Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 45




CHƯƠNG 45

Ánh mắt Mạnh Lương Thần dừng trên người Lạc Khâu Bạch, hắn mặc áo sơmi rộng thùng thình, mặc dù có cài nút, vẫn lộ ra xương quai xanh hẹp dài, trên cổ là hồng ngân ái muội không rõ, một cái đè lên một cái, thoạt nhìn hết sức chói mắt. Cặp đùicòn mặc diễn phục hồng sắc, kiểu dáng vừa thấy là biết trang phục của nữ, mặt trên còn dính dịch màu trắng, vừa thấy có thể đoán được hắn vừa rồi trải qua chuyện gì.

Khóe môi gắt gao mímlại, ngón tay không tự giác mà nắm chặt lại, lúc này Kỳ Phong đứng đối diện chặn tầm mắt của hắn ta, cặp mắt bình tĩnh, không có chút gợn sóng, thân thể lại theo bản năng chặn Lạc Khâu Bạch, ánh mắt như vậy không thể nói rõ là chán ghét hay thị uy, nhưng lại áp bách mười phần, giống như y đang nhìn một người xa lạ, căn bản không quan tâm.

Trong lúc nhất thời, trên hành lang yên tĩnh không tiếng động, hai nam nhân trầm mặc đối diện, không khí ngưng trệ đến cực hạn.

Lúc này một bàn tay vói vào trong quần Kỳ Phong, sờ soạng vài cái, lấy ra một cái ví, “Thẻ phòng phỏng chừng để quên bên cạnh ôn tuyền, chúng ta đi lấy phòng khác đi.”

Nói xong Lạc Khâu Bạch mở ra ví Kỳ Phong, từ bên trong rút ra mấy tờ tiền, cười giơ lên, “Nhiêu đây chắc đủ rồi, anh ở đây chờ em một chút.”

Động tác của hắn quá mức thành thạo, cũng quá quang minh chính đại, giống như đã làm như vậy vô số lần, căn bản không ý thức được hành vi của hai người thân mật ra sao.

Mạnh Lương Thần ở đối diệnnhìn hắn không hề chớp mắt, ánh mắt thâm trầm, Lạc Khâu Bạch và hắn ta liếc nhau, lộ ra một tia lễ phép lại xa cách, tiếp cầm tiền xoay người bước đi.

Trừ bỏ khiếp sợ ban đầu, từ đầu đến cuối hắn đều không có nhìn Mạnh Lương Thần một chút, chính là đem hắn ta trở thành một người xa lạ giống như ánh mắt của Kỳ Phong.

Lúc này Kỳ Phong bắt lấy cổ tay của hắn, khóe mắt cong lên, nhìn không ra hỉ hay giận, nhưng ánh mắt lại giống như kể ra y giờ phút này tâm tình không tồi, “Em quên anh mới vừa nói cái gì ?”

Lạc Khâu Bạch sờ sờ chóp mũi, lộ ra bất đắc dĩ lại sủng nịch, hắn cũng không biết người nam nhân này trẻ con như thế, phải khoe khoang một chút sao.

Nhìn hắn không tỏ vẻ, Kỳ Phong đem hắn kéo vào trong ***g ngực của mình, vươn ra 4 đầu ngón tay nói, “Hôn một chút, em cầm bốn tờ.” Cho nên còn không nhanh hôn?

Ngực Mạnh Lương Thần phập phồng hai cái, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, hắn ta nhìn hai người trước mắt, cảm thấy mình thật buồn cười, nhiều như vậy, thậm chí không khí chung quanh không là gì, người thức thời đã sớm làm bộ như không thấy được gì mà đi qua bên cạnh rồi, lý trí nói cho hắn ta biết, nhưng hắn ta lại không động chân, ánh mắt khống chế không được gắt gao khóa lại trên người Lạc Khâu Bạch.

Hắn ta không tin Lạc Khâu Bạch thật sự sẽ ở trước mặt hắn ta làm ra chuyện như vậy, hắn ta biết cậu nam nhân này có một tâm hồn vô cùng mềm mại, năm đó chính là như vậy, hiện tại khẳng định cũng sẽ không đổi.

Mà Lạc Khâu Bạch lại lộ ra một tia “Thật không có cách nào”, theo tư thế của Kỳ Phong tiến lên, hôn một chút bờ môi của y, cười rộ lên còn mang theo hơi nước ướt át của ôn tuyền, nhợt nhạt đỏ tươi, mang theo từng đợt xuân sắc nhè nhẹ.

“Dư lại ba cái cho em thiếu nha, như vậy có thể đi chưa?”

Thanh âm của Lạc Khâu Bạch hơi hơi khàn khàn, mang theo biếng nhác cùng mỏi mệt, không chỉ chui vào trong lỗ tai của Kỳ Phong, càng chui vào lỗ tai Mạnh Lương Thần.

Hắn ta cảm thấy ánh mắt mìnhrất đau đớn, ngực như có cái gì đột nhiên nổ tung, như có một con dao sắc bén đâm vào, không đau, nhưng lại không cách nào chịu đựng.

Hắn ta hít một hơi, tươi cười nói, “Đã trễ thế này, Khâu Bạch, em cùng Kỳ công tử thật là có nhã hứng.”

Thanh âm của hắn ta không lớn, lại xỏ vào lỗ tai, Lạc Khâu Bạch dừng lại, tiếp cười gật đầu cùng hắn ta chào hỏi, “Lâu như vậy không gặp Mạnh tiên sinh, vừa lên đã để anh xem bộ dáng mất mặt như vậy, thật sự là chê cười.”

Mạnh Lương Thần sắc mặt biến đổi, nhíu mày nhìn Kỳ Phong, tựa hồ không nghĩ tới Lạc Khâu Bạch lại cùng vị đại thiếu gia này vui đùa.

Kỳ Phong gắt gao cau mày, có vẻ thập phần không vui, lỗ tai phiếm hồng, đẩy Lạc Khâu Bạch thấp giọng khiển trách, “Em nhiều lời như vậy làm gì? Còn không đi.”

Tuy rằng anh không để ý tình nhân cũ của em trước mặt đem ba cái hôn còn dư lại bồi thường trở về, nhưng chồng em còn đứng trước mặt, em còn nhiều lời?

Nói xong, y ngại ngùng, nắm lấy tay Lạc Khâu Bạch, muốn đồng thời cùng hắn đi thuê phòng.

Lạc Khâu Bạch chỗ nào dám cùng Kỳ Phong đồng thời xuất hiện, nhanh chóng rút tay về nói, “Em đi một mình, anh ở đây chờ em.”

Kỳ Phong không kiên nhẫn liếc Mạnh Lương Thần, hừ lạnh một tiếng, “Hành lang này có ai đâu, em kêu anh ở trong này làm gì?”

Sắc mặt Mạnh Lương Thần càng thêm khó coi, trong ánh mắt hiện lên phẫn nộ, lần này cả Lạc Khâu Bạch đều bất đắc dĩ.

Kính nhờ… Đại điểu quái, anh không thể bớt ấu trĩ một chút sao?

Kỳ Phong nhướng mày, lộ ra một bộ biểu tình “Em thấy anh nói không đúng?”.

Có người đột nhiên xuất hiện ở trong này nhìn chằm chằm thê tử của tôi nửa ngày, tôi không đánhđã thực nể tình, hơn nữa tôi một chút cũng không có quên, hắn ta đã từng thừa dịp em bị hạ dược màlàm chuyện bẩn thỉu gì, lúc này không động thủchứng tỏ chồng em đã tốt lắm rồi.

Hai người do dự, áo rộng thùng thình của Lạc Khâu Bạch bị kéo ra vài cái nút, lộ ra ngực bóng loáng bên trong, còn có nhũ đầuyên hồng mới vừa rồi bị vặn, hai người đang tranh chấp, nhưng đuôi lông mày cũng nhíu lại, mỗi một vẻ mặt đều mang theo tình nghĩa.

Mạnh Lương Thần cũng nhìn không được nữa, gắt gao nắm chặt tay, nhịn không được kêu một tiếng, “Khâu Bạch…”

Thanh âm của hắn ta trầm thấp thuần hậu, Lạc Khâu Bạch vì nghe hắn ta lúc diễn nói với nữ nhân vật chính một câu kia “Anh yêu em”, cố ý mua CD, ghi âm đoạn phim ngắn lưu trong MP3 làm một khúc nhạc nghe đi nghe lại, lúc ban đầu chia tay, trong tim rất đau đớn, hắn lấy ra nghe, lừa mình dối người an ủi mình, qua một đoạn tình yêuchỉ có hắn cam tâm tình nguyện.

Nhưng hiện tại, Lạc Khâu Bạch không còn vì thanh âm của hắn ta mà dừng lại, nhưng thân hình bất động, lại cùng Kỳ Phong bởi vì ai đi mướn phòng mà ấu trĩ cãi lộn.

Lúc này chợt nghe “Phanh” một thanh âm vang lên, không biết là thẻ mở phòng trong quần áo ai rơi ra, rơi trên thảm trải sàn.

Lạc Khâu Bạch nhặt lên thẻ phòng, mở cửa, Mạnh Lương Thần theo dõi hắn cũng không quay đầu lại, đột nhiên có chút khủng hoảng, hắn ta sợ hãi về sau càng khó tiếp cận được người yêu mà mình đã từng đẩy ra, nhịn không được lại kêu một tiếng “Khâu Bạch” .

Lúc này cửa phòng “Răng rắc” một thanh âm vang lên, Kỳ Phong không kiên nhẫn đem Lạc Khâu Bạch đẩy mạnh đi, không cho hắn cơ hội tơ tưởng nam nhân khác, quay người lại, chống lại tầm mắt của Mạnh Lương Thần.

Giờ khắc này ánh mắt của Mạnh Lương cơ hồ sắc bén giống đao nhọn, mà Kỳ Phong cũng không sợ hãi chút nào, ánh mắt sắc bén, như đế vương dã thú công khai địa bàn, nhướng mày liếc hắn ta một cái, con ngươi hai người tóe ra ánh lửa, khóe miệng của Kỳ Phong gợi lên một tia cười lạnh, đưa tay khép cửa phòng lại.

Từ đầu đến cuối, Lạc Khâu Bạch đều không có đáp lại Mạnh Lương Thần.

Giờ khắc này, trong mắt Mạnh Lương Thần giống như là tận lực làm chậm tốc độ trên màn ảnh, cửa phòng chậm rãi đóng cửa, hắn ta mắt mở trừng trừng nhìn thân ảnh Lạc Khâu Bạch một chút biến mất, tơ lụa đỏ tươi trước mắt chợt lóe, “Phanh” một thanh âm vang lên, cửa đóng chặt, như là triệt để ngăn cách hai thế giới.

Mạnh Lương Thần hít một hơi, nhìn chằm chằm cửa phòng trong chốc lát mới hồi phục tinh thần lại, lúc này hắn ta mới phát giác thân thể của mình hoàn toàn cứng lại.

*****

Lạc Khâu Bạch sáng sớm tỉnh lại, đã cảm thấy phi thường không thoải mái, hắn nằm ở trên giường ngủ, chính là thân thể giống như là ngã vào bọt biển, như thế nào cũng không có khí lực, đầu cũng mơ mơ hồ hồ, toàn thân mệt mỏi.

Hắn cả đêm qua bị Kỳ Phong gây sức ép, lúc này mới mệt mỏi thề này.

Ngoài cửa sổ mới vừa tờ mờ sáng, đồng hồ báo thức liền vang lên, lại là một ngày quay phim đẩy nhanh tốc độ, Lạc Khâu Bạch ai thán một tiếng, vùi đầu vào gối, trong bụng nóng hầm hập, toàn thân cũng nóng hầm hập, xương cốt toàn thân cũng giống như bị người ta bẻ lại liều mạng đứng lên, vô luận dùng tư thế gì đều không thoải mái.

Hắn lăn qua lộn lại làm Kỳ Phong tỉnh ngủ, nhìn hắn khó chịu như vậy, nam nhân đứng lên tìm nhiệt kế cho hắn, 37 độ, sốt nhẹ.

“Ngày hôm qua đều rửa sạch hết rồi, như thế nào còn phát sốt?” Kỳ Phong cau mày thì thào tự nói, than mặt, lại cẩn thận giúp hắn đắp chăn.

Lạc Khâu Bạch vô lực đấu võ mồm với y, lảo đảo từ trên giường đứng lên, lấy 2 viên thuốc trong vali nuốt vào, lại lảo đảo bò lên giường, tiếp tục giả chết.

“Uy, muốn đi bác sĩ không?”

“Đi cái điểu a… Nhất định là phong hàn, em nằm một chút thì tốt rồi… Ai… Sắc đẹp lầm người a, từ nay về sau quân vương không tảo triều, sao lát nữa trẫm đi quay phim đây!”

Lạc Khâu Bạch cổ họng khàn khàn, đêm qua la quá nhiều, nghĩ đến đêm qua ở suối nước nóng cả một đêm, mặt của hắn còn có chút hồng, từ bụng đến toàn thân toát ra từng đợt nhiệt khí.

Một câu “Sắc đẹp”làmlỗ tai Kỳ Phong đỏ ửng, y hừ lạnh một tiếng, nóng nảy ném cái chén xuống bàn”Phanh” một tiếng, “Câm miệng của em lại!”

“Đêm qua là ai phát tao mặc thành cái bộ dạng kia câu dẫn anh? Biết rất rõ bên ngoài lạnh còn không mặc nhiều một chút, đây là hậu quả do em không biết xấu hổ đó!”

Lạc Khâu Bạch vừa quay đầu lại miết đến vẻ mặt của y, sửng sốt một chút bắt đầu cười ha ha, hắn thật không rõ vì cái gì đại điểu quái da mặt lại mỏng như vậy, tùy tiện đùa y, liền sẽ không được tự nhiên thẹn thùng thành cái dạng này.

Cùng Kỳ Phong chui trong ổ chăn mơ hồ trong chốc lát, Lạc Khâu Bạch liền không thể không đứng lên mặc quần áo, tuy rằng Kỳ Phong hung tợn ngăn cản, nhưng hắn vẫn không nguyện ý làm chậm trễ đoàn phim, đầu nóng hổi liền đi đến trường quay.

Kết quả chuyến đi này, còn không bằng không đi, khi hắn vừa đi vào trường quay, nhìn thấy mọi người đang náo nhiệt tụ họp, đang cao hứng phấn chấn thảo luận cái gì.

Hắn cười hỏi, “Các người làm sao vậy, đều đến đây cả rồi?”

Bên cạnh một nữ diễn viên kích động nói, “Khâu Bạch mau tới đây, chuyện tốt a! Hôm nay đạo diễn mới quyết định nè, lát nữa có thể mở rộng tầm mắt!”

“Đúng đó đúng đó! Tôi đã sớm mong chờ ngày này, không nghĩ tới hôm nay rốt cục đã đến.”Tiểu cô nương bên cạnh phụ họa.

“Rốt cuộc chuyện gì a, các người đúng là hoa si.” Lạc Khâu Bạch nhịn không được cười, chạm vào Diệp Thừa bên cạnh, tên kia xốc kịch bản trên mặt, vẻ mặt bất đắc dĩ nhún vai, “Tôi không có gì hứng thú, nhưng không biết cậu có hứng thú hay không, nói nhỏ cậu nghe, tới rồi kìa.”

Nói xong ngoắc cằm, không đợi Lạc Khâu Bạch kịp phản ứng, chợt nghe đến một đám nữ nhân bên cạnhla hét.

Lúc này Sâm Xuyên mang theo một nam nhân mặc trường báo tím đi tới, đỉnh đầu hắn ta đeo băng cẩm thạch, một thân hoa phục phụ trợ khí vũ hiên ngang, khóe mắt được trang điểm cong lên, kéo dài đuôi mắt thâm thúy, thêm vài phần tà mị.

Mà người nam nhân này không phải ai khác, đúng là Mạnh Lương Thần.

Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, trong lòng không thể nói rõ là tư vị gì, đêm qua mới vừa thấy hắn ta, hiện giờ lại gặp ở trường quay, thật không biết nên nói sao.

Bất quá, Mạnh Lương Thần không phải nhà đầu tư sao? Như thế nào đột nhiên xuất hiện với dạng này.

Lúc này, Mạnh Lương Thần cùng Sâm Xuyên chạy tới trước mặt, đạo diễn cao hứng phấn chấn cùng người chung quanh nói gì đó, Mạnh Lương Thần đi đến trước mặt Lạc Khâu Bạch, hướng hắn cười cười, “Khâu Bạch, lại gặp mặt .”

Nếu không tính đêm qua, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau 3 tháng, Lạc Khâu Bạch mím môi, “Anh sao lại ăn mặc như vậy?”

“Diễn vai khách mời.”

“Diễn vai khách mời?” Lạc Khâu Bạch lập lại một chút, chợt nghe Mạnh Lương Thần trầm giọng mở miệng, “Đúng, anh diễn vai Triệu Thanh Tùng.”

Lạc Khâu Bạch nheo lại ánh mắt.

Triệu Thanh Tùng chỉ là một nhân vật rất nhỏ, diễn không quá15 phút, có quan hệ thiên ti vạn lũ với Nhạc Triêu Ca.

Y là sư phụ của Nhạc Triêu Ca, năm đó Nhạc Triêu Ca lưu lạc dân gian, khổ cực không nơi nương tựa, mười hai tuổi Triệu Thanh Tùng nhặt được hắn, thu nhận hắn làm đồ đệ, cũng truyền cho hắn tuyệt thế võ công, sau lại bởi vì Nhạc Triêu Ca có quan hệ với Giản Đồng, đối với đồ đệ mình yêu thương rất bất hòa, thậm chí khi hai người làm tri kỷ, ước định sóng vai giang hồ bất ly bất khí (không rời), còn từng ám sát Giản Đồng.

Vì vậy nên không cho phép bên người Nhạc Triêu Ca có bất luận bằng hữu hay sư phụ gì, có tính chiếm hữu dục quá cao với đồ đệ, năm đó lúc chiếu phim, đã có người mịt mờ chỉ ra, nhân vật kia là đồng tính luyến ái, chẳng qua bị những ân oán giang hồ trong phim làm phai mờ.

Bạn đang �

Hiện giờ, Mạnh Lương Thần biết rõ Nhạc Triêu Ca là ai diễn, lại đột nhiên diễn vai khách mời kia là có ý gì?

Lạc Khâu Bạch nhu nhu thái dương, làm bộ như không đoán được, cố ý tươi cười ngây ngô gật gật đầu, “A như vậy a, Mạnh ảnh đế thật sự rất keo kiệtnha, để tiết kiệm tài chính, ngay cảmời một diễn viên cũng giảm bớt a, để sống qua ngày sao?”

Mạnh Lương Thần nhìn chằm chằm vào hắn, ký tên cho fan hâm mộ nữ xong, làm bộ như thảo luận kịch bản, tiến đến bên tai Lạc Khâu Bạch thấp giọng nói, “Khâu Bạch, không cần giả ngu, em đoán được anh vì ai mới đồng ý diễn nhân vật kia. Bộ phim này là tâm nguyện chưa hoàn thành của chúng ta, anh không tin em không có chút chờ mong nào vào lần hợp tác này.”

Lạc Khâu Bạch lui một bước, bảo trì một khoảng cách an toàn, nhún vai nói, “Thực xin lỗi, tôi không biết, cũng không muốn biết.”

Nói xong lời này, hắn xoay người bước đi, lưu lại Mạnh Lương Thần đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn.

Diễn với Mạnh Lương Thần cho tới trưa, Lạc Khâu Bạch thật sự mệt mỏi hết sức. Ánh mắt nóng bỏng của Mạnh Lương Thần làm hắn phi thường khó chịu, đặc biệt khi hai người lại diễn cảnh hết sức ái muội, điều này làm cho hắn càng thêm đau đầu, nhiệt độ trên người cũng tăng thêm vài phần.

Lúc diễn, Triệu Thanh Tùng rút kiếm ngăn lại đường đi của Nhạc Triêu Ca, ánh mắt sáng quắc mang theo tình nghĩa vô hạn nhìn hắn hỏi, “Triêu Ca, ngươi vì một người Giản Đồng, không thể chờ đợi được rời đi, cả sư phụ cũng không cần? Tình nghĩa sư đồ nhiều năm như vậy là cái gì, ngươi đừng quên lúc ngươi nước sôi lửa bỏng, chỉ có ta cứu ngươi.”

Chống lại ánh mắt thâm trầm lợi hại của Mạnh Lương Thần, Lạc Khâu Bạch cười cười, hắn cảm thấy lời thoại này rất hay, nghe không giống như đang diễn, mà là Mạnh Lương Thần nói ra chân tâm.

Thế đạo vĩnh viễn là như vậy, khi bạn đê tiện, nhân gia lãnh khốc vô tình, còn khi bạn lãnh khốc vô tình, hắn ta lại bắt đầu đê tiện.

Nghĩ đến đây, Lạc Khâu Bạch cảm thấy mình nên nói chuyện với Mạnh Lương Thần một chút, triệt để chặt đứt tình nghĩa cuối cùng của hai người.

Giữa trưa nghỉ ngơi, Lạc Khâu Bạch toàn thân mệt mỏi, đầu choáng váng, trong bụng lăn qua lộn lại, giống như ruột và dạ dày đang đánh nhau, làm hắn không muốn ăn gì, mà ngay cả Diệp Thừa đem lại đây, món thịt kho tàu hắn rất thích lúc này đều mệt mỏi không có khẩu vị.

Trường quay rất loạn, hắn trực tiếp đi vào phòng hóa trang nghỉ ngơi, trên mặt úp kịch bản, hắn nghe được tiếng cửa phòng mở ra.

“Khâu Bạch?” Mạnh Lương Thần đẩy cửa tiến vào, thanh âm mang theo kinh hỉ, “Em cố ý ở chỗ này chờ anh sao?”

Cùng hắn ta nhận thức lâu như vậy, đã từng mù quáng sùng bái hắn ta, nhớ rõ người nam nhân này có thói quen mỗi lần nghỉ trưa đều sẽ đến phòng nghỉ, quả nhiên lần này cũng không có sai.

Lạc Khâu Bạch xốc lên kịch bản trên mặt, gật gật đầu, hỏi hắn, “Anh có rảnh không, đi ra ngoài uống cà phê.”

Mắt Mạnh Lương Thần sáng rực lên, Lạc Khâu Bạch làm bộ như không phát hiện.

Quán cà phê vang lên tiếng âm nhạc du dương.

Mạnh Lương Thần không nhìn menu, trực tiếp phất phất tay, “Một ly đá, một ly cà phê đen, cám ơn.”

“Anh nhớ rõ em thích uống cà phê đen, nói là nâng cao tinh thần, hiện tại không có thay đổi chứ?” Hắn ta cười hỏi Lạc Khâu Bạch, thanh âm ôn nhu trầm thấp.

Lạc Khâu Bạch rất muốn nói hắn đã thật lâu không có uống cà phê đen, bởi vì Kỳ Phong thích thêm sữa, cho nên hắn đều đã bỏ thói quen trước kia, bất quá hắn rốt cuộc cũng không nói ra, dù sao hắn hiện tại choáng váng đầu hoa mắt, buổi chiều còn muốn quay, không bằng uống một ly cà phê đen để nâng cao tinh thần.

Đối thoại ngắn gọn, hai người cũng không nói nữa, nếu không bởi vì quán cà phê tiếng âm nhạc lớn, không khí hẳn là rất bức bối.

Sau 12 giờbầu trời ấm áp, ánh vàng rực rỡ chiếu vào cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ lá cây đã mọc mới, lại là một mùa xuân mới .

Bồi bàn bưng lên cà phê, Mạnh Lương Thần hình như có cảm giác như vậy mở miệng, “Thời gian qua thật nhanh, chúng ta đã biết nhau4 năm.”

“Anh nhớ rõ khi mới vừa nhìn thấy em, em còn để đầu đinh, mặc áo sơmi trắng, vẻ mặt trẻ con còn hết lần này đến lần này giả làm người lớn, bộ dáng kia của em, hiện tại nhớ tới thật là thú vị.”

“Lương Thần, tôi không muốn nói chuyện trước kia.” Lạc Khâu Bạch mở miệng ngắt lời hắn ta.

Xưng hô nàylàm Mạnh Lương Thần sửng sốt một chút, bởi vì Lạc Khâu Bạch đã lâu không gọi hắn ta như vậy, một lần gọi như vậy vẫn là lúc hai người chia tay ở sân bay.

“Xin lỗi.” Hắn ta miễn cưỡng nở nụ cười một chút, “Không sai, trước kia anh làm nhiều chuyện sai, em nhất định không muốn nghe, là anh không tốt, không nên nói chuyện không vui, vậy hiện tại, có thể nói chuyện làm em cao hứng một chút.”

“Anh gần đây bận quá, trong lúc nhất thời không thể đến trường quay《 Tà dương ca 》, trong khoảng thời gian này có chuyện gì anh bỏ qua không?”

“Lương Thần, như vậy sẽ không tốt, ngày hôm qua anh tận mắt nhìn thấy tôi cùng Kỳ Phong ở cùng một chỗ, chẳng lẽ không có gì muốn nói sao?”

Lạc Khâu Bạch thật sự không nguyện ý cùng hắn ta giống như trước không hề cố kỵ nói chuyện phiếm, bọn họ không phải người yêu, thậm chí cả bạn bè cũng không phải, chỉ là hai người xa lạ, nhưngsao lại giả vờ như cái gì cũng không phát sinh?

Nhắc tới chuyện tối ngày hôm qua, mặt Mạnh Lương Thần lập tức trầm xuống, ngón tay ấn mạnh trên ly.

“Khâu Bạch, em nhất định phải nói đến người khác trước mặt anh sao? Em biết rõ anh có ý gì với em mà, đêm qua cố ý cùng y diễn cho anh xem không biết là thực nhàm chán sao? Cứ cho là Kỳ Phong có quyền thế, có thể giúp được em, nhưng em là người của công chúng, đêm hôm khuya khoắt cùng y, không biết là… Anh thật không biết em như thế nào biến thành như vậy.”

Sắc mặt của hắn ta thực khó coi, một bộ dáng vô cùng đau đớn, Lạc Khâu Bạch ngược lại nở nụ cười, “Bộ dáng thế nào? Anh muốn nói tôi không biết liêm sỉ, hay muốn nói tôi không biết xấu hổ ôm đùi kim chủ?”

Mạnh Lương Thần trầm mặc, nhưng nắm chặt tay lại, chứng tỏ chấp nhận.

Lạc Khâu Bạch bật cười, khoát tay áo, “Tôi cùng người tôi yêu lên giường có cái gì không thể? Quốc gia nào quy định người yêu không thể phát sinh quan hệ?”

“Mạnh Lương Thần, anh đừng tự cho là đúng, cảm thấy mìnhlúc nào cũng đúng, anh năm đó trong lòng có người khác, không hề quan tâm tới tôi, dựa vào cái gì chúng ta đã chia tay, anh còn cho rằng tôi muốn thủ thân như ngọc vì anh, anh có tư cách gì chỉ trích tôi?”

“Huống hồ, đây là tôi nguyện ý, ngày hôm qua cũng là tôi cầu Kỳ Phong đến X tôi, anh thấy không quen cũng không có việc gì, dù sao điều này cũng sẽ không ảnh hưởng, tôi thích y, không có chút quan hệ gì với anh cả.”

Sắc mặt của Mạnh Lương Thần biến đổi, khóe miệng gắt gao mím lại, mỗi một câu một chữ của Lạc Khâu Bạch, ngón tay của hắn ta liền nắm chặt, lại nghĩ tới đêm qua thấy được một màn kia.

“Cho nên? Khâu Bạch, em muốn anh làm như thế nào, nhìn thấy người mình thích cùng người khác quần áo không chỉnh tề, còn ở trước mặt anh tình chàng ý thiếp, em nói cho anh biết anh phải làm thế nào!”

Nói xong lời cuối cùng hắn ta gần như thất thố, Lạc Khâu Bạch lắc lắc đầu, “Anh không thích tôi, anh chỉ là không thích cảm giác đồ vật bị người khác đoạt đi thôi.”

Mạnh Lương Thần nở nụ cười một chút, vươn tay lướt qua cái bàn không cho Lạc Khâu Bạch phản ứng, lập tức gắt gao nắm lấy tay hắn, “Anh rất rõ ràng mình muốn gì, anh biết em không tin, nhưng anh chỉ muốnem như vậy là đủ rồi.”

“Lúc trước anh đã làm rất nhiều chuyện sai trái, không muốn bỏ lỡ nữa, em và Kỳ Phong cùng một chỗ cũng không hề gì, nhưng em không thể ngăn cản anh một lần nữa theo đuổi em, anh có thể cùng y cạnh tranh công bằng, cho em biết anh nghiêm túc thế nào.”

Lạc Khâu Bạch rút tay ra, nghĩ đến Kỳ Phong nếu biết cánh tay này bị người khác nắm, nhất định sẽ nổi giận lôi đình, theo bản năng, dùng khăn trải bàn xoa xoa.

Hắn bưng lên ly cà phê uống một hơi, vị đắng của cà phê đen đi vào miệng, hắn líu lưỡi, buồn nôn, có chút ghê tởm, hắn vội vàng đẩy cái ly ra.

“Đây không phải là chuyện cạnh tranh công bằng, tôi hôm nay tới tìm anh là vì nói rõ ràng chuyện này, vô luận anh một lần nữa diễn xuất, hay bất luận cái gì cũng không có ý nghĩa gì.”

Mạnh Lương Thần nghi hoặc nhíu mày, tiếp cười cười, “Anh nói rồi, em có cự tuyệt cũng không hữu dụng.”

“Tôi đã kết hôn với Kỳ Phong.”

Lạc Khâu Bạch ngắt lời hắn ta, ngữ khí vững vàng.

Tươi cười của Mạnh Lương Thần biến mất, như bị đông lạnh thật lâu sau không có phản ứng, một lát sau mới cố sức kéo kéo khóe miệng, “Khâu Bạch, trò đùa này tuyệt không buồn cười, hai người nam nhân kết hôn cái gì?”

Lạc Khâu Bạch không nói chuyện, từ trong túi lấy ra một cái nhẫn, trước mắt Mạnh Lương Thần đeo vào ngón áp út trên tay trái.

“Tôi không nói giỡn, tôi đã kết hôn nửa năm rồi, nhẫn này bởi vì tôi đi quay phim không cách nào đeo được, nhưng không đeo không có nghĩa là hôn nhân này không có hiệu lực. Anh có thể đăng tin này lên báo, nhìn chiếc nhẫn trên tay Kỳ Phong có cùng dạng hay không.”

“Tôi trung thành với hôn nhân, cũng trung thành với người chồng hợp pháp của mình, cho nên không cần phải nói, anh không cần phải như vậy, làm cả hai người chúng ta thêm buồn rầu.”

Giờ khắc này, sắc mặt của Mạnh Lương Thần đột nhiên tái nhợt, tựa vào lưng ghế, đây là án tử hình cho hắn ta, làm hắn ta rốt cuộc không phát ra thanh âm nào.

Hắn ta đột nhiên nhớ tới năm kia hắn ta dứt khoát ném đi Lạc Khâu Bạch, lao tớiChâu Âu đi tìm một nam nhân khác, Lạc Khâu Bạch đứng sau lưng hắn tacó phải có cùng tâm tình như hắn ta giờ phút này hay không

Lời của editor: Thứ mà mình có không biết giữ đến khi mất rồi thì mới biết nó quan trọng với mình thế nào!