Cứ Quyết Định Vậy Nhé

Chương 2: Mẹ tôi ơi… đây là nông thôn tiểu kháng văn sao?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Blue

1280x1024

Ăn cơm xong, không đợi Kim Đa Bảo nghĩ thêm đề tài gì, nhà đối diện đã vang lên tiếng mở chìa khóa, cô thở phào nhẹ nhõm, dùng chất giọng nhẹ nhàng nói với Khâu Thiên: “Ba mẹ cậu về rồi.”

Khâu Thiên đứng dậy, chậm rãi đi ngang qua người Kim Đa Bảo, hướng về phía cánh cửa vẫn đang mở rộng. Nhưng đi được mấy bước lại vòng trở lại, anh ta đứng trước mặt Kim Đa Bảo, từ từ tới gần cô, gương mặt điển trai dần phóng to trước mắt Kim Đa Bảo. Cô giật mình, không tự chủ được lùi ra sau. Anh ta giơ tay lên, khẽ đụng vào đầu cô, nhặt một chùm lông tơ nho nhỏ màu trắng, cũng không biết là rơi từ vật gì ra ngoài, càng không biết tại sao lại ở trên đầu cô. Khâu Thiên chìa tay ra, để cô nhìn chùm lông, cười, “Là ngốc mao* hả?”

(Ngốc mao: sợi tóc dư hay mọc trên đầu các nhân vật hoạt hình. Hình minh họa xem bên dưới)

Kim Đa Bảo lui ra sau một bước, gót chân đụng ngã cây dù màu đen dựng bên tường, làm vang lên một tiếng “bộp”.

Khâu Thiên nói “Tạm biệt”, khẽ nắm tay rồi rời đi, Kim Đa Bảo đi theo sau, vội vã đóng cửa lại. Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại không khỏi có chút nóng mặt, vừa rồi anh ta cách cô rất gần, làm cô cảm thấy hơi khó thở, giống như… giống như đang trêu ghẹo cô?

Ngoài cửa, ba mẹ Khâu Thiên thấy con trai từ nhà đối diện đi ra thì có chút kinh ngạc. Khâu Thiên cũng không giải thích, chỉ đi thẳng vào nhà. Lúc nhổ chùm lông trên đầu linh vật, anh cũng cảm thấy hơi đang tiếc, nhà cô không có đồ chơi gì tốt, nếu đột nhiên lấy con nhện hay con gián gì đó từ trên đầu cô xuống, nhất định cô sẽ sợ đến mức nhảy dựng lên.

Tuy là ý tưởng này có chút ấu trĩ, nhưng Khâu Thiên vẫn nhịn không được bật cười, dù sao ở trong mắt cô, anh cũng là người xấu.

Bình thường mỗi lần đi làm về, cô đều muốn nằm phịch xuống giường, nếu có thời gian sẽ ngủ một giấc thật say. Nhưng hôm nay, khi được nghỉ thật, cô lại không ngủ được. Kim Đa Bảo lăn qua lộn lại trên chiếc giường không lớn của mình, cuối cùng dứt khoát đứng lên mở máy tính, bật hộp thư xem bản thảo gần nhất.

Theo đồng nghiệp và lãnh đạo đánh giá, cô là một cô nàng yên tĩnh điềm đạm, trước khi bước vào nghề biên tập cô cũng từng nghĩ như vậy —— mãi đến khi bị tác giả bản thảo và những bài viết kỳ quái hành hạ.

Trên dưới hộp thư chỉ nhìn thấy những bản thảo có đề mục rất kinh khủng, cô tự thuyết phục mình, có thể tác giả chỉ muốn gây sự chú ý với cô, không chừng bản thảo sẽ rất có hàm ý, cô phải ráng chịu đựng một chút, xem nội dung tóm tắt thế nào.

“Vương Thúy Hà từ nhỏ đã là con dâu nuôi trong gia đình Chủ tịch xã, chồng cô là một cậu bé nhỏ hơn cô mười hai tuổi, cô vừa làm vợ vừa làm mẹ, mỗi ngày cực khổ mệt nhọc, mãi đến khi gặp được anh sinh viên đại học Hứa Lập Đạt, giữa hai người liền bắn ra tia lửa tình yêu… Hứa Lập Đạt muốn triển khai kế hoạch thí điểm ruộng đất, lão Chủ tịch không đồng ý, Vương Thúy Hà bèn dùng cơ trí, tìm “con đường đột phá” trên người chồng mình…”

Mẹ tôi ơi… đây là nông thôn tiểu kháng văn sao?

Kim Đa Bảo nhìn xong tóm tắt liền cảm thấy ảo tưởng tan vỡ, cô nhớ tên hộp thư mình quy định là tiểu thuyết thanh xuân đô thị, cái này… được rồi, Vương Thúy Hà mới mười tám tuổi, cũng gọi là thanh xuân…

“Tình tiết trôi chảy, hành văn thành thục, đáng tiếc không phù hợp với phong cách của tòa soạn chúng tôi, hãy gửi sang đơn vị khác thử xem.” Kim Đa Bảo gõ lý do trả lại bản thảo, tiếp tục chịu đựng mở thêm một thư điện tử khác.

“Đó là một thời kỳ vô cùng xáo động, vô số thanh niên có chí hướng ôm giấc mộng xây dựng tổ quốc, bước chân vào vùng quê nghèo khổ…”

Kim Đa Bảo mở phần trả lời của bức thư đầu tiên, trực tiếp copy vào ô trả lời bên này. Cô ôm đầu hoài nghi nhân sinh: Hiện nay rất lưu hành “quê cha đất tổ” văn học sao? Cô có nên đề nghị chủ biên mở một chuyên đề không nhỉ?

Không còn hứng thú nhìn tiếp, cô tắt máy tính rồi nằm vật ra giường, ôm cái gối hình Hàm Ngư ti tiện kia, mắt lớn trừng mắt nhỏ, bụng vang lên tiếng rột rột rất dài.

Xuống giường tìm đồ ăn trong tủ lạnh, phát hiện ngoại trừ rau dưa thì chỉ còn vài hộp Yakult, nghĩ đến chuyện nấu cơm còn phải chà nồi rửa chén dọn dẹp nhà bếp, chợt mất cả hứng ăn cơm. Mắt cô nhìn hộp đồ uống nho nhỏ chăm chú, không tự chủ được nhớ lại dáng vẻ lúc uống của Khâu Thiên, dùng răng xé giấy bọc, khom lưng lau sàn nhà, ngậm miệng bình uống hết một hơi, hầu kết lăn lên lăn xuống, trông có chút gợi cảm.

Sự vật tốt đẹp quả nhiên sẽ khiến người ta khắc sâu ấn tượng, nếu cậu ta không ăn nhiều như thế thì tốt rồi.

Cửa bị gõ, Kim Đả Bảo liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn chín giờ rưỡi, sao lúc này lại có người đến nhỉ? Cô ngó vào mắt mèo nhìn bên ngoài, đồng thời hỏi, “Ai đó?”

“Tôi, Khâu Thiên.” Bên ngoài mắt mèo là một anh chàng ôm thùng giấy, cánh cửa phía sau anh ta vẫn mở.

Kim Đa Bảo mở cửa, không hiểu hỏi, “Sao thế?”

“Mẹ tôi nói phải trả ơn cô, nên tặng cô chút xoài làm quà, từ quê gửi lên, tôi thấy hình như buổi tối cô ăn không no.” Khâu Thiên đưa thẳng chiếc thùng trong lòng cho cô, sau đó xoay người về nhà mình.

Kim Đa Bảo mở thùng ra, thấy bên trong có rất nhiều trái xoài to thì “oa” một tiếng, sự vật tốt đẹp quả nhiên sẽ khiến người ta khắc sâu ấn tượng, ngay cả chuyện ăn nhiều hay ít cũng không tính là gì nữa.

Khâu Thiên rất hiếm khi ở nhà, nên mẹ Khâu đều hận không thể dùng hết cả ngày để chiều chuộng anh.

“Con trai, ăn quýt không?”

“Con trai, uống nước chưa?”

“Con trai, tối nay ăn sườn hầm không?”

“Con trai, dì hai của con mới gửi vài trái xoài rất ngọt đó, có muốn… Hả? Thùng xoài đâu rồi?”

Khâu Thiên mới đánh xong một hiệp chơi, lúc tháo tai nghe thì nghe thấy câu hỏi của mẹ Khâu, “Tối hôm qua con ăn hết rồi.”

“Nói bậy, gần bốn kí, sao con ăn hết được chứ?” Mẹ Khâu dạo quanh sân thượng một vòng, “Chẳng lẽ ba con đem cho học sinh trong đội ăn?”

“Có thể.” Khâu Thiên không chút áy náy ném “củ khoai nóng” lên người ba mình, dù sao ngày mai anh cũng đi, ba mẹ cũng không thể chất vấn chuyện thùng xoài với anh nữa.

Khâu Thiên nhìn đồng hồ, đứng dậy tìm quần áo thể thao trong tủ, “Mẹ, con đi tìm ba nhé.”

“Ôi, bỏ xuống đi, con phải ở nhà nghỉ ngơi một chút, đá bóng gì chứ.”

“Con cũng đang muốn nghỉ ngơi, nhưng ba bảo phải đi.”

“Ba con chỉ muốn lấy con ra khoe khoang thôi, được rồi, muốn đi thì đi đi, về sớm một chút, gọi ba con về dùng cơm nữa.” Mẹ Khâu theo tới cửa dặn dò.

“Dạ.” Khâu Thiên đáp lời, tiện tay cầm túi đựng bóng treo sau cửa.

Tiếng vang trên hành lang đánh thức Kim Đa Bảo đang ngủ nướng, cô thay áo ngủ, duỗi người, kéo màn cửa sổ cảm nhận chút ánh sáng Mặt Trời, vừa liếc mắt đã thấy Khâu Thiên đi dưới lầu.

Anh ta xách một cái túi lưới, trong túi có một quả bóng, theo bước chân của anh ta, quả bóng bay sang phải rồi lại bay sang trái, mỗi lần sắp bay ra ngoài lại bị túi lưới kéo trở lại. Khâu Thiên cũng không nhìn quả bóng, vai hơi khom xuống, cả người miễn cưỡng, giống như lúc tối hôm qua cô ra ngoài lấy đồ ăn, nhìn thấy bóng lưng đờ đẫn quay về phía cửa kia.

Kim Đa Bảo chợt nhớ, mấy ngày trước, lúc sửa bản thảo có đọc được một đoạn văn, “Cùng người xa lạ gặp một lần là trùng hợp, gặp hai lần là duyên phận, gặp ba lần thì phải xin số điện thoại.”

Nếu nói như vậy, hình như cô cũng nên xin số?

Lắc lắc đầu, suy nghĩ lung tung thật, cô cần gì phải đi xin số điện thoại của tiểu bằng hữu chứ, cô cũng không biết đối phương bao nhiêu tuổi, còn đến trường hay đã đi làm, tiền lương hàng tháng nhiều hay ít… Lại lắc lắc đầu, cô cũng không cần biết những chuyện này!

Cô cầm bàn chải đánh răng, nhìn gương mặt trắng trẻo trong gương, bỗng lại cảm thấy hơi cô đơn, ngày nghỉ thì không nên cô đơn một mình, cũng nên có người cùng ăn cơm xem phim.

… Nhất định là do bản thảo sửa chữa gần đây có quá nhiều điềm văn, cô nên tranh thủ thời gian tìm hai bộ ngược văn, ngược đến khóc cha gọi mẹ, để không bao giờ nghĩ đến chuyện tìm đối tượng nữa!

Để thoát khỏi cảm giác vắng vẻ khó hiểu này, Kim Đa Bảo dùng một ngày để xem xét bản thảo, xem đến không còn thư nào trong hộp, nhưng vẫn không thể tìm được một bộ ngược văn tuyệt đỉnh, chợt cảm thấy cả ngày nay đều uổng phí.

Mặt Trời vẫn chưa lặn, nhưng đã có gió mát rượi, lúc còn đi học, cô thích nhất là chọn thời điểm này để đi dạo một vòng quanh sân tập với các bạn cùng phòng, nhìn bóng dáng những tiểu thịt tươi tỏa ra kích thích tố chạy xung quanh, cô chợt nghĩ không biết có một quả bóng nào nện trúng đầu mình hay không, sau đó một tiểu soái ca sẽ chạy đến đau lòng xin lỗi… Nhưng không có chuyện bị bóng đập trúng đầu, cuối cùng cả bọn quay về căn tin ăn cơm.

Đi theo con đường nhỏ quen thuộc tới sân tập, dù là ngày nghỉ, nhưng trên sân bóng vẫn có không ít người, điều khiến Kim Đa Bảo ngạc nhiên là có rất nhiều khán giả đứng trong đường chạy xung quanh sân bóng cổ vũ.

Đang thi đấu đá banh sao?

Cô tò mò đi tới, chọn chỗ vắng người đứng, cô không hiểu nhiều quy tắc, nhưng vẫn cảm nhận được những người đá bên trong phải dùng rất nhiều sức, cũng không giống cuộc thi chạy đua mà cô được xem lúc trước.

Tầm mắt qua lại theo trái bóng, bỗng trừng mắt thấy quả bóng màu trắng kia lăn đến chân mình, cô nghĩ mình nên nhặt lên trả nó lại cho đội bóng.

… Hả?

Vừa nãy Khâu Thiên đã nhìn thấy cô đứng bên này, anh cũng không thể nói là mình không cố ý chuyền bóng sang hướng này, dù sao qua đây nhặt bóng mà thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của cô, cũng khá là vui vẻ. Anh nhận lấy bóng, quan sát cầu thủ chạy trong sân, sau đó ném sâu vào.

Kim Đa Bảo vốn chỉ muốn tùy tiện nhìn một chút, nhưng không ngờ lại vô thức đứng hơn nửa tiếng xem toàn bộ trận đấu, mãi đến khi kết thúc, tiếng cười rôm rả vang lên mới hoàn hồn. Trên sân bóng có rất nhiều cầu thủ trực tiếp nằm xuống bãi cỏ, người trên đường chạy cũng đã tản đi nhiều, chỉ còn vài cô nàng ở lại muốn chạy tới bắt chuyện với Khâu Thiên, gương mặt có vẻ rất kích động.

Lúc trước Kim Đa Bảo chưa từng xem thi đấu đá banh, bây giờ ngực có chút kích động rất khó tả. Tuy trình độ đá bóng của bọn họ có vẻ khá giống nhau, nhưng cảm giác khi đích thân tới sân bóng, thực sự rất cuồng nhiệt. Đại khái là do cô vừa biết Khâu Thiên, nên lúc xem thi đấu, phần lớn thời gian mắt cô đều chạy theo Khâu Thiên, anh ta không phải là tiền đạo, luôn đứng ở giữa và sau sân, cũng không dẫn bóng một mình, mà thường xuyên chuyền cho hai cầu thủ tấn công.

Nhiệt độ trên người bị gió lạnh cuối mùa thu thổi bay đi gần hết, cô vuốt vuốt cánh tay, cuối cùng định bụng, ra phố ăn một bữa Malatang.

“Này!” Hình như phía sau có người gọi cô.

Kim Đa Bảo xoay người, thấy Khâu Thiên cầm lon nước từ bên trong sân chạy tới, gương mặt đỏ bừng như lúc cô thấy hôm qua, thậm chí còn đỏ hơn.

Trên cổ anh ta treo một chiếc khăn khô, dùng lau mặt và cổ. Anh thở hổn hển mấy cái mới hỏi, “Đi ăn hả?”

“Ừm.” Kim Đa Bảo suy nghĩ một chút, “Lúc nãy cậu đá rất hay.”

Khâu Thiên còn nhớ cô nàng này vốn không xem đá banh, đành cười nhận lấy lời khen không biết có trái lương tâm này hay không. Anh đưa lon nước trong tay cho cô, “Thưởng cho cô, công nhặt banh khổ cực vừa nãy.”

“Không khổ cực.” Kim Đa Bảo nhận lấy lon nước, đứng dưới ánh đèn đã bật của sân bóng, hơi trầm mặc.



Một lon tăng lực Gia Đa Bảo màu vàng.
*Ngốc mao: cọng tóc dư hay mọc trên đầu các nhân vật hoạt hình

1461785