CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Quyển 2 - Chương 17




Suốt hai ngày cuối tuần, hai bố con tôi lê la khắp New York. Ưu tiên hàng đầu là ẩm thực, nên tôi đưa bố đi đủ chỗ, từ tiệm bánh phô mai Junior cho tới quán xúc xích Gray's Papaya, rồi cả mua pizza ở nhà hàng John's đem về ăn với Cary nữa. Hai bố con còn leo lên tòa nhà Emprie State ngắm tượng Nữ thần Tự do từng đó đã đủ thỏa mãn bố rồi. Xong tôi đưa ông đi xem một buổi biểu diễn ở Broadway, rồi tản bộ ra quảng trường Thời Đại nóng bức, đông đúc và hôi hám, nhưng bù lại có nhiều màn trình diễn ấn tượng của các nghệ sĩ đường phố. Tôi vừa đi vừa chụp hình gửi cho Cary xem rồi lại cùng cười với nhau.

Bố rất ấn tượng khi thấy lực lượng cảnh sát phản ứng nhanh hiện diện khắp nơi trong thành phố, và cũng như tôi, ông thích thú ngắm cảnh sát cưỡi ngựa đi tuần tra vòng qua công viên Trung Tâm trên xe hình ngựa gỗ chuyên chở khách du lịch, xong chen lên cả tàu điện ngầm nữa. Tôi đưa ông đi thăm quan trung tâm mua sắm Rockefeller, Macy's và cả tòa nhà Crossfire, nơi mà ông cho là ấn tượng nhất trong số các tòa nhà ở New York. Mặc dù đi thăm thú nhiều nơi nhưng quan trọng nhất là hai bố con được đi cùng nhau, trò chuyện với nhau.

Cuối cùng tôi cũng được nghe kể bố mẹ gặp nhau như thế nào. Thì ra là từ một lần chiếc xe thể thao đắc tiền của mẹ xẹp lốp ngay gần tiệm sửa xe bố làm. Làm tôi nhớ tới bài hát nổi tiếng Uptown Girl của Billy Joel. Lúc tôi nói vậy, bố cười lớn vì đó cũng là một trong những bài hát yêu thích cảu ông. Ông nói vẫn còn nhớ như in lúc mẹ bước ra khỏi chiếc xe nhỏ như đồ chơi đó và làm cho mặt đất dưới chân ông chao đảo. Bà là hiện thân của tất cả mọi thứ đẹp dẽ nhất ông từ nhìn thấy trên thế gian này, cho tới ngày tôi chào đời.

“Bố có trách mẹ không?”

“Trước đây thì có.” Ông quàng một tay qua vai tôi. “Bố sẽ không bao giờ tha thứ chuyện mẹ con không cho con mang họ của bố. Nhưng còn chuyện tiền bạc thì bố không giận nữa. Về lâu về dài thì đúng là bố không thể mang lại hạnh phúc cho mẹ con như bà ấy muốn, và bà ấy hiểu bản thân mình rất rõ nên nhìn thấy trước điều đó.”

Tôi gật đầu, thầm cảm thấy buồn cho ba người.

Ông áp mặt lên trán tôi một lúc. “Nói thật lòng, dù bố ước gì bố là người có thể lo cho con được nhiều như dượng con, nhưng bố vẫn thấy vui vì con được như vậy. Bố không sĩ diện tới nỗi không hiểu được là lựa chọn của mẹ con đã mang lại cho con một cuộc sống tốt hơn. Mà bố cũng không buồn với những gì mình đang có, một cuộc sống vừa ý và đứa con gái ngoan làm bố tự hào. Bố nghĩ bố cũng có thể được gọi là giàu có vì đã có hết mọi thứ mình muốn rồi.”

Tôi đứng lại, ôm chầm lấy bố. “Con thương bố lắm. Có bố ở đây con vui ghê.”

Trong vòng tay của bố, tôi đã nghĩ rồi mọi chuyện sẽ ổn. Nói cho cùng thì cả bố và mẹ tôi đều đang sống tốt dù không được sống cùng người mình yêu.

Tôi cũng sẽ làm được như vậy. Tôi vô cùng suy sụp sau khi bố về. Mấy ngày sau đó trôi qua lây lất. Mỗi ngày tôi tự nhủ mình không chờ đợi gì từ Gideon hết, để rồi buổi tối khi lên giường tôi lại bắt đầu khóc nức nở tới khi ngủ thiếp đi, vì lại thêm một ngày trôi qua mà anh không thèm liên lạc.

Mọi người đều lo lắng cho tôi, nhất là Mark và Steven. Hôm thứ Tư lúc đi ăn trưa ở nhà hàng chỗ Shawna làm, cả ba đều cố chọc tôi cười. Thật tình thì tôi cũng vui khi đi cùng hai anh em nhà Steven và Mark, bởi tôi rất quý bọn họ. Nhưng lúc nào trong lòng tôi cũng như có một lỗ hổng không thể lấp đầy, còn chưa kể tới nỗi lo lắng thường trực về việc cảnh sát đang điều tra cái chết của Nathan.

Ngày nào mẹ tôi cũng gọi để cập nhật tình hình. Từ hôm đó tới giờ cảnh sát vẫn chưa liên lạc lại.

Tôi lo là cảnh sát sẽ làm phiền Stanton. Nhưng bởi vì dượng hoàn toàn vô tội, nên chắc họ cũng chẳng tìm được gì. Nhưng... tôi vẫn lo không biết họ có đào bới thêm được gì không. Rõ ràng có khả năng đó là vụ giết người nên họ mới bỏ công điều tra dữ vậy. Mà Nathan chỉ vừa mới tới đây, ai lại muốn giết hắn chứ?

Tận đáy lòng tôi vẫn cho là Gideon đã làm chuyện đó. Suy nghĩ đó càng khiến tôi không thể quên được anh, bởi trong tôi, một phần nào đó, hay có thể nói là con bé gái mười bốn tuổi ngày đó, vẫn luôn muốn Nathan phải chết, muốn hắn phải chịu đựng những gì hắn đã gây ra cho tôi năm xưa. Hắn đã cướp đi của tôi sự hồn nhiên, trinh trắng, khiến tôi đánh mất cả danh dự và lòng tự trọng. Khi bị sẩy thai trong đau đớn cùng cực, tôi cũng chỉ mới là một đứa trẻ con không hơn không kém.

Mỗi ngày trôi qua, tôi phải gắng gượng từng phút một. Tôi buộc mình đi tập Kraw Maga, buộc mình ngồi xem tivi, ép mình nói cười khi cần, hầu hết là khi bên cạnh Cary, rồi cố gắng thức dậy mỗi buổi sáng để bắt đầu thêm một ngày như vậy nữa. Tôi giả vờ là cõi lòng mình chưa chết. Tôi không còn cảm thấy gì ngoài cơn đau nhức nhối thường trực trong người. Tôi ốm hẳn đi, ngủ rất nhiều nhưng vẫn luôn có cảm giác vô cùng mệt mỏi.

Vào ngày thứ Năm, tức là sau sáu ngày không gặp Gideon, tôi lại tiếp tục cuộc chiến đấu đó. Tôi gọi điện đến văn phòng bác sĩ Petersen báo hủy vị điều trị chung. Tối hôm đó tôi kêu Clancy chở qua căn hộ của anh, gửi lại cho lễ tân một phong bì đựng cái nhẫn với chìa khóa nhà. Không nhắn nhủ gì nữa, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi.

Ngày hôm sau, ở công ty có thêm nhân viên mới vô làm trợ lý cho một giám đốc phụ trách khách hàng khác, nên Mark nhờ tôi hướng dẫn cho người này. Anh chàng tên Will, vừa gặp tôi đã mến ngay. Will có mái tóc đen xoăn cắt ngắn, nhưng lại để tóc mai hơi dài, đeo kính tròng vuông rất hợp với khuôn mặt. Anh uống nước ngọt chứ không uống cà phê, và vẫn đang yêu người yêu từ thời trung học.

Tôi dành phần lớn buổi sáng đưa anh chàng đi thăm quan khắp công ty.

“Cô có vẻ thích công ty này nhỉ.”

“Ừ, rất thích nữa là khác.” Tôi mỉm cười.

Will cũng cười. “Vậy tốt quá. Lúc đầu tôi cũng không dám chắc, vì thấy cô có vẻ không được nhiệt tình lắm ngay cả khi nói tốt về công ty.”

“Là lỗi của tôi, tôi vừa mới chia tay với bạn trai.” Tôi cố không bực mình. “Lúc này tôi không thấy hào hứng với thứ gì hết, ngay cả những thứ bình thường tôi vốn rất mê, như công việc ở đây chẳng hạn.”

“Tôi rất tiếc vè vụ chia tay.” Anh tỏ vẻ thông cảm.

“Ừ, tôi cũng tiếc.”

Tới thứ Bảy thì Cary đã khỏe hơn nhiều, dù tay và sườn vẫn còn băng nhưng anh đã tự đi lại được trong nhà mà không cần có y tá.

Mẹ tôi đưa tới cả một đội quân gồm sáu nhân viên thẩm mỹ viện mặc đồng phục trắng vô tình đồng bộ với nội thất của căn phòng khách. Cary sướng như được lên mây, dù đang bị thương nhưng anh vẫn không ngại ngùng gì hết. Khác với mấy lúc thường ngày, mẹ tôi có vẻ mệt mỏi. Tôi biết bà đang lo cho dượng, mà có thể còn nghĩ tới bố nữa. Sau gần hai mươi lăm năm gặp lại đâu thể nào coi như không có gì được. Không biết mẹ cảm thấy thế nào, chứ tôi thì thấy rõ tình cảm của bố dành cho bà.

Riêng tôi thì trong lúc này không còn gì hơn là được ở cùng mẹ và Cary, là hai người thân và hiểu tôi đủ để không nhắc gì tới Gideon và cùng không phàn nàn khi thấy tôi như người mất hồn. Mẹ mang cho tôi mộp hộp sô-cô-la Knipschildt đúng loại tôi thích, và để yên cho tôi nhấm nháp mà không hề mắng mỏ gì. Ngay cả người kiêng khem rất mực như bà cũng tán thành chuyện phụ nữ phải được ăn sô-cô-la.

“Em định sẽ làm gì?” Cary nhìn tôi qua lớp mặt nạ dưỡng da. Anh đang được tỉa lại tóc theo đúng kiểu bồng bềnh gợi cảm thường ngày, móng tay móng chân cũng đang được cắt tỉa rất kỹ lưỡng.

Tôi vừa liếm sô-cô-la dính trên tay vừa suy nghĩ. Lần đi làm đẹp trước là ngay hôm tôi thú nhận mình đang có tình cảm với Gideon. Hôm đó hai đứa sẽ hẹn hò lần đầu tiên, và tôi biết chắc sẽ gần gũi anh nên chọn gói dịch vụ làm cho cơ thể mềm mại, thơm tho hơn vì muốn mình gợi tình trong mắt anh.

Nhưng giờ thì khác. Nói theo một cách nào đó thì xuối cùng tôi cũng có cơ hội làm lại từ đầu. Dù cuộc điều tra về cái chết của Nathan khiến tất cả mọi người đều lo lắng, nhưng cái thực tế là hắn đã chết bỗng khiến tôi nhẹ nhõm vô cùng, điều mà trước đây tôi chưa hề nghĩ tới. Sâu trong tiềm thức tôi luôn có nỗi sợ hãi sẽ chạm phải hắn ở đâu đó. Giờ thì tôi hoàn toàn tự do.

Giờ thì tôi còn có thể bắt đầu cuộc sống của người New York theo một cách khác. Tôi không phải có trách nhiệm với ai, tôi có thể đi bất kỳ đâu, là bất kỳ ai tôi muốn. Tôi chưa hề được làm Eva Tramell có công việc trong mơ ở một công ty quảng cáo. Thời gian vừa rồi tôi chỉ là cô gái chân ướt chân ráo từ San Diego đến, chưa gì đã bị cuốn vào vòng xoáy của một người đàn ông bí ẩn đầy quyền lực. Chính Eva Tramell đó đang ở ngày thứ tám không có Gideon, như con thú lẩn ra một góc nằm cuộn tròn liếm láp cái vết thương mà còn lâu lắm mới lành. Biết đâu chừng vết thương đó sẽ không bao giờ khỏi nữa, bởi tôi không nghĩ mình sẽ còn có thể yêu ai giống như yêu Gideon. Dù tốt hay xấu, anh vẫn là người hiểu tôi nhất. Anh là một nửa của tôi, là hình ảnh phản chiếu của tôi trong gương.

“Eva nè?” Cary ngắt ngang mạch suy nghĩ đó.

“Em muốn làm mới hết.” Tôi nói đầy quyết tâm. “Cắt tóc ngắn nè, kiểu nào trẻ trung nghịch ngợm môt chút, sơn móng tay móng chân màu đỏ tươi nữa. Em muốn thành một người mới.”

Cary nhướn mày. “Móng tay thì được, tóc thì phải coi lại. Em đừng vội quyết định trong lúc đang thất tình một gã đàn ông, sau này sẽ hối hận đó.”

Tôi hất hàm. “Em cứ làm đó, Cary Taylor à. Hoặc là anh ủng hộ em, hoặc là ngồi im mà coi thôi.”

“Eva ơi!” Mẹ tôi phấn khích. “Mẹ biết phải mà gì với tóc con rồi. Chắc chắn sẽ đẹp lắm cho coi.”

Cary cười. “Thôi được rồi, cưng, để coi Eva mới như thế nào.”

Hóa ra “Eva mới” nhìn rất hiện đại, quyến rũ và có phần sắc sảo. Mái tóc dài thẳng trước đây của tôi giờ chỉ còn ngang vai, cắt thành nhiều lớp dài ngắn khác nhau, rồi nhuộm xen kẽ màu bạch kim, ôm lấy gương mặt. Tôi thử trang điểm coi làm sao cho hợp với tóc mới, rồi chọn đánh mắt màu xám khói với môi hồng nhạt.

Cuối cùng tôi lại chọn sơn móng tay màu nâu chứ không phải đỏ. Tôi đang thấy thích màu nâu, vậy thôi. Không thể chối cãi là tâm lý tôi đang không bình thường.

“Anh rút lại câu hồi nãy nha.” Cary huýt sao. “Rõ ràng em đóng bộ “thật tình” rất đẹp.”

“Thấy chưa!” mẹ tôi reo lên, cười toe toét. “Giờ nhìn con cực kỳ sành điệu rồi đó.”

“Vậy đó hả?” tôi lạ lẫm ngắm mình trong gương. Nhìn tôi hơi già dặn một chút, nhưng rất hiện đại và quyến rũ. Sau gần hai tuần nhìn vào đôi mắt vô hồn của mình mỗi khi soi gương, giờ đây hình ảnh mới làm tôi phấn chấn hẳn. Gương mặt hơi ốm đi một chút và cặp mắt buồn bã hóa ra lại rất hợp với phong cách táo bạo này.

Mẹ tôi nằng nặc là phải đi ra ngoài ăn vì tối nay ai cũng đẹp hết. Lúc mẹ gọi điện báo cho dượng chuẩn bị, tôi như cảm nhận được niềm vui của ông trước sự háo hức rất trẻ con và nữ tính cảu bà. Mẹ để dượng chọn nhà hàng, rồi lấy cho tôi một cái đầm màu đen trong tủ áo. Xong mẹ cầm một cái đầm khác cảu tôi lên ướm thử.

“Mẹ thay cái đó luôn đi.” Tôi thấy hơi mắc cười nhưng khá thích thú khi mẹ hoàn toàn có thể mặc được quần áo cảu đứa con gái nhỏ hơn bà gần hai mươi tuổi.

Chuẩn bị xong, mẹ tôi qua giúp Cary.

Tôi đứng ngoài cửa nhìn vô, thấy mẹ đang bắng nhắng đi lại xung quanh anh, miệng liếng thoắng theo kiểu độc thoại của bà. Cary đứng yên, môi nở nụ cười hạnh phúc, mắt thích thú nhìn theo mẹ.

Mẹ vuốt phẳng vai áo cho anh, tay khéo léo thắt cà vạt, xong lùi ra ngắm thành quả của mình. Một bên tay áo xắn lên để lộ chỗ băng bó, trên mặt vẫn còn mấy vết bầm, thế nhưng cái vẻ thanh lịch tuyệt vời mang thương hiệu Cary Taylor vẫn không hề bị giảm sút.

Mẹ tôi cười rạng rõ. “Tuyệt vời, Cary à. Không còn từ nào khác.”

“Cảm ơn.”

Bà bước tới hôn lên má anh. “Bề ngoài đẹp gần bằng bên trong rồi đó.”

Cary chớp chớp mắt, bối rối nhìn tôi. Tôi tựa lên thành cửa nói. “Mẹ con em nhìn thấu ruột gan anh, Cary Taylor à. Cái vẻ bề ngoài hào nhoáng của anh không đánh lừa được đâu, bọn này biết anh có một trái tim đẹp hơn vậy nữa.”

“Đi nào!” mẹ tôi quàng tay hai đứa lôi ra khỏi phòng.

Ba mẹ con xuống tới sảnh thì thấy xe limousine của dượng Stanton đã chờ sẵn. Ông bước xuống xe, vòng tay ôm mẹ, hôn lên má bà để khỏi làm lem song môi. Stanton có vẻ bề ngoài cuốn hút với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh da trời. Dù gương mặt đã có nếp nhăn, ông vẫn đẹp trai, dáng người cân đối khỏe mạnh.

Dượng cũng hôn lên má tôi. “Eva! Hôm nay con đẹp mê hồn.”

Tôi cười, thắc mắc không biết như vậy có nghĩa là tôi sắp hút hồn ai đó hay nhìn giống như đang chờ bị ai đó hút hồn.

Stanton bắt tay Cary rồi vỗ nhẹ lên vai anh. “Thấy cậu đi lại được thì đỡ quá, chàng trai trẻ ạ. Cậu làm chúng tôi sợ hết hồn.”

“Cảm ơn bác, vì tất cả mọi thứ.”

Stanton phẩy tay. “Không bao giờ phải nói cảm ơn với tôi đâu.”

Mẹ hít sâu rồi thở mạnh ra. Mắt bà lấp lánh nhìn dượng. Thấy bị tôi bắt gặp, bà quay lại nở một nụ cười chứa đựng sự bình yên, mãn nguyện.

Cả nhà ăn tối ở một câu lạc bộ sang trọng, có ban nhạc sống với hai nhạc sĩ, một nam một nữ, thay phiên nhau hát trong suốt bữa ăn sang trọng dưới ánh nến. Thức ăn được phục vụ trên mấy chiếc bàn cao trải nhung, đúng không khí cổ điển của Manhattan như vẫn thường thấy trong phim ảnh. Tôi hoàn toàn bị không khí đó mê hoặc.

Trước khi tới món tráng miệng, Cary rủ tôi ra khiêu vũ. Trước đây tôi và Cary có học khiêu vũ chung, do bị em ép, nhưng lần này vì anh đang bị thương nên hai anh em gần như chỉ xoay nhè nhẹ tại chỗ, tận hưởng niềm hạnh phúc cuối ngày khi được có một bữa ăn ngon bên người thân.

“Em coi kìa.” Cary dõi mắt theo dượng đang điệu nghệ dìu mẹ trên sàn nhảy. “Richard yêu mẹ em ghê ha.”

“Ừ. Mẹ cũng hợp với dượng ấy. Mẹ và dượng ấy đều mang lại cho nhau thứ họ cần.”

Cary nhìn tôi. “Em nghĩ tới bố hả?”

“Chút chút.” Tôi đưa tay sờ nhẹ lên tóc anh, thầm nhớ những sợi tóc dài và đen của người khác. “Em chưa bao giờ nghĩ mình thuốc tuýt người lãng mạn hết. Đúng là em thích những mối tình thơ mộng, những cử chỉ âu yếm, hay cái cảm giác say sưa một ai đó. Nhưng em không tin vào mấy chuyện tình nhưu trong cổ tích, hay là chuyện nhất định phải cưới người mình yêu nhất làm chồng.”

“Cưng à, em với anh thuộc dang đã quá cạn kiệt mệt mỏi rồi. Mình cần chỉ làm tình với người hiểu rõ bản chất của mình và chịu chấp nhận mình thôi.”

Tôi cười như mếu. “vẫn có những lúc em tự lừa dối mình là em và Gideon có thể đến với nhau, chỉ cần yêu nhau thôi là đủ. Chắc tại vì em vẫn nghĩ em sẽ không yêu ai được như vậy, và em vẫn cố tin vào cái chuyện thần tiên là tinh yêu thực sự sẽ mang lại hạnh phúc suốt đời.”

Cary hôn nhẹ lên trán tôi. “Anh rất tiếc, Eva à. Anh biết em đang buồn lắm. Ước gì anh có thể giúp em.”

“Không hiểu sao em chưa bao giờ nghĩ là em chỉ cần quen với người nào làm cho em vui là được rồi.”

“Tiếc là hai đứa mình không có cảm xúc đó với nhau. Em với anh là hợp nhất trên đời rồi.”

Tôi cười phá lên rồi áp má lên ngực anh.

Khi bản nhạc kết thúc, hai đứa đang trên đường quay lại bàn thì bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên hông tôi. Tôi quay lại, bắt gặp cặp mắt của Christopher Vidal Con, em cùng mẹ khác cha với Gideon.

“Tôi mời cô nhảy bản tiếp theo nhé?” anh chàng nhoẻn nụ cười ngây thơ thường thấy. Gương mặt không hề có dấu vết gì của con người hiểm độc mà tôi đã chứng kiến trong đoạn phim Cary quay lén được tại buổi tiệc ở vườn nhà Vidals hôm nọ.

Cary bước tới nhìn tôi dò hỏi.

Tôi định từ chối ngay, nhưng rồi đổi ý, nhìn quanh. “Anh ở đây một mình hả?”

“Chuyện đó thì có gì quan trọng?” Christopher kéo tôi lại. “Tôi muốn khiêu vũ với cô.” Rồi quay qua Cary. “Để tôi lo cho cô ấy.” Xong kéo tôi ra sàn nhảy.

Lần đầu tiên tôi và anh chàng này gặp nhau cũng trong hoàn cảnh tương tự, anh ta tới mời tôi khiêu vũ. Đó là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi với Gideon, và đã có chuyện không ổn ngay từ lúc đó.

“Cô thật tuyệt vời, Eva à. Tôi thích kiểu tóc này.”

Tôi ráng gượng một nụ cười. “Cảm ơn.”

“Thoải mái đi nào, cô có vẻ căng thẳng vậy, tôi đâu có căn đâu!”

“Xin lỗi, tôi chỉ không muốn làm ai đó đi cùng anh cảm thấy khó chịu thôi.”

“Chỉ có bố mẹ tôi với người quản lý của một ca sĩ đang muốn ký hợp đồng với hãng thôi.”

“À.” Lần này tôi mới cười thật. Tôi chỉ mong sao anh nói như vậy.

Tôi vừa nhảy vừa nhìn quanh phòng. Lúc bản nhạc kết thúc Elizabeth Vidal đứng lên bước ra khỏi bàn. Tôi mừng rỡ, lịch sự cáo từ Christopher nhưng anh ta phản đối.

“Tôi muốn vào toilet.” Tôi nói.

“Được thôi. Nhưng nhất định tôi sẽ mời cô một ly khi cô quay lại nhé.” Tôi đi theo sau bà mẹ, trong lòng phân vân không biết có nên quay lại nói thẳng vò mặt Christopher rằng hắn là một tên cặn bã khốn kiếp hay không. Không biết Magdalene có nói gì với hắn sau khi xem đoạn phim chưa. Mà nếu cô nàng vẫn chưa nói gì thì tôi cũng có thể hiểu tại sao.

Tôi đứng bên ngoài chờ Elizabeth Vidal. Khi bước ra nhìn thấy tôi, bà ta mỉm cười. Mẹ của Gideon rất đẹp, mái tóc đen thẳng dài và đôi mắt xanh giống Gideon và Ireland. Nhìn đôi mắt đó tim tôi thắt lại. Tôi nhớ anh gần như phát điên. Cứ mỗi giờ trôi qua là mỗi lần tôi phải ngăn mình không liên lạc với anh.

“Chào Eva.” Bà hôn phớt lên má tôi. “Christopher có chỉ, mà bác nhìn không ra con. Con đổi kiểu tóc nhìn lạ ghê. Nhưng mà rất đẹp.”

“Cảm ơn. Tôi muốn nói chuyện riêng với bà.”

“Vậy hả?” bà ta nhíu mày. “Có chuyện gì sao? Liên quan tới Gideon hả?”

“Đi thôi.” Tôi ra dấu đi về phía cuối hành lang gần lối thoát hiểm.

Khi đã đi khuất khỏi khu vực toilet, tôi mới cất lời. “Bà có nhớ hồi Gideon còn nhỏ có lần anh ấy nói với bà là anh ấy bị làm dụng không?”

Mặt Elizabeth tái nhợt. “Nó kể với con hả?”

“Anh ấy không kể, nhưng tôi nhìn thấy qua những cơn ác mộng kinh khủng của anh ấy, thấy anh ấy đau đớn van xin được buông tha.” Tôi nói nhỏ nhưng rất hằn học. Tôi phải ráng trấn tĩnh để không động tay động chân khi nhìn vô cái gương mặt vừa có vẻ xấu hổ nhưng cũng rất hung hăng cảu bà ta. “Nghĩa vụ của bà là phải ửng bộ và bảo vệ anh ấy.”

Elizabeth hất hàm. “Cô thì biết cái gì...”

“Chuyện xảy ra không phải lỗi của bà.” Tôi chồm tới, đắc thắng khi bà ta thụt lùi một bước. “Nhưng những gì xảy ra sau khi bà biết chuyện đều là tại bà hết.”

“Đồ khốn!” bà ta quát lại. “Cô không biết cô đang nói gì đâu. Sao cô dám ăn nói như vậy với tôi khi chưa biết đầu đuôi gì hết hả?”

“Ừ, tôi dám đó thì sao. Con trai bà đã bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng việc bà không tin anh ấy làm cái tổn hại đó tăng gấp triệu lần, biết chưa?”

“Cô tưởng tôi nỡ làm ngơ để con mình bị vậy hả?” hai mắt Elizabeth sáng rực, mặt đỏ gay vì tức giận. “Tôi đã đưa Gideon đi hai bác sĩ khác nhau để khám xem dấu vết bị tổn hại hay không. Tôi đã làm hết mọi thứ có thể.”

“Làm hết mọi thứ, ngoại trừ một chuyện người mẹ phải làm, đó là tin anh ấy.”

“Christopher cũng là con tôi mà. Nó thề thốt là không hề có chuyện gì hết. Vậy thì tôi phải tin ai, trong khi không có bằng chứng nào ủng hộ lời nói của Gideon hết?”

“Làm quái gì mà phải có bằng chứng? Lúc đó anh ấy chỉ là một đứa con nít thôi mà.” Tôi giận run người hay tay nắm chặt chỉ chực đấm vào mặt bà ta cho hả giận, không phải chỉ cho Gideon, mà cho cả hai đứa tôi. “Nhiệm vụ của bà là tin anh ấy vô điều kiện.”

“Hồi nhỏ Gideon có nhiều vấn đề lắm, nó phải điều trị liên tục sau cái chết của bố nó, và lúc nào cũng tìm mọi cách thu hút sự chú ý. Cô không biết đâu.”

“Nhưng tôi biết bây giờ anh ấy thế nào. Anh ấy là một người không lành lặn, bị tổn thương và nghĩ mình không có giá trị gì. Chính bà đã góp phần biến anh ấy thành như vậy.”

“Cô đi chết đi.” Elizabeth đùng đùng bỏ đi.

“Thì tôi đã chết rồi còn gì. Mà con trai bà cũng vậy thôi.” Tôi nói với theo.

Suốt ngày chủ nhật tôi lại trở về là Eva cũ.

Hôm nay Trey nghỉ làm để đưa Cary đi ăn rồi đi xem phim. Thấy hai người vui vẻ và đang cố gắng vì nhau tôi cũng vui lây. Có nhiều người gọi điện hỏi thăm nhwung Cary không rủ ai qua nhà hết, tôi nghĩ có thể anh ấy đang cân nhắc lại các mối quan hệ, vì hầu hết chắc chỉ là bạn bè ăn chơi thôi chứ cũng chả gắn bó gì.

ở nhà một mình, tôi chỉ ăn uống vớ vẩn rồi ngủ suốt, cũng chả buồn thay đồ. Tôi trốn trong phòng ngồi nhìn cái khung hình lúc trước vẫn để trên bàn làm việc, rồi lại khóc. Tôi nhớ cái cảm giác có chiếc nhẫn của anh trên tay, nhớ giọng nói của anh. Tôi thèm được anh vuốt ve, âu yếm, thèm được anh chăm sóc một cách dịu dàng, che chở.

Tới sáng thứ Hai, tôi lại hóa thành Eva mới bước ra khỏi nhà. Mắt kẻ màu xám, môi tô hồng, mái tóc cắt sành điệu, tôi thấy mình có thể giả làm một người khác, một người không biết tới đau khổ, lạc lõng và thù hận.

Chiếc Bentley vẫn đậu dưới nhà, nhưng Angus không ra khỏi xe nữa vì biết thế nào tôi cũng không chịu lên. Tôi không hiểu tại sao Gideon vẫn cứ băt Angus phí thời gian đi theo tôi suốt làm gì. Trừ khi anh ấy cảm thấy áy náy. Tôi ghét nhất là chuyện đó. Hai chữ đó làm ảnh hưởng tới quá nhiều người xung quanh tôi rồi. Phải chi mà mọi người cứ dẹp nó qua một bên mà sống tiếp, giống như tôi bây giờ đang cố gắng làm đây.

Buổi sáng trong công ty trôi qua nhanh vì ngoài những việc thường ngày tôi còn phải giúp Will, cậu nhân viên mới vào làm quen với công việc. Tôi mừng khi thấy anh chàng không ngại hỏi han liên tục, khiến tôi bận rộn mà không còn tâm trí ngồi đếm từng giây phút trôi qua kể từ lần cuối cùng gặp mặt Gideon.

“Nhìn em khỏe ra đó, Eva.” Mark nhận xét khi mới gặp tôi buổi sáng. “Em thấy ổn chưa?”

“Chưa hẳn. Nhưng chắc cũng sắp.”

Mark chồm tới chống tay lên bàn. “Hồi mới quen nhau được khoảng một năm rưỡi anh với Sveten cũng từng chia tay một lần rồi. Lúc đó tụi anh gặp một số khó khăn nên quyết định bỏ cuộc. Kinh khủng lắm.” Mặt anh nghiêm trọng. “Nhớ lại giai đoạn đó anh vẫn còn kinh hãi. Mỗi sáng thức dậy là cả một kỳ công, trong khi tên kia thì vẫn cứ phây phây. Dù sao thì... nếu em có cần giúp gì...”

“Cảm ơn anh. Cách anh giúp được em bây giờ là bắt em làm việc thật nhiều để không có thời gian suy nghĩ gì nữa.”

“Chuyện đó thì dễ.”

Tới giờ trưa, tôi và Will rủ Megumi đi ăn pizza ở gần đó. Megumi kể cho hai đứa nghe chuyện tình cảm đang tiến triển tốt cảu cô nàng với anh chàng được làm mối hôm nọ, còn Will thì vừa hoàn thành công đoạn trang trí căn hộ mới toanh của anh với bạn gái bằng một chuyến “phiêu lưu” vào thế giới IKEA. May mà tôi cũng có buổi làm đẹp hôm thứ Bảy để góp chuyện.

“Cuối tuần này tụi mình đi nghỉ ở Hamptons nè, ông bà anh ấy có nhà ở đó. Thích ha.” Megumi nói lúc cả bọn về tới Crossfire.

“Cực thích.” Tôi đi qua cửa an ninh. “Mình ganh tị với bồ đó, bồ được đi tránh nóng còn gì.”

“Chứ sao nữa.”

“Thích hơn ngồi ở nhà ráp bàn ghế nhiều!” Will bẩm bẩm rồi bước vô thang máy. “Mình chỉ mong làm cho xong thôi.”

Cửa thang đang đóng lại thì lại bật mở ra, rồi Gideon bước vô. Lập tức sự hiện diện của anh làm tôi choáng váng, giống như có một luồng điện mạnh chạy khắp người khiến tôi nổi da gà, dựng tóc gáy. Tôi sẽ lắc đầu khi bắt gặp ánh mắt của Megumi. Tôi biết quá rõ mình hoàn toàn không nên nhìn anh, vì biết đâu sẽ lại làm chuyện gì đó nông nổi ngu ngốc. Đã quá lâu không được ở bên anh khiến tôi thèm khát kinh khủng. Tôi đã từng được chạm vào anh, được nắm tay anh, vuốt tóc anh, tựa lên người anh. Giờ thì hết rồi. Nghĩ tới đó tim tôi đau buốt. Tôi phải cắn chặt môi để không bật ra tiếng rên ai oán.

Tôi hơi cúi mặt, nhưng có cảm giác anh đang nhìn mình. Tôi cố tập trung vào câu chuyện với Will và Megumi, tiếp tục bàn luận về đồ nội thất, rồi bình phẩm chuyện bạn trai bạn gái dọn tới sống chung.

Càng lúc số người còn lại trong thang máy càng ít đi. Sự hiện diện của anh càng thêm rõ rệt, như một sức hút cứ kéo tôi về phía đó. Tôi biết anh không khi nào đi thang máy đông người như vầy, nên vẫn thầm hy vọng, hay đúng hơn là thầm cầu xin cho lý do của chuyện này là vì anh muốn gặp tôi, dù bằng một cách không hề riêng tư chút nào.

Khi thang dừng ở tầng hai mươi, tôi hít sâu một hơi rồi chuẩn bị bước ra, lòng thầm tiếc nuối khi phải xa cái con người duy nhất khiến tôi thấy cuộc đời này đáng sống.

Cửa thang mở.

“Khoan đã.”

Tôi nhắm mắt khi nghe giọng ra lệnh nhẹ nhàng đó. Tôi biết mình nên đi tiếp như không có gì, vì ở bên anh dù chỉ thêm một phút nữa cũng sẽ khiến tôi đau khổ thêm thôi. Nhưng làm sao tôi cưỡng lại được? Tôi chưa bao giờ có khả năng từ chối Gideon bất cứ chuyện gì.

Tôi né qua một bên để mọi người bước ra. Will nhíu mày thắc mắc khi thấy tôi ở lại, nhưng Megumi đã kéo anh chàng đi. Cửa thang đóng lại.

Tôi thụt lùi vô một góc, tim đập thình thịch. Ở góc bên kia, Gideon có vẻ như đang chờ đợi, hay đúng hơn là đòi hỏi. Lúc thang lên tới tầng trên cùng, cơ thể tôi đã bắt đầu phản ứng lại ham muốn của anh. Tôi muốn anh kinh khủng qua từng hơi thở gấp gáp.

Anh vẫn chưa chạm vào mà tôi đã như vậy.

Thang vừa dừng lại, Gideon móc trong túi ra chìa khóa cắm vào ổ để giữ thang đứng yên. Rồi anh bước tới.

Hai đứa chỉ cách nhau vài phân. Tôi vẫn cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm xuống mũi giày bóng loáng của anh. Nhưng tôi nghe rõ hơi thở anh cũng đang dồn dập giống như tôi, ngửi được cái mùi da thịt đàn ông nồng nàn của anh. Tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực.

“Quay lưng lại đi Eva.”

Giọng ói đầy uy quyền quen thuộc và yêu dấu đó làm tôi rùng mình. Tôi nhắm mắt, quay người lại, thở hổn hển khi anh lập tức áp sát người tôi vào vách, đan hai bàn tay vào tay tôi, kéo lên qua khỏi đầu.

“Em đẹp quá.” Anh thì thào, áp mặt lên tóc tôi. “Nhìn em anh không chịu nổi.”

“Gideon. Anh đang làm gì vậy hả.”

Tôi cảm nhận rõ cơn đói của anh. Cơ thể anh căng cứng, nóng hổi, bên dưới cộm lên đâm cả vào lưng tôi. Tôi không cưỡng lại được, cũng dán chặt vào đó thèm được có anh bên trong mình, thèm được anh lấp đầy. Không có anh tôi vô cùng trống trải.

Gideon thở mạnh, run rẩy. Mấy ngón tay anh không ngừng động đậy, như thể đang cố kiềm chế để không sờ soạng lên người tôi.

Tôi cảm giác được chiếc nhẫn trên tay anh nên quay lại nhìn, rồi chợt cơn giận bùng nổ.

“Vậy nghĩa là sao?” tôi nói nhỏ. “Anh muốn gì ở tôi? Anh muốn được lên đỉnh, muốn làm tình với tôi, bắn ra trong người tôi hả?”

Gideon thở rít lên khi bị mắng vô mặt. “Đừng mà.”

“Đừng nói huỵch toẹt ra hả? Được thôi.” Tôi nhắm nghiền mắt. “Cứ làm đi, nhưng đừng có đeo cái nhẫn đó vô để làm bộ chuyện này có ý nghĩa với anh dữ lắm.”

“Anh chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ tháo nhẫn ra hết, Eva à.” Anh buông một tay, thọc vô túi áo lấy ra cái nhẫn mà anh đã tặng ra xỏ vô ngón tay cho tôi, xong đưa lên môi hôn. Rồi anh hôn lên trán tôi, một nụ hôn rất nhanh và mạnh.

“Đợi anh nhé.” Anh nói rất vội.

Xong anh đi mất. Thang máy lại bắt đầu xuống. Tôi siết bàn tay phải lại, bước ra khỏi góc tường, thở hổn hển.

Đợi. Nhưng đợi cái gì?