Cú Lừa Hôn Ngoạn Mục

Chương 25: Không ngần ngại




Tại sao trong quan hệ của nam nữ vì cái gì lại dùng từ “lừa gạt”, chuyện này Tằng Lam vẫn không thể lý giải. Cái gì gọi là lừa gạt, không có cảm tình thì gọi là lừa gạt sao? Nếu là muốn lừa dối thì ắt phải có bộ dạng giả vờ. Nói cách khác, nếu không có tình cảm cũng có thể giả bộ có tình cảm, như vậy sẽ đều thuộc về tình cảm, vậy thì có gì khác nhau? Cuối cùng, “lừa gạt” có ý nghĩa là tổn thất, cho nên bản thân sẽ cảm thấy bị lừa mất một cái gì đó, lúc này “lừa gạt” mới được tính là được thành lập. Như vậy chuyện này lợi ích đối lập, chứ không phải là vấn đề về tình cảm.

Nhưng dường như ai cũng đều có một cái tâm lý phức tạp khi “bị lừa”. Ví dụ như tin tức trên báo chí thường xuyên vạch trần một số người nổi tiếng, hoặc ích kỷ hoặc xấu xí. Sau đó công chúng luôn giống như là nạn nhân chỉ trích người nổi tiếng “lừa gạt” bọn họ. Nhưng bọn họ rõ ràng là không có mất đi cái gì. Một người cả đời làm việc tốt, trong một sớm một chiều làm ra chút chuyện không thể giải quyết tốt liền bị người đời phê phán là “giả nhân giả nghĩa.”. Và ngược lại, khi một người cả đời làm việc ác, bởi vì một chuyện nào đó mà cảm thấy cắn rứt lương tâm, thế là được mọi người xúc động: “Thật ra người này cũng không xấu xa đến như vậy.”.

Tằng Lam vẫn không cảm thấy Mạc Khiếu Bạch là đang “lừa gạt” cô, bởi vì cô không nghĩ ra được khi cô cùng anh kết hôn, đến tột cùng là tổn thất cái gì.

Quý Thù nghe những lời như vậy vẫn không thể không chê cười một câu:

“Cậu không có tổn thất cái gì, cũng tại cậu!”

Nhưng anh không có ép buộc cô, quan hệ của họ cũng chỉ là một phần của quan hệ hôn nhân bình thường thôi, thậm chí còn có pháp luật bảo vệ. Hơn nữa đây rõ ràng là chuyện của hai bên, ý muốn nói là, anh cũng giống vậy thôi.

Nhưng chuyện này lại mang đến một vấn đề mới, đó chính là anh dùng trăm phương nghìn kế để tiếp cận cô, lấy cô, rốt cuộc là vì sao? Nếu cô cái gì cũng không có tổn thất, như vậy thì anh sẽ đạt được điều gì? Cô cũng không có ngốc đến mức thật sự tin vào chuyện anh là chí công vô tư mà xả thân vì chính nghĩa, vì nghiên cứu thí nghiệm khoa học hiến thân.

Cao Hưng nói, “Tằng Lam, thật không may, tớ đoán anh ta là thật sự yêu cậu.”

Đây chính là đáp án thật sao? Chứng cớ quá ít, cô không có cách nào để kết luận. Hơn nữa, cô không biết tình yêu cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.

Lúc Tằng Lam về nhà, Mạc Khiếu Bạch đang ngồi trong phòng sách mà làm việc. Tằng Lam lên lầu một không thấy ai, liền đi lên lầu hai, theo cánh cửa khép hờ mà nhìn thấy bộ dáng tập trung của anh. Không gian của căn phòng cũng không rộng, kệ sách phần lớn đều là các thư mục tài liệu được sắp xếp trật tự, mặt trên bố trí dựa theo thời gian viết của tài liệu cùng nội dung. Đa số là những phương án đầu tư được đưa ra thị trường của công ty vài năm trước.

Tằng Lam còn nhớ rõ ngày đầu tiên nhìn thấy kệ sách này, cô có chút kinh ngạc, đây không phải là kệ sách, rõ ràng nó chính là cái giá để ghi chép thí nghiệm ở giữa nhà cô. “Thế nào, có phải cái giá sách này của anh không đầy đủ, không có tác phẩm nối tiếng thế giới và bộ sách bách khoa?” Anh lúc trước đã cười mà nói như vậy.

Khóe miệng bất giác cong lên, Tằng Lam đứng ở cửa phòng sách cũng không nghĩ muốn vào mà quấy rầy anh. Vừa định xoay người xuống lầu, tiếng của Mạc Khiếu Bạch vang lên:

“Nhìn trộm chồng em vẫn chưa đủ sao?”

Tằng Lam đứng lại, trong lúc nhất thời có chút lúng túng. Sau đó trơ mắt nhìn anh tiến tới, mở vòng tay rộng, đem cả người cô ôm vào lòng, một bên mặt cô liền đặt lên người anh, nghe được tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ.

“Bà xã, em đã về còn ngây ngốc đứng ở cửa làm gì? Nhìn lén anh như vậy có ý gì hả?” Tay anh khẽ vỗ về tóc cô.

“Em thấy anh đang bận, sẽ không có quấy rầy anh đâu.” Cô cúi đầu nhẹ giọng nói.

“Anh đang rất nóng lòng mà chờ em về, cho nên đành phải tìm cái gì đó để làm phân tâm.” Anh mỉm cười nói. Sau đó nghịch ngón tay cô, như có như không mà hỏi: “Thế nào, cùng Cao Hưng tán gẫu không vui sao?”

Tằng Lam có chút do dự, cô biết chuyện này nhất định phải cho anh một cái báo cáo, nhưng những lời mà Cao Hưng nói với cô quả thật không thích hợp để kể lại với anh.

“Không phải anh ta đem anh ra mắng là cẩu huyết, nói anh hao tổn tâm cơ để có được em chứ?” Mạc Khiếu Bạch thấy Tằng Lam không mở miệng, bản thân không để ý lại nói tiếp.

Tằng Lam giương mắt nhìn anh, vừa khéo bắt gặp ánh mắt đầy hàm ý của anh:

“Ừ, cậu ấy nói em là bị anh lừa.”

“Ha ha, vậy em nói như thế nào?” Mạc Khiếu Bạch cười, bình tĩnh hỏi.

“Em nói kết hôn là do em nói trước, hơn nữa em cũng không cảm thấy anh đang lừa em. Dù sao chúng ta cũng đã kết hôn, em cũng không có tổn thất cái gì, làm sao gọi là lừa gạt chứ.” Tằng Lam trả lời thẳng thắn.

Mạc Khiếu Bạch ý cười càng sâu, nhưng không đáp lại.

“Em có chuyện muốn hỏi anh, anh phải thành thật trả lời.” Tằng Lam xoay người lại, cùng anh bốn mắt giao nhau.

“Em hỏi đi.” Anh dịu dàng nói.

“Lúc trước khi chúng ta đồng ý chỉ làm đối tác với nhau, là anh thật lòng, hay là gạt em? Vì sao anh nói là muốn đưa em đi gặp Trình tổng để bàn về kế hoạch, đến bây giờ vẫn chưa thấy bước kế tiếp?” Ánh mắt Tằng Lam nghiêm túc hỏi.

Anh cười ra tiếng, sau đó dắt tay cô, đưa cô vào trong phòng sách:

“Em xem xem đây là cái gì?”

Tằng Lam nhìn thoáng qua màn hình máy tính, ngạc nhiên hỏi:

“Anh sửa lại bản kế hoạch? Vì sao không nói với em?”

“Anh đã cùng Trình tổng nói chuyện, cần phải sửa đổi một số phần nhỏ, cho nên tự mình sửa lại.”

“Chúng ta có thể cùng nhau làm.” Cô cảm thấy có lỗi.

“Trước kia thì có thể, nhưng hiện tại anh thương em, việc nhỏ như vậy giao cho chồng là anh được rồi.” Nói xong anh cưng chiều nhéo chóp mũi của cô.

Ánh mắt cô khẽ chuyển động, cầm lấy tay anh:

“Là em hiểu lầm anh sao? Thật xin lỗi.”

Anh đưa tay cô lên khóe miệng rồi hôn khẽ một cái:

“Em không cần thiết phải xin lỗi anh. Anh thừa nhận với em rằng, lúc đó anh đồng ý với em phân rõ giới hạn, chính là bởi vì nếu tiến thêm một bước nữa thì sẽ bị em chán ghét mà thôi. Anh đối với em thật sự không có mất hi vọng, bằng không cũng sẽ không có tình cảm với em.”

Cô sửng sốt, anh nói như vậy là có ý gì.

“Mạc Khiếu Bạch, chẳng lẽ anh yêu thật sự em sao?” Cô ngẩng đầu hỏi.

Anh cũng ngây người, ánh mắt nóng bỏng đón lấy đôi mắt tràn đầy do dự kia của cô:

“Em cứ nói đi.”

Cô lại dời ánh mắt:

“Tình yêu đối với anh mà nói, là cái gì?” Cô hỏi.

Lần này anh hoàn toàn bị hỏi khó rồi. Tình yêu đối với anh mà nói, là cái gì? Anh sống ba mươi năm, thật sự chưa từng thật sự suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Anh từng có nhiều bạn gái, đến tột cùng là đã yêu bao nhiêu người phụ nữ? Mỗi lần lại cứ như thế vội vàng đến rồi lại vội vàng đi. Mà anh hiện tại hoàn toàn nhớ nổi khuôn mặt mà người phụ nữ mình từng “Yêu”.

Tằng Lam thấy anh không trả lời, quay qua nhìn anh, sau đó nói:

“Mạc Khiếu Bạch, tình yêu đối với em mà nói là một tỉ lệ xảy ra cực thấp lại không phù hợp và ăn khớp đến chuyện này. Cho nên chúng ta cũng không nên gò ép. Lý tưởng hôn nhân của em là trong lúc hoạn nạn thì tương trợ lẫn nhau, nó giống như một loại tình thân vậy.”

Anh nhíu mày, chần chừ:

“Cho nên là? Ý của em muốn nói là gì?”

Cô thản nhiên nói:

“Cho nên ý của em là, em không mấy để ý đến chuyện anh yêu em. Chúng ta chỉ cần cố hết sức giữ cho tốt cuộc hôn nhân này là được rồi.”

Anh nghi ngờ là mình đã nghe lầm. Thế nhưng cô nói, cô không ngại anh yêu cô. Trên đời này còn có loại phụ nữ này sao? Anh cảm thấy tận đáy lòng mình giống như bị xé rách.

Cô rất nghiêm túc, thật sự rất nghiêm túc. Cô thầm nghĩ đem cuộc hôn nhân này trở thành một cái thí nghiệm tiến tới một chút nữa, không hơn. Cho nên anh vẫn là một vật thí nghiệm như cũ.