Của Ta Suất Lão Công

Chương 8




Sáng sớm một ngày, Tại Trung mở cửa chuẩn bị đi học, không nghĩ tới vừa mở cửa liền nhìn thấy Duẫn Hạo đang ôm một bó Hồng Mân Côi, đứng trước cửa nhà cậu.

“Duẫn Hạo?” Tại Trung kinh hô một tiếng.

“Tại Trung, em rốt cục đã đi ra, anh đứng ở chỗ này chờ em lâu lắm rồi.” Nhìn thấy Tại Trung, Duẫn Hạo dỡ xuống vẻ lãnh khốc khi làm việc, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười sung sướng.

“Vì cái gì không ấn chuông cửa?” Cứ mỗi lần đối mặt với Duẫn Hạo làm cho Tại Trung cảm thấy thực không được tự nhiên, nhưng Tại Trung cũng hiểu được đạo lý người tới chính là khách, nho nhã lễ độ hỏi hắn.

“Anh không muốn quấy rầy em nghỉ ngơi, nhưng lại không muốn bỏ lỡ không gặp được em, cho nên anh sớm đã chờ ở đây. Tại Trung, bó hoa này là tặng cho em.” Đây là lần đầu tiên Duẫn Hạo tặng hoa cho Tại Trung, Duẫn Hạo đã quyết định, về sau mỗi ngày hắn đều sẽ tự mình đưa hoa đến trước cửa, cũng không tin Tại Trung lại không cảm động.

Nhưng là, ngoài dự kiến của Duẫn Hạo, trên mặt Tại Trung hoàn toàn tìm không được chút biểu tình kinh hỉ nào, ngược lại hàng lông mi thanh tú nhăn lại.

Duẫn Hạo khẩn trương hỏi:“Làm sao vậy? Không vui sao?” Duẫn Hạo nghĩ rằng: Không có đạo lý nha, ngày hôm qua cái tên luyến ái phóng khoáng lạc quan Phác Hữu Thiên còn nói cái gì mà ‘99 đóa Hồng Mân Côi, nhất định ôm mỹ nhân về’.

“Không thích, tôi không thích nhất chính là hoa hồng, nhất là Hồng Mân Côi.” Tại Trung bĩu môi chán ghét nhìn thoáng qua bó hoa trong tay Duẫn Hạo. Tại Trung quả thật rất chán ghét Hồng Mân Côi, chứ không phải bởi vì người tặng hoa là Duẫn Hạo mà cố ý nói như vậy. Cậu vẫn cho rằng Hồng Mân Côi là loài hoa tục khí nhất. Tại Trung nhỏ giọng than thở một câu:“Hảo tục khí nga!”.

Tục khí? Khóe miệng Duẫn Hạo run rẩy :“Ha ha, loài hoa tục khí càng làm tăng thêm vẻ thanh lệ thoát tục của Tại Trung nhà chúng ta, đúng không?”

Bị Duẫn Hạo ca ngợi trắng trợn, làm cho mặt Tại Trung đỏ ửng, hết sức xinh đẹp động lòng người, trong lòng ngứa ngáy. Duẫn Hạo kéo tay Tại Trung, Tại Trung định rút tay ra, bất đắc dĩ bị Duẫn Hạo giữ chặt: “Mắc mớ gì mà kéo tay tôi a?”

“Bởi vì anh muốn đưa em đến trường học a.” Nói xong liền đem Tại Trung nhét vào ghế phụ.

“Ai? Không cần, tôi muốn tự đi.” Tại Trung giãy dụa định xuống xe, nhưng cửa xe đã bị Duẫn Hạo khóa lại, Tại Trung căn bản mở không ra.

“Ngoan ngoãn ngồi yên, chúng ta xuất phát!”.

Trên đường.

“Duẫn Hạo, chúng ta vẫn là làm bạn bè đi, anh cứ đối xử với tôi như vậy tôi không quen.” Trên xe, Tại Trung quay đầu nhì Duẫn Hạo rụt rè nói.

“Vậy cứ từ từ thích ứng, từ từ quen với anh a! Tại Trung, anh sẽ không bao giờ buông tay khỏi em nữa.” Duẫn Hạo nghiêm túc nói với Tại Trung, hơn nữa siết chặt một bàn tay của cậu, cho thấy quyết tâm của hắn.

Tại Trung nhìn thấy ánh mắt thâm tình mà kiên định của Duẫn Hạo, không biết nên cự tuyệt hắn đi. Sự tình sao lại biến thành như vậy chứ? Nguyên lai cứ tưởng rằng bản thân mình sẽ không bao giờ gặp lại nam nhân này nữa, cũng buông xuống ảo tưởng với hắn, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng hắn vì cái gì khi mà mình đã bắt đầu quên đi hắn một lần nữa lại trở lại bên người mình chứ?

Nửa năm trước, Tại Trung lần đầu tiên nhìn thấy Duẫn Hạo, còn có một loại cảm giác tâm động: Lông mày anh khí, mũi cao thẳng, cánh môi bạc khêu gợi, ngũ quan hoàn mỹ, tràn ngập mị lực cùng khí phách nam tính. Tại Trung không khỏi cảm thán ở trong lòng, nguyên lai chồng của mình lại đẹp trai đến như vậy! Nhưng sau đó cuộc sống hôn nhân đã hoàn toàn đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của cậu.Namnhân này lạnh lùng không để ý đến cậu khiến cho Tại Trung đau lòng, mà bất hạnh này Tại Trung lại không thể kể với bất kỳ ai. Ở trước mặt cha thì cậu còn phải cùng Trịnh Duẫn Hạo diễn trò, giả trang vợ chồng ân ái. Dần dần, Tại Trung mệt mỏi, tình yêu dành cho nam nhân này đã tan thành mây khói. Cho nên khi Trịnh Duẫn Hạo muốn ly hôn, Tại Trung lập tức sảng khoái đáp ứng, bởi vì chỉ có ly hôn mới là giải thoát cho cậu.

Nghĩ đến ủy khuất nửa năm qua, nước mắt của Tại Trung lại một lần nữa không nhịn được trào ra.

Nhìn thấy Tại Trung khóc, Duẫn Hạo vội dừng xe ven đường, kéo Tại Trung vào lòng, ôm lấy thân thể mềm mại đang run nhè nhẹ.

“Buông.” Tại Trung giãy dụa, hiệu quả chính là, cánh tay đang ôm cậu lại gia tăng khí lực, hung hăng đem cậu khóa vào khuôn ngực rộng lớn.

“Anh không buông, anh đã nói rồi anh sẽ không bao giờ buông tay ra nữa.”

Thấy Tại Trung không giãy dụa nữa, Duẫn Hạo ôn nhu nâng khuôn mặt ướt đẫm của cậu lên, nhẹ nhàng mà hôn lên khóe mắt của cậu. Sau khi liếm sạch hết nước mắt, lại hôn xuống hai gò mát thấm ướt, sau đó xúc cảm mềm mại lơ đãng dừng ở trên đôi môi phấn nộn của Tại Trung. Duẫn Hạo nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa non mềm, dùng lưỡi khai mở cái miệng nhỏ nhắn. Lúc này đây, Duẫn Hạo hôn thật sự ôn nhu, tiếp theo lại vẫn dùng động tác nhẹ nhàng ôn nhu, lặng lẽ rời đi.

Tại Trung lại lâm vào hỗn loạn, không hề chớp mắt lấy một cái.

“Tại Trung, là anh làm em thương tâm. Về sau sẽ không đâu, tin tưởng anh! Tốt lắm, bé con ngốc, đừng khóc, lát nữa đến trường học, để cho bạn học nhìn thấy Tại Trung nhà chúng ta biến thành mèo con lem luốc, sẽ dọa người nha!”

Xe dừng trước cổng trường, Duẫn Hạo đích thân mở cửa xe cho Tại Trung, Tại Trung xoay người định bỏ đi, bởi vì trong lòng cậu rất lộn xộn, sự xuất hiện của nam nhân này đã phá vỡ yên tĩnh trong nội tâm của cậu.

Duẫn Hạo giữ chặt Tại Trung, cười cười: “Tại Trung, anh sẽ chờ em, tựa như trước kia em từng chờ anh vậy.” Thông minh như Trịnh Duẫn Hạo, hắn như thế nào lại không biết Tại Trung từng ái mộ hắn, đồng dạng, Duẫn Hạo cũng rất rõ ràng là chính mình tự tay hủy diệt tình yêu này.‘Tại Trung, lần này đến phiên anh theo đuổi em!’

————————–.

Giờ nghỉ, Tại Trung cùng Tuấn Tú ở nhà ăn trường học nói chuyện phiếm.

“Tại Trung a, hôm nay cái gì mình cũng đều nhìn thấy. Người đưa cậu tới trường không phải là ông chồng trước của cậu Trịnh Duẫn Hạo sao? Thật là khiến cho người ta ngoài ý muốn nha!” Tuấn Tú từ sáng sớm đã hiếu kì không thôi, chính là lúc đang học nên không có cơ hội hỏi Tại Trung.

“Mình cũng thực ngoài ý muốn, Trịnh Duẫn Hạo này thật sự là làm cho người ta không thể hiểu nổi.” Tại Trung một tay chống đầu, thở dài một hơi,“ Anh ta nói muốn bắt đầu một lần nữa với mình, Tuấn Tú, cậu nói mình nên làm cái gì bây giờ a?”.

“Cái gì?” Tuấn Tú từ trên ghế nhảy dựng lên.

Tại Trung nhanh chóng đem Tuấn Tú ấn trở về: “Xem đi, cậu cũng hiểu được bất khả tư nghị a.”

“Rất ngoài ý muốn nha! Hảo mã còn không ăn cỏ cũ nha. Trịnh Duẫn Hạo thế nhưng lại muốn ăn đồ cũ như cậu a?” Tuấn Tú khoa trương lắc lắc đầu.

“Cậu mới là đồ cũ á, mình còn chưa đáp ứng hắn mà.”

“Nhưng là, cậu đã bắt đầu động tâm! Tại Trung a, không phải cậu vẫn là có chút thích hắn ta sao?”.

“Ân!” Tại Trung gật gật đầu, dù sao Trịnh Duẫn Hạo là người thứ nhất làm cho cậu động tâm nhân, nhưng cậu còn có thể tín nhiệm hắn ta sao?

“Ai, thật sự là muốn đi dạo, nói không chừng đến cuối cùng, chẳng qua là chạy một vòng lớn, lại quay về điểm xuất phát.”

“Tuấn Tú, mình có nên chấp nhận Trịnh Duẫn Hạo một lần nữa hay không?” Tại Trung bắt lấy cánh tay Tuấn Tú muốn biết đáp án.

“Tại Trung, vấn đề này không ai có thể giúp cậu giải quyết, chỉ có thể hỏi trái tim của cậu. Bất quá, vô luận là cậu quyết định như thế nào, mình cũng sẽ chúc phúc cho cậu.” Tuấn Tú vỗ vai Tại Trung cổ vũ.

“Cám ơn cậu, Tuấn Tú.”

“Đúng rồi, Tại Trung. Gần đây, mình ngoài ý muốn đụng phải hàng xóm cũ trước đây, không nghĩ tới anh ta bây giờ hiện tại đã là một đại luật sư.” Tuấn Tú hưng phấn nói.

Tại Trung rốt cục lộ ra tươi cười:“Gặp được anh chàng hàng xóm cũ mà cao hứng như vậy sao? Không phải cậu thích anh ta đấy chứ?”

“Cái gì chứ, mình nào có thích hắn ta, lớn lên giống như con chuột vậy, mình gọi hắn là Phác Đại Thước, hắn còn không cao hứng đâu, cứng rắn nói mình tên là Phác Hữu Thiên!” Tuấn Tú nhếch mép, làm bộ khinh thường.

Trời ạ! Thế giới này cũng quá nhỏ đi!

“Tuấn Tú, mình nói cho cậu, Phác Hữu Thiên đại luật sư mà cậu nói chính là bạn tốt của Trịnh Duẫn Hạo, anh ta giúp mình và Trịnh Duẫn Hạo làm thủ tục ly hôn.” Tại Trung có chút như trẻ con bĩu môi giận dỗi kể về Phác Hữu Thiên, giống như cậu và Trịnh Duẫn Hạo ly hôn là do Phác Hữu Thiên một tay tạo thành.

“A a a!” Tuấn Tú phát ra âm thanh như cá heo kêu làm người ta run rẩy.

————————————–

Hồng Mân Côi