Cú Lừa Hôn Ngoạn Mục

Chương 27: Tuần trăng mật




Cú lừa hôn ngoạn mục

Chương 27: Tuần trăng mật.

Mạc Khiếu Bạch thật sự tận tâm tận lực bắt đầu hành động như một người chồng tốt. (Mỗi buổi sáng, anh đều dùng nụ hôn để chúc Tằng Lam một ngày tốt lành, ăn sáng xong còn rất biết điều mà rửa chén. Khi đi làm anh thường hay nhắn tin cho cô, thật ra nội dung cũng không có gì nhiều, chỉ là đơn giản vài câu như anh muốn cô, hoặc hỏi lúc cô về nhà có cần anh ghé qua đón hay không. Nhưng thường thì cô không kịp trả lời, vì khi làm thí nghiệm cô thường không mang điện thoại bên mình. Dường như cô dần dần có một cái thói quen, đó là trong khoảng thời gian rảnh ở phòng thí nghiệm cô luôn quay lại bàn làm việc lấy ra điện thoại di động nhìn một chút. Mặc dù câu trả lời của cô rất đơn giản, bình thường chỉ có “Ừ”, “Biết rồi”, “Không cần” thế nhưng anh đối với những câu trả lời ngắn gọn của cô lại không có bất cứ sự bất mãn gì, vẫn như cũ ngọt ngào đáp lại cô rằng “Bà xã anh ở nhà đợi em”, “Bà xã anh nhớ em”, “Bà xã anh nấu cơm chờ em”.

Anh dường như đặc biệt thỏa mãn khi gọi cô là “Bà xã”, rõ ràng muốn chứng tỏ rằng cô là người của anh.

Việc thí nghiệm của Tằng Lam thật sự rất bận, bởi vì lý do đi kí hợp đồng buôn bán, cách một tháng phải cùng các nhà đầu tư gặp mặt để báo cáo tiến độ. Nhưng những thí nghiệm như vậy nào có chuyện sẽ suôn sẻ như thế? Có rất nhiều nhân tố không thể kiểm soát, cho dù có cẩn thận như thế nào đi nữa cũng sẽ luôn cảm thấy lo lắng, thậm chí dẫn tới thất bại rất nhiều lần. Cái gọi là nhà khoa học, không nhất thiết phải mang trong mình hàng trăm kiến thức uyên bác cũng không cần phải sở hữu một bộ não thông minh rập khuôn như một cái máy tự động, thế nhưng nhất định phải có một ý chí kiên cường không dễ lay động.

Sau lần thất bại thứ mười bảy của phản ứng hóa học sự hòa tan của hydrogel (1), Tần Chinh uể oải ném bản ghi chép thí nghiệm trên tay xuống:

“A, thật là chịu không nổi nữa, thứ này đúng là tàn phá người mà!”

Tằng Lam bình thản nhặt bản ghi chép thí nghiệm ở dưới đất lên, lạnh nhạt mở ra chỗ nhật kí ngày hôm nay rồi viết “Thất bại, không rõ nguyên nhân, có thể là lượng ion liên kết dùng quá ít khiến cho cao phân tử không liên kết với nhau, tan ra làm cho phân tử bị tách rời.”

Tần Chinh nôn nóng nhìn thoáng qua Tằng Lam:

“Đây là lần thứ mười bảy rồi, Tằng Lam, cuối tháng chúng ta có kịp nộp bài báo cáo không?”

Tằng Lam một bên nhìn phản ứng trong lọ không kết dính với nhau, một bên suy nghĩ nói:

“Có lẽ chúng ta nên thử freeze-drying (2) xem sao.”

“Cô nói phương pháp kết dính ướp lạnh và làm khô sao?” Hai mắt Tần Chinh bỗng nhiên sáng lên: “Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ đến chuyện này chứ, nếu là phương pháp ướp lạnh, sẽ không cần quá nhiều thuốc kết dính, sẽ không lo lắng về chuyện tế bào bị ảnh hưởng.”

“Ừ, bất quá freeze-drying cần trang bị một tủ lạnh chân không đặc biệt, chúng ta có thể tự làm một cái, chỉ có điều phần điều chỉnh nhiệt độ hơi phiền toái. Sở nghiên cứu của chúng ta có loại tủ lạnh này sao? Hình như là không có.” Tằng Lam hỏi, ánh mắt bình tĩnh như dòng nước.

“Có chứ, ngay tại lầu hai, nhưng hình như anh Tào đang dùng, ta có thể đi hỏi họ còn chỗ trống hay không để chúng ta sử dụng.” Tần Chinh mặt mày hớn hở: “Tằng Lam, làm sao cô có thể thông minh đến mức bình thản như vậy? Tôi thật sự rất hâm mộ cô!”

Tằng Lam mỉm cười, không nói gì, trở về bàn làm việc, lấy điện thoại của mình ra. Sau khi mở khóa thì tin nhắn của Mạc Khiếu Bạch liền xuất hiện, hỏi cô tối nay có muốn cùng nhau ra ngoài ăn cơm hay không.

“Tằng Lam, tôi phát hiện dạo này cô có vẻ mê cái điện thoại của mình, hình như có người theo đuổi cô thì phải?” Tần Chinh đi đến chỗ cô.

Mặt mày cô ngẩn ra, giật mình bật cười, thì ra tin nhắn của Mạc Khiếu Bạch được xem là theo đuổi. Cô đặt lại điện thoại trên bàn, sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn nói: “Còn không mau đi hỏi chuyện tủ lạnh.”

Tần Chinh ngượng ngùng vẫy tay, đi tới cửa quay đầu nói:

“Tằng Lam, cô cười để cho người khác thấy cô có tình cảm với người theo đuổi mình sao?”

Ánh mắt Tằng Lam sắc bén nhìn về phía anh, trực tiếp đưa người trợ lý lắm mồm kia đuổi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Quay đầu lại nhìn điện thoại, ấn trả lời, cô đánh chữ “Được, vậy chút nữa anh tới đón em nhé”.

Lúc này Mạc Khiếu Bạch đang trong buổi họp, đột nhiên vui vẻ cười một tiếng. Điều đó dẫn đến bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía anh, Trình Mạnh Tiều ngồi ở đối diện, dùng ánh mắt đầy thâm ý mà đảo quanh trên khuôn mặt của anh. Lúc kết thúc buổi họp, Trình Mạnh Tiều tiến đến vỗ vai Mạc Khiếu Bạch, cười hỏi:

“Theo tôi đi họp mà dám không chuyên tâm, tiểu tử cậu đúng là gan ngày càng lớn.”

Mạc Khiếu Bạch cười, hai tay chắp lại thành quyền:

“Người anh em, tôi biết sai rồi, dạo này lâm vào tình trạng tuần trăng mật nên không thể tự mình thoát ra được.”

Trình Mạnh Tiều nhíu mày nhìn anh:

“Nữ tiến sĩ đó đã bị cậu bắt được? Tiến triển đến đâu rồi?”

Mạc Khiếu Bạch cười đắc ý, vỗ vỗ ngực nói:

“Ôm về nhà.”

Trình Mạnh Tiểu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó giữa hai hàng lông mày lại lộ ra vẻ ưu sầu:

“Tiểu tử cậu so với tôi may mắn hơn nhiều, nhất định phải trân trọng cho thật tốt, đó là người phụ nữ có thể cùng cậu sống tới già.”

Mạc Khiếu Bạch mím môi, mày nhíu lại một chút rồi giãn ra:

“Mượn lời may mắn này của Mạnh Tiều ca nhé.”

Anh dựa vào chiếc xe đang đậu ở bên đường đối diện với sở nghiên cứu, chờ Tằng Lam đi tới, ngồi vào xe, vui tươi hớn hở liền ôm lấy cô hôn một cái:

“Bà xã, có nhớ anh không?”

Tằng Lam bối rối nhìn tứ phía, rõ như ban ngày, anh lại không thể kiềm chế như thế:

“Anh không nên như vậy, người khác thấy sẽ không tốt.” Ánh mắt cô mang theo vẻ tức giận.

“Vậy thì sao, người anh ôm là vợ của anh, gần gũi cũng với vợ của anh, người nào dám bất mãn.” Anh tự tin như một đứa trẻ.

Tằng Lam không thèm để ý tới anh nữa, thật ra cũng không thật sự tức giận, vì thế cứ ngồi im lặng trong xe, chờ anh lái. Ngày thu sắc trời chạng vạng vẫn một màu xanh lam, gió thu mát mẻ. Anh đưa Tằng Lam đến một nhà hàng Nhật Bản. Bên trong được bày trí với vẻ truyền thống cổ điển, cánh cửa bình phong cùng họa tiết được vẽ bằng tay, mùi hương hoa cỏ tinh tế, còn có ghế tựa nhỏ. Anh đút cho cô vài miếng sushi và sashimi. Tằng Lam ăn rất ít, hơn nữa luôn không tự chủ mà ngó nhìn đồng hồ.

“Sao vậy, không hợp khẩu vị à?” Anh ân cần hỏi.

“Đồ ăn rất ngon, chỉ là dạ dày của em không thích hợp để ăn những loại hải sản này.” Cô ăn ngay nói thật.

Sắc mặt anh tối lại, dường như có chút tự trách:

“Thật xin lỗi, anh vậy mà lại không biết dạ dày em không tốt.”

“Chuyện này không thể trách anh, anh không cần phải xin lỗi. Thời gian tìm hiểu của chúng ta vốn không dài…” Tằng Lam lặng lẽ giảm âm lượng nửa câu cuối.

Khóe miệng anh cong lên một nụ cười đau khổ:

“Em muốn nói anh vốn không có đủ thời gian để tìm hiểu em đúng không?” Nhà hàng này do anh cố ý chọn, lần đầu là đi với khách hàng, anh cảm thấy Tằng Lam sẽ rất thích nơi này, vừa thanh lịch vừa mang phong cách cổ xưa. Thế nhưng lại thất bại, sớm biết vậy anh đã đưa cô đi ăn món Pháp kinh điển rồi.

Thần sắc cô trở nên u ám, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra một tia bất đắc dĩ:

“Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không cần để ý đến nó.”

Anh một tay kéo cửa ra, nói với người phục vụ bên ngoài:

“Đem mang những thứ này ra ngoài, cho hai chén mì, không cay.”

Cô cả kinh, vội vàng nói:

“Không cần phải như vậy, em vẫn có thể ăn được mà.”

Anh nắm lấy tay cô:

“Bảo bối, chúng ta có họa cùng chịu.”

“Nhưng mà lãng phí quá.” Cô nhìn một bàn thức ăn ngon được dọn dẹp sạch sẽ.

Anh cười ảm đạm:

“Lãng phí cũng là một phương thức giúp đất nước gia tăng GDP.”

Cô nhìn anh, đối với loại hành động tùy hứng này lại có một chút xúc động, trong lòng không rõ rốt cuộc loại cảm giác này là bất đắc dĩ hay là cảm động nữa. Cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh và ngồi xuống, khẽ tựa đầu mình vào vai anh:

“Cảm ơn anh, Mạc Khiếu Bạch.”

Anh vui mừng nhìn người phụ nữ đang tựa vào vai mình, không thể tin được cô thế mà cũng có một mặt dịu dàng đến như vậy. Tóc của cô đen bóng như tơ lụa, kết hợp với chiếc cổ trắng ngần lại càng trở nên nổi bật. Mạc Khiếu Bạch khẽ nghiêng đầu, bàn tay nắm lấy cằm của cô, một gương mặt đẹp đến như vậy, trắng trong thuần khiết, đôi môi hồng như anh đào, ánh mắt sáng ngời như tinh tú, cô cũng đang chuyên chú nhìn anh. Anh không hề báo trước liền hôn từ trên xuống, chính cái không khí quyến luyến này đã khiến anh không còn cách nào kiếm chế bản thân nữa. Cô thật ngoan ngoãn, không có phản kháng hay cự tuyệt, tùy ý để anh hôn. Người phục vụ nhẹ nhàng gõ cửa, đưa hai tô mì, anh mới không tình nguyện mà buông cô ra.

Hai má cô đỏ ửng, mặt mày có chút ngượng ngùng, càng thêm động lòng người.

Anh ôm eo cô:

“Bà xã, ăn mì thôi.”

Cô mỉm cười nhẹ nhàng, cúi đầu lặng lẽ ăn. Trong lòng anh đã sớm như trăm hoa nở rộ, cảm thấy giống như mình tìm đường một con đường sống trong cõi chết, hôm nay đi tới nhà hàng này quả thật là quá sáng suốt.

Lúc rời khỏi nhà hàng thì trời đã tối, đèn sáng rực rỡ ở đầu đường, anh nắm tay cô và nói:

“Chúng ta về nhà luôn đi, về chuyện bản thí nghiệm giao lại cho tên trợ lý chịu khó kia là được rồi.”

Cô lắc đầu:

“Gần đây thí nghiệm của bọn em không thuận lợi, nếu lúc này em không chuyên tâm thì rất có thể mang đến ác cảm cho anh ta.”

“Cậu ta thích em đó, nếu là vì em thì chuyện gì cũng có thể gánh được.” Khóe miệng Mạc Khiếu Bạch cong lên.

Cô nhíu mày, trừng mắt với anh:

"Anh chắc không phải lúc nào cũng mang theo lòng thù địch đối với người khác chứ?”

Anh thế nhưng lại cười rồi đem cô ôm vào lòng:

“Ai làm ở đó cũng đều thương nhớ vợ của anh. Em còn dám nói em không phát hiện cậu ta không có ý với em?”

Cô gỡ cánh tay của anh ra, rời khỏi cái ôm của anh, vẻ mặt thật thà nói:

“Tần Chinh là một người rất có cố gắng, anh ấy đối với em cũng có sự giúp đỡ rất lớn. Bọn em cũng chỉ là quan hệ hợp tác, anh không cần phải nghĩ nhiều.”

Gió đêm thổi làm rối mái tóc của cô, một khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn lại đang chuyên chú như vậy. Trong lòng anh khẽ xao động, vươn tay vuốt lại tóc cô:

“Được, anh sẽ không nghĩ nhiều nữa, nhưng em phải đáp ứng để tối nay anh đưa em về.”

Cô nhíu mày, thỏa hiệp nói:

“Được rồi, nhưng em muốn tự lái xe phải nhà.” Bằng không sáng mai anh lại phải đưa cô đi, như vậy rất phiền toái.

Anh bất ngờ hôn vào má cô một cái rồi nói:

“Đồng ý.”

* Chú thích:

(1) Hydrogel: loại vật liệu mềm và ẩm ướt, có tới 95% thành phần nước và các phân tử nằm trong khung polymer.

(2) Freezedrying: phương pháp ướp lạnh và làm khô.