

Tôi đứng lại tựa trên khung cửa, thở dài. “Có chuyện gì đó không ổn, nhưng anh ấy nhất quyết không chịu nói. Em đã viết một lá thư kể tất cả những cảm giác lo lắng đau khổ của em ra rồi.”

“Ôi cưng ơi, mấy chuyện đó không bao giờ viết ra hết được.”

“Ừm... dù sao thì nó cũng chỉ mang lại cho em một đêm bị vắt kiệt như vậy thôi chứ cũng chẳng biết thêm được gì. Anh ấy nói là anh ấy buộc phải làm vậy. Rốt cuộc thì em cũng không biết thực chất là chuyện gì.”

Cary khẽ gật đầu.

“Anh làm như anh hiểu lắm vậy.”

“Anh hiểu cái đoạn em bị vắt kiệt sức.”

Nghe câu đó tôi hơi lạnh người. “Ý anh Gideon làm vậy là để em chịu để anh ấy yêu thêm một thời gian nữa hả?”

“Có thể lắm.” Cary tán thành.

Tôi nhắm mắt, ráng nuốt trôi lời giải thích đó. “Em phải đi đây. Gặp sau nhé.”

Những cơn ác mộng tới không bao giờ báo trước. Và lúc nào cũng canh lúc người ta yếu đuối nhất để thình lình xuất hiện, tàn phá không thương xót.

Và nhất là không phải lúc nào ác mộng cũng chỉ đến trong giấc ngủ.

Tôi ngồi yên trong đau khổ thì Mark và ông Waters trình bày những điểm chính trong chiến dịch quảng cáo cho rượu vodka Kingsman, còn Gideon ngồi sờ sờ ngay đầu bàn trong bộ com-ple đen với áo sơ mi trắng.

Anh cố tình phớt lờ tôi ngay từ khi bước vô phòng họp, chỉ bắt tay chiếu lệ lúc ông Waters giới thiệu tôi thôi. Cú va chạm vội càng đó cũng đủ khiến cơ thể tôi nhận ra làn da quen thuộc mà mới đêm qua còn quấn lấy tôi. Ngược lại, Gideon làm như không hề quen biết, mắt lơ đãng. “Chào cô Tramell.”

Hoàn toàn trái ngược với lần trước khi hai đứa gặp nhau trong chính căn phòng này. Lúc đó anh làm như chỉ nhìn thấy mỗi mình tôi, ánh mắt cứ chằm chằm như thiêu đốt và không thèm che giấu. Rồi khi ra khỏi phòng anh còn tuyên bố muốn làm tình với tôi và sẽ xử lý hết tất cả những gì ngăn cản chuyện đó.

Còn lần này ngay khi cuộc họp vừa kết thúc là anh đứng phắt dậy, bắt tay Mark và Waters xong nhanh chóng bước ra khỏi phòng sau khi liếc nhanh qua tôi một cách bí hiểm. Hai cô nàng tóc nâu kiều diễm, giám đốc của công ty, hối hả chạy theo.

Mark nhìn tôi thắc mắc. Tôi đành lắc đầu.

Về tới bàn, tôi bắt đầu làm việc chăm chỉ cho tới tận chiều. Tranh thủ giờ nghỉ trưa, tôi ngồi tra cứu xem nên đưa bố đi đâu chơi. Cuối cùng tôi quyết định chọn ba nơi: tòa nhà Empire, tượng Nữ thần Tự do với một vở kịch ở Broadway. Chỗ tượng Nữ thần Tự do thì chỉ là kế hoạch dự phòng thôi, chưa chắc ông đã muốn đi. Thật ra tôi nghĩ có khi cũng khỏi cần đi phà qua đó, đứng bên này nhìn qua cũng được rồi. Bố không ở đây lâu, nên tôi không muốn bắt ông làm nhiều thứ quá.

Giữa buổi chiều tôi gọi điện lên văn phòng Gideon.

“Chào Scott.” Anh chàng thư ký nghe máy. “Tôi nói chuyện nhanh với sếp anh một chút được không?”

“Chờ một chút để tôi xem đã nhé.”

Tôi bán tín bán nghi là mình sẽ bị từ chối, nhưng xuối cùng sau vài phút chờ đợi thì Gideon cũng nghe máy.

“Sao hả, Eva?”

Tôi cố tận hưởng giọng nói đó trong một tích tắc. “Xin lỗi vì đã làm phiền anh, có thể hơi ngớ ngẩn nhưng em muốn hỏi tối mai anh có ăn tối với bố con em được không?”

“Anh sẽ tới.” Anh nói cộc lốc.

“Anh đưa cả Ireland qua nữa chứ?” tôi ngạc nhiên vì giọng mình nghe vẫn bình thường, dù trong lòng thở phào mừng rỡ.

Im lặng một chút. “Có.”

“Chiều nay anh có cuộc họp trễ, nên mình sẽ gặp nhau ở chỗ bác sĩ Petersen luôn. Angus chở em đi, còn anh đi taxi tới sau.”

“Được thôi.” Tôi ngồi sâu xuống ghế, thoáng thấy một chút hy vọng. Việc anh vẫn đến gặp bố tôi và tiếp tục lịch điều trị coi như là dấu hiệu khả quan. Rõ ràng là hai đứa đang có vấn đề, nhưng anh vẫn chưa bỏ cuộc. “Gặp anh sau vậy.”

Angus thả tôi xuống phòng khám của bác sĩ Petersen lúc sáu giờ kém mười lăm phút. Khi tôi vô, phòng ông để cửa mở, ông vẫy chào rồi đứng dậy bắt tay tôi.

“Cô khỏe không Eva?”

“Khá hơn rồi ạ.”

“Nhìn cô có vẻ mệt.”

“Ai cũng noi vậy hết.” Tôi trả lời khô khan.

Ông nhìn ra cửa. “Còn Gideon đâu?”

“Anh ấy bận họp nên đi riêng.”

“Vậy hả.” Ông ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế. “Cũng là cơ hội tốt cho mình trao đổi riêng một chút. Cô có muốn nói về chuyện gì trước khi cậu ấy tới không?”

Tôi ngồi xuống rồi giãi bày tâm sự với bác sĩ Petersen, kể ông nghe chuyến đi tuyệt vời ra bờ biển hồi cuối tuần, rồi sau đó là một tuần dài toàn những chuyện kỳ cục khó hiểu. “Tôi thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi có cảm giác anh ấy đang gặp khó khăn, nhưng không tài nào cạy miệng anh ấy được. Anh ấy hoàn toàn xa lánh tôi. Thật lòng mà nói tôi cũng bắt đầu hết kiên nhãn. Tôi lo là việc anh ấy cư xử như vậy có liên quan tới Corinne. Cứ hễ mỗi lần hai đứa gặp khủng khoảng thì y như rằng lý do chính là cô ta.”

Tôi nhìn xuống hai bàn tay mình đang vặn vẹo xoắn vào nhau, sực nhớ mẹ tôi cũng có thói quen đó, nên cố thả lỏng hai tay.

Bác sĩ ngưng đánh máy, ngước lên nhìn tôi. “Hôm thứ Ba anh ta có nói với cô là sẽ không đi điều trị không.”

“Không.” Tôi bàng hoàng khi nghe tin đó. “Anh ấy không nói gì cả.”

“Anh ta cũng không báo với tôi luôn. Tôi cho rằng thông thường anh ấy không xử sự như vậy, đúng không.”

Tôi lắc đầu.

Bác sĩ Petersen bắt chéo hai tay trên đầu gối. “Có những lúc một trong hai người sẽ muốn lùi lại một chút, chuyện đó không có gì là lạ trong một mối quan hệ như thế này. Cả hai người không chỉ đang phải cố gắng vun đắp tình cảm, mà còn phải tự giải quyết những vấn đề của bản thân mỗi người nữa.”

“Nhưng tôi không chị nổi nữa.” Tôi hít sâu. “Tôi không thẻ đu theo cái chong chóng này được hoài. Những lời tôi viết trong bức thư gửi anh ấy... thật khủng khiếp, dù đó đều là sự thật. Chúng tôi đã có khoảng thời gian rất hạnh phúc bên nhau. Anh ấy đã nói...”

Tôi phải ngưng lại một lúc rồi mới nói tiếp, giọng lạc đi. “Anh ấy đã nói với tôi rất nhiều điều tuyệt vời. Tôi không muốn mất đi nhữn ký ức đẹp đẽ đó. Tôi cứ đấu tranh tư tưởng rằng mình có nên bỏ cuộc ngay lúc này khi mà tôi còn có thể chủ động hay không, nhưng tôi vẫn chưa làm vậy bởi vì lời hứa với anh, và với bản thân mình, hứa là tôi sẽ không bỏ chạy nữa, mà sẽ đấu tranh tới cùng cho tình yêu này.”

“Đó là những gì cô đang suy nghĩ đó hả?”

“Ừ, không dễ chút nào. Có những việc anh ấy làm đã khiến tôi phản ứng lại bằng những hành động mà tôi đã phải mất một thời gian dài để sửa... tôi đang lo cho tình trạng thần kinh của mình. Có lẽ có những thứ dù cố gắng hết sức vẫn không thể đạt được, phải vậy không?”

Bác sĩ Petersen nghiêng đầu, hỏi. “Vậy nếu cô quyết định không bỏ cuộc, thì tệ nhất chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Ông hỏi tôi hả?”

“Ừ, viễn cảnh đen tối nhất là gì?”

“Ừm...” tôi xòe hai bàn tay ra đặt trên đùi. “Anh ấy cứ tiếp tục xa lánh, thì tôi lại càng đeo bám dữ dội hơn cho tới khi mất hết tỉnh táo lẫn tự trọng. Cuối cùng anh ấy sẽ quay lại cuộc sống bình thường, còn tôi thì đi điều trị tâm lý tiếp.”

Ông vẫn chăm chú nhìn, ánh mắt quan tâm và kiên nhẫn như động viên tôi nói tiếp.

“Tôi sợ anh ấy cứ lằng nhằng như vậy mà không chịu dứt khoát, trong khi tôi cũng không dám làm gì. Tôi cứ bám lấy con tàu đang chìm rồi chìm theo luôn. Tôi ước gì mình có thể tin là nếu đã tới lúc thì anh ấy sẽ dứt khoát nói lời chia tay.”

“Cô có nghĩ chuyện đó là cần thiết không?”

“Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ có.” Tôi rời mắt khỏi cái đồng hồ treo tường. “Gần bảy giờ rồi, anh ta đã cho cả hai chúng ta leo cây, vậy thì chắc khả năng đó khá lớn.”

Tôi hơi bực bội với chính mình khi không hề thấy ngạc nhiên lúc bước ra khỏi nhà vào năm giờ kém mười lăm phút sáng mà đã thấy chiếc Bentley chờ sẵn bên lề đường. Người lái xe không phải là Angus. Anh chàng này trẻ hơn nhiều, chắc tầm ba mươi tuổi, làn da bánh mật, mắt và tóc đều màu đen, có vẻ người gốc La tinh.

“Cảm ơn anh.” Tôi nói khi anh chàng định mở cửa. “Nhưng tôi đi taxi.”

Nghe vậy, người gác cổng trực ca đêm bước xuống đường vẫy xe cho tôi.

“Ông Cross bảo tôi đưa cô tới LaGuardia.” Anh chàng lái xe nói.

“Anh về nói lại với ông Cross là từ giờ về sau tôi không dùng xe của ông ấy nữa.” Tôi vừa nói vừa bước tới phía chiếc taxi mới đậu lại, xong ngoái lại nhìn khi nói tiếp đoạn cuối. “Nhắn thêm giùm là tôi kêu anh ấy đi chết đi.”

Rồi tôi lên xe đi mất.

Có thể tôi có phần thiên vị khi nghĩ bố rất nổi bật trong đám đông, nhưng thực tế xem ra đúng là như vậy.

Vừa bước ra khỏi khu vực kiểm tra an ninh, Victor Reyes đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Ông cao hơn một mét tám, thân hình cân đối vạm vỡ, lại có dáng vẻ oai vệ của người thi hành pháp luật. Dù đang đi nghỉ ông vẫn không bỏ thói quen nghề nghiệp, mắt đảo một vòng quan sát mọi thứ xung quanh. Bố mặc quần jeans với áo sơ mi đen, trên vai đei cái túi du lịch bằng vải. Tóc ông đen và xoăn, đôi mắt xám ảm đạm giống của tôi. Nhìn ông cuốn hút theo kiểu đăm chiêu có phần nguye hiểm và chịu chơi, tôi không khỏi tưởng tượng bố bên cạnh vẻ đẹp kiêu sa, nữ tính của mẹ. Tôi chưa bao giờ thấy hai người đứng cạnh nhau, kể cả trong hình, nên rất tò mò.

“Bố.” Tôi vẫy tay gọi.

Mặt ông tươi tỉnh hẳn khi thấy tôi, miệng nở nụ cười rộng hết cỡ.

“Con gái đây rồi!” ông oomg chầm lấy tôi, nhấc lên khỏi mặt đất. “Bố nhớ con muốn chết!”

Tôi không ngăn được, bật khóc nức nở. Những cảm xúc khi gặp lại bố chính là giọt ngước làm tràn ly.

“Nè.” Bố lắc vai tôi. “Sao vậy con?”

tôi vòng tay gì chặt cổ ông, lòng thầm biết ơn cuộc đoàn tụ này vì tôi biết sự có mặt của ông sẽ tạm thời làm tôi quên đi mọi thứ khác.

“Con cũng nhớ bố muốn chết.” Tôi sụt sịt

Trên đường về, ông hỏi lại mấy câu y chang cảnh sát đã hỏi Cary về vụ tấn công. Tôi cố làm ông chú tâm vô câu chuyện khi taxi đỗ trước tòa nhà tôi đang ở, nhưng cũng không có tác dụng gì mấy.

Ông nhìn rất kỹ mái vòm nhô ra bằng kính, rồi người gác cổng, Paul, khi ông này ngả mũ cửa và mở cửa cho chúng tôi. Ánh mắt ông quét qua cả quầy lễ tân và tiền sảnh khi hai bố con tiến vào thang máy.

Bố vẫn không nói hay biểu hiện gì, nhưng tôi hiểu ông đang nhẩm tính coi một chỗ ở như vầy ở New York này sẽ ngốn mất bao nhiêu tiền. Vào tới căn hộ của tôi, ông lập tức chú ý tới diện tích rộng lớn của gian phòng, nhưng khung cửa sổ lớn nhìn ra thành phố tráng lệ, lại thêm cái tivi màn hình phẳng treo trên tường thuộc loại hàng xịn nhất nữa chứ.

Ông thừa biết tôi không thể nào tự thuê nổi chỗ này. Ông hiểu bố dượng có thể chu cấp cho tôi những thứ mà ông không bao giờ làm được. Không biết chuyện này có làm ông nghĩ tới mẹ, người cũng có những nhu cầu vượt quá tầm tay ông không.

“Ở đây an ninh tốt lắm đó bố.” Tôi ra chiều giải thích. “Nếu không có tên trong danh sách thì phải nhờ cư dân xuống bảo lãnh, không là họ không cho vô đâu.”

Ông thở mạnh. “Vậy tốt quá.”

“Dạ. Nếu không thì con nghĩ mẹ ngủ không yên đâu.”

Nghe tới đó ông có vẻ thư giãn đôi chút.

“Để con đưa bố về phòng nhé.” Tôi dắt ông tới phòng cho khách ở cuối hành lang. Căn phòng có buồng tắm, tủ lạnh riêng với cả một quầy rượu. Bố nhìn qua hết mọi thứ trước khi bỏ túi đồ xuống cái giường cực lớn. “Mệt không con?”

Ông nhìn mặt tôi. “Bố biết con mệt lắm, hôm nay còn phải đi làm nữa, hay đi ngủ thêm một chút nữa đi nhé.”

Tôi che miệng ngáp rồi gật đầu đồng ý. “Vậy cũng được.”

“Chừng nào dậy thì gọi bố luôn, bố sẽ pha cà phê cho trong lúc con thay đồ.” Ông vươn vai.

“Tuyệt vời.” Giọng tôi hơi lạc đi vì muốn khóc. Trước đây mỗi lần ngủ chung lúc nào Gideon cũng dậy trước pha cà phê cho tôi. Tôi nhớ những thói quen nhỏ đó của hai đứa.

Mà tôi cũng bắt đầu tập sống thiếu mấy thứ đó rồi.

Tôi nhón chân hôn lên má bố. “Bố tới chơi con vui quá.”

Rồi tôi nhắm nghiền mắt, siết ông thật lâu. Vừa bước ra khỏi chợ với mấy túi thức ăn trên tay, tôi cau mày khó chịu khi thấy Angus đậu xe ở góc đường. Sáng nay tôi đã từ chối lên xe đi làm, rồi hồi nãy khi ra khỏi tòa nhà Crossfire tôi lại phải từ chối thêm lần nữa, vậy mà ông ta vẫn dai dẳng bám theo. Thật là lố bịch. Tôi thầm nghĩ có thể Gideon dù không muốn xem tôi là bạn gái nữa, nhưng cái dục vọng vô độ cộng với chứng loạn thần kinh của anh khiến anh muốn kiểm soát không cho bất kỳ ai, hay cụ thể hơn là Bertt, đụng tới tôi.

Trên đường về nhà, tôi tự “thưởng” mình khi nghĩ tới cảnh mời Bertt tới ăn tối hôm nay. Angus sẽ phải hối hả gọi điện báo cho Gideon khi thấy Bertt xuất hiện. Thật ra cũng chỉ tưởng tượng cho hả cơn giận thôi, chứ tôi sẽ không đời nào làm vậy với Bertt, vả lại anh cũng đang ở Florida rồi còn gì. Nhưng trò đó có tác dụng ghê, làm tôi thấy phấn khích hơn hẳn. Khi vô tới nhà, lần đâu tiền trong cả tuần nay tôi đã thấy vui vẻ trở lại.

Tôi bỏ đồ ăn trong bếp rồi đi tìm bố. Thì ra ông đang chơi điện tử với Cary trong phòng, Cary chơi có một tay vì tay kia đang bó bột.

“Chết nè.” Bố la lớn.

“Bác nên tự thấy xấu hổ vì ăn hiếp người tàn tật nhé.” Cary trả đũa.

Cary quay ra nháy mắt với tôi. Tự nhiên tôi thấy thương anh tới nỗi bước nhanh lại hôn lên trán anh, chỗ có vết bầm.

“Cảm ơn anh.” Tôi nói nhỏ.

“Cho ăn là được rồi, anh sắp chết đói rồi nè.”

“Em mua nguyên liệu để làm món enchilada rồi.”

Bố tôi mỉm cười, biết thế nào tôi cũng nhờ phụ. “Ồ vậy hả?”

“Khi nào bố chơi xong thì mình làm. Con đi tắm cái đã.”

Hơn nửa tiếng sau, hai bố con tôi đứng trong bếp cuộn pô mai với thịt gà chiên sẵn, tôi nghĩ ra cách đó để tiết kiệm thời gian. Dàn máy hát trong phòng khách vừa chuyển sang đĩa mới, giọng nam truyền cảm của Van Morrison vang lên khắp nhà.

“Ôi chao.” Bố thốt lên rồi kéo tôi ra xoay theo điệu nhac, cất giọng nam trong hát theo.

Tôi cười phá lên hạnh phúc.

Ông đặt mu bàn tay lên lưng để khỏi làm dơ áo tôi với mấy ngón tay lấm mỡ, hai cha con cứ thế vừa nhảy vừa hát. Xoay hết một vòng thì tôi bắt gặp hai vị khác đang đứng bên quầy bếp.

Nụ cười tắt ngấm, tôi suýt vấp té làm bố phải đỡ.

“Sao vậy, con có tới hai cái chân trái hả?” ông chọc, mắt vẫn không rời tôi nên không thấy gì.

“Eva khiêu vũ rất giỏi.” Gideon cất tiếng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng mà tôi ghét cay ghét đắng.

Bố cũng ngưng cười, quay lại nhìn.

Gideon bước vòng qua kệ đi vô bếp. Hôm nay anh mặc quần jeans với áo thun Yankee, khá là phù hợp hoàn cảnh, thậm chí còn có thể giúp cho hai người bắt chuyện nhay hơn, vì bố vốn là người hâm mộ trung thành của đội bóng chày Padres.

“Nhưng giờ cháu mới biết cô ấy hát cũng hay nữa. Cháu là Gideon Cross.” Anh tự giới thiệu rồi chìa tay ra.

“Victor Reyes.” Bố giơ mấy ngón tay đầy dầu mỡ. “Nhưng tay tôi đang dơ lắm.”

“Không sao.”

Nghe vậy ông nhúm vai rồi bắt tay anh.

Tôi thảy cho hai người cái khăn lau tay rồi ra chỗ Ireland. Cô bé nhìn tươi tỉnh sinh động hẳn, đôi mắt xanh sáng lấp lánh, mặt hồng hào.

“Chị rất vui vì em tới được.” Tôi cẩn thận ôm cô bé. “Hôm nay nhìn em xinh lắm!”

“Chị cũng vậy.”

Chỉ là lời khen xã giao nhưng tôi cũng thấy vui. Hồi nãy lúc tắm xong tôi đâu có chải tóc trang điểm gì, vì không nghĩ là Gideon sẽ tới. Lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh là hôm qua lúc anh nói sẽ gặp tôi ở chỗ bác sĩ Petersen.

Ireland nhìn qua bếp. “Em phụ được gì không?”

“Được chứ. Nhưng em ráng đừng có tính nhầm lượng ca-lo-ri trong đồ ăn nha, không thôi là chết khiếp đó.” Khi được giới thiệu với Ireland, bố tôi niềm nở hơn lúc nói chuyện với Gideon nhiều. Xong tôi đưa cô bé qua bồn rửa tay.

Tôi chỉ Ireland làm tiếp mấy cuộn enchiladas cuối cùng, trong khi bố bỏ mấy chai Dos Equis, một loại bia Mê-hi-co mà Gideon mang tới, vô tủ lạnh. Tôi cũng chẳng thèm thắc mắc sao Gideon biết hôm nay tôi nấu món Mễ. Tôi chỉ không hiểu sao anh lại phí thời gian tìm hiểu chuyện đó, trong khi rõ ràng mấy hôm nay anh đang rất bận, tới nỗi đi điều trị còn không có thời gian nữa là.

Lúc bố đi về phòng tắm rửa, Gideon tới sau lưng tôi, vòng tay ôm ngay hông rồi hôn nhẹ lên mặt.

“Eva ơi.”

Tôi cố cưỡng lại ý muốn dựa vào anh. “Thôi đi.” Tôi nói khẽ. “Không cần làm bộ đâu.”

Anh thở mạnh, hơi nóng phả lên tóc tôi, tay vẫn nán lại thêm một lúc trên người tôi. Rồi có tiếng rung, Gideon bước lùi lại móc điện thoại ra coi.

“Anh nghe máy một chút.” Anh nói nhanh rồi bước ra khỏi bếp.

Ireland rụt rè bước tới, nói nhỏ. “Cảm ơn chị. Em biết chị bắt anh ấy phải dắt em theo.”

Tôi cố mỉm cười với cô bé. “Gideon mà không muốn thì đâu có ai ép được anh ấy.”

“Có, chị làm được.” Ireland hất mái tóc đen dài bóng mượt ra sau vai. “Tại chị không thấy ánh mắt lấp lánh của anh ấy lúc đứng xem chị nhảy đó thôi. Em cứ tưởng anh ấy bật khóc tới nơi chứ. Mà lúc trong thang máy anh ấy hồi hộp dữ lắm, dù lúc nào cũng cố giấu.”

Tôi nhìn xuốn lon nước sốt trên tay, thấy tim mình vỡ vụn ra thêm nhiều mảnh nữa.

“Chị đang giận anh ấy hả?” Ireland hỏi.

Tôi hắng giọng lấy lại bình tĩnh. “Có những người làm bạn thì tốt hơn.”

“Nhưng chị nói là yêu anh ấy mà.”

“Yêu thôi nhiều khi cũng chưa đủ.” Tôi quay qua lấy đồ mở hộp, bắt gặp Gideon đứng phía bên kia quầy bếp, nhìn chằm chằm làm tôi sững người.

Anh hơi nghiến răng trong một lúc, rồi hỏi. “Em uống một chai bia không?”

Tôi gật đầu. Uống rượu luôn càng tốt.

“Lấy ly không?”

“Khỏi.”

Anh quay nhìn Ireland. “Em có khát không? Có nước, nước ngọt, sữa nữa.”

“Hay là bia luôn nhé?” cô bé cười hớn hở.

“Đừng có tưởng bở.” Gideon nhăn mặt.

Tôi quan sát Ireland. Rõ ràng cô bé rạng rỡ hẳn lên mỗi lần được Gideon chú ý. Thật khó tin là Gideon không nhận ra tình cảm của cô em gái. Có thể vào thời điểm này đó chỉ là sự ngưỡng mộ bên ngoài, nhưng chỉ cần được quan tâm là tình cảm đó sẽ lớn mạnh ngay. Hy vọng anh sẽ không bỏ phí.

Lúc đưa tôi chai bia, Gideon giữ tay tôi lại một chút, nhìn sâu vào mắt. Tôi biết anh đang cố nhớ lại tối hôm trước.

Với tôi bây giờ chuyện đó không khác gì một giấc mơ. Dường như anh không hề ghé qua đêm hôm đó. Thậm chí tôi còn có đủ lý do tin rằng trong cơn tuyệt vọng thèm khát anh, tôi đã tự tưởng tượng ra chuyện đó hòng giải thoát cho cơ thể quẳn quại của mình khỏi cơn ham muốn điên cuồng. Nếu không vì cảm giác đau rát vẫn còn dai dẳng trong người, chắc tôi không tài nào biết được đêm đó là sự thật hay chỉ là giấc mơ hão huyền.

Tôi giật chai bia trên tay anh rồi quay chỗ khác. Không phảo là tôi muốn chia tay hẳn, nhưng rõ ràng lúc này hai đứa cần nghỉ ngơi một thời gian. Gideon phải quyết định xem anh muốn cái gì và tôi có ý nghĩa gì với anh. Sự thay đổi như chong chóng của anh sẽ làm tôi kiệt sức, và tôi không thể để chuyện đó xảy ra. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.

“Anh phụ được gì không?” Gideon hỏi.

Tôi trả lời mà không nhìn anh, để tránh phải đau lòng. “Anh coi đưa Cary ra được không? Có xe đẩy ở trong phòng đó.”

“Được rồi.”

Anh vừa đi khỏi, tôi nhận ra mình thấy nhẹ nhõm hẳn.

Ireland vội vàng chạy tới. “Anh Cary bị làm sao vậy?”

“Vừa dọn bàn chị vừa kể cho nghe.”

Tôi không ngờ mình vẫn có tâm trạng để ăn. Có lẽ tôi quá mải mê theo dõi cuộc gằng co ngầm giữa Gideon và bố tôi nên theo quán tính cứ liên tục bỏ đồ ăn vô miệng. Ở đầu bàn bên kia, Cary làm Ireland cười rộ lên từng tràng, làm tôi cũng vui lây. Phía bên này bố ngồi đầu bàn, Gideon ngồi bên trái, còn tôi ngồi bên phải.

Hai người đang nói chuyện rôm rả, lúc đầu là về bóng chày, y như tôi dự đoán, sau đó chuyển sang trò đánh gôn. Nhìn bề ngoài cả hai đều có vẻ thư thái dễ chịu, nhưng trong không khí có một sự căng thẳng ngấm ngầm. Tôi để ý thấy hôm nay Gideon không đeo cái đồng hồ mắc tiền của anh. Đúng là anh có tính toán kỹ lưỡng để xuất hiện trong bộ dạng “bình dân” nhất có thể.

Nhưng dù cố gắng thế nào thì biểu hiện bên ngoài cũng không thay đổi được bản chất con người anh. Không gì có thể che giấu được địa vị của anh trong xã hội – một người luôn ở thế bề trên, chủ một tập đoàn lớn với đầy quyền lực trong tay. Điều đó hiển hiện trong mỗi cử chỉ, lời nói và ánh mắt của anh.

Thế nên anh và bố đều cố dò xét xem ai đang chiếm thế thượng phong, mà tôi nghĩ tôi giống như “chiến lợi phẩm” ở giữa. Làm như là ai cũng có thể điều khiển cuộc đời tôi, ngoài duy nhất chính bản thân tôi ra.

Tôi cũng hiểu một điều là bố chỉ vừa mới được làm bố tôi từ bốn năm nay thôi, nên chắc chắn ông sẽ không dễ dàng từ bỏ đặc quyền đó. Còn Gideon, anh đang tranh giành một vị trí mà tôi không còn muốn trao cho anh nữa.

Nhưng tay anh vẫn đang đeo chiếc nhẫn của tôi. Tôi cố không để mình nghĩ ngợi về chuyện đó, nhưng tận đáy lòng tôi vẫn còn muốn hy vọng, vẫn còn muốn tin.

Lúc cả nhà vừa ăn xong món chính, tôi đứng dậy định dọn bàn để mang đồ tráng miệng ra thì điện thoại reo.

“Eva hả? Có thanh tra Graves và thanh tra Michna ở sở cảnh sát New York tới tìm cô nè.” Cô nàng lễ tân thông báo.

Tôi liếc nhìn Cary, thầm nghĩ không biết họ đã điều tra ra được thủ phạm tấn công anh chưa. Tôi nói tiếp tân cho họ lên rồi cúp máy, quay lại bàn ăn.

Cary nhướn mày giải thích.

“Cảnh sát tới.” Tôi giải thích. “Chắc họ có manh mối mới.”

Bố tôi lập tức chú ý, ánh mắt sắc như dao. “Để bố ra đón họ.”

Ireland phụ tôi dọn dẹp, hai chị em vừa mang hết ly vào bồn rửa là có tiếng chuông cửa. Tôi chùi tay rồi ra phòng khách.

Không phải hai vị thanh tra mà tôi đang tưởng. Hai người này khác mấy người hôm trước hỏi chuyện Cary.

Gideon cũng xuất hiện trở lại, đút điện thoại vô túi áo.

Tôi thắc mắc ai mà cứ gọi cho anh ấy suốt.

“Cô Eva Tramell.” Người nữ thanh tra gầy gò, gương mặt nghiêm nghị duy có đôi mắt xanh sắc sảo là dễ nhìn nhất, với mái tóc xoăn mày nâu và không hề trang điểm. Cô ta mặc áo sơ my, quần tay với giày đế bằng màu đen, chiếc áo khoác mỏng để lộ phù hiệu và khẩu súng đeo bên hông. “Tôi là thanh tra Shelly Graves ở sở cảnh sát New York, còn đây là đồng nghiệp tôi, thanh ra Richard Michna. Chúng tôi rất tiếc vì phải làm phiền cô vào tối thứ Sáu.”

Michna lớn tuổi hơn, dáng người cao nhưng hơi béo. Tóc ông hơi bạc chỗ hai bên thái dương, phái trước đỉnh đầu đã bắt đầu hói. Đôi mắt đen sắc bén quét một vòng khắp căn nhà trong khi Graves nhìn tôi chăm chú.

“Xin chào.” Tôi lịch sự.

Bố đóng cửa lại. Có vẻ như dáng điệu hay cử chỉ của ông làm Michna chú ý. “Người trong nghề hả?”

“Ừ, ở sở California. Tôi tới đây thăm Eva là con gái tôi. Có chuyện gì vậy?”

“Chúng tôi chỉ muốn hỏi cô vài câu. Thưa cô Tramell.” Graves nói, rồi nhìn qua Gideon. “Và cả ông nữa, ông Cross.”

“Có leien quan tới vụ hành hung Cary không?” tôi hỏi.

“Mình ngồi xuống trước đã.” Graves liếc nhìn Cary.

Mọi người vô phòng khách, nhưng cuối cùng chỉ có tôi với Ireland ngồi xuống, còn lại ai cũng đứng hết. Bố đẩy xe cho Cary.

“Nhà đẹp quá.” Michna nói.

“Cảm ơn.” Tôi nhìn Cary, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ông ở chơi lâu không?” cô ta hỏi bố.

“Hết cuối tuần thôi.”

Graves mỉm cười với tôi. “Cô có thường sang Cali thăm bố không?”

“Tôi mới dọn từ đó qua đây hồi tháng trước.”

“Hồi nhỏ tôi có đi Disneyland một lần. Lâu lắm rồi, tôi cũng muốn qua đó chơi lại.”

Tôi nhíu mày, thắc mắc sao cô ta lại cứ tán gẫu.

“Bọn này chỉ muốn hỏi vài câu.” Michna lôi trong túi ra cuốn sổ. “Sẽ cố gắng không làm mất thời gian của mọi người.”

Graves gật đầu, mắt vẫn nhìn tôi chăm chú. “Cô Tramell, cô có thể cho chúng tôi biết cô có quen một người đàn ông tên Nathan Barker không?”

Căn phòng bỗng quay cuồng. Có tiếng Cary chửi thề, rồi anh nhổm đứng dậy, lết tới ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay tôi.

“Cô Tramell.” Graves ngồi xuống ghế đối diện.

“Anh ta là con riêng của chồng trước của mẹ Eva.” Cary cau cáo. “Mà có chuyện gì?”

“Lần cuối cùng cô gặp ông Barker là khi nào?” Michna hỏi.

Ở trong phòng xử án. Tôi cố nuốt nước bọt, nhưng miệng khô như đang ngậm cát. “Tám năm trước.” Tôi lạc giọng.

“Vậy cô có biết ông ta đã có mặt ở New York không?”

Chúa ơi. Tôi lắc đầu quầy quậy.

Tôi tuyệt vọng hết nhìn Cary rồi tới Gideon. Bố tôi không biết chuyện của Nathan. Tôi không muốn để ông phát hiện ra.

Cary siết chặt tay tôi. Còn Gideon thậm chí không thèm nhìn tôi.

“Ông Cross.” Graves hỏi tiếp. “Còn ông thì sao?”

“Tôi thì làm sao?”

“Ông có biết Nathan Berker không?”

Tôi đưa mắt ngụ ý van xin Gideon đừng nói gì trước mặt bố. Nhưng anh không hề nhìn qua tôi.

“Cô hẳn phải có câu trả lời rồi nên mới hỏi như vậy.” Anh nói.

Bụng tôi thắt lại, lạnh toát cả người. Gideon vẫn nhất quyết không nhìn tôi. Tôi cố gắng suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra... mọi chuyện đang đi tới đâu...

“Mấy câu hỏi này nhằm mục đích gì?” bố lại hỏi

Tim tôi đập thình thịch, máu trong người sôi lên. Chỉ nội cái tin Nathan đang ở quanh đây cũng đủ khiến tôi hoảng loạn. Tôi thở hổn hển, thấy căn phòng như đang chao đảo. Tôi tưởng mình sắp ngất sỉu.

Graves gương đôi mắt cú vọ nhìn tôi chằm chằm. “Cô cho chúng tôi biết hôm qua cô đã ở đâu được không?”

“Tôi ở đâu hả?” tôi lắp bắp. “Hôm qua hả?”

“Đừng trả lời.” Bố tôi ra lệnh. “Sẽ không có nói năng gì nếu chúng tôi không được biết mục đích của cuộc thẩm vấn này.”

Michna gật gù như thể đoán trước bố sẽ nói vậy. “Thi thể của Nathan Berker được phát hiện vào sáng nay.”