Cửa Tiệm Cổ Quái

Chương 9-2




Là Đổng Khê phát hiện ra vào ảo cảnh kết giới của Trần Bách Xuyên sẽ đưa người xông vào nhà của hắn đến nơi khác, vì thế đưa ra kết luận có lẽ hắn muốn đánh lừa sự chú ý của mọi người. Và rồi họ điều tra ra Trần Bách Xuyên bay về thành phố S.

Cũng chính cô ta nói kể những lời đại sư huynh Hà Nghĩa nói qua điện thoại với Trần Bách Xuyên, vì thế họ mới suy đoán Trần Bách Xuyên đã từ bỏ Hứa Tâm An và đã thực hiện kế hoạch của hắn ở thành phố S. Vì thế Tất Phương đã đi tìm Giao Long, bà cũng đi, để Hứa Tâm An lại cho Đổng Khê.

Long Tử Vy che mắt lại, thấy mình quá ngốc. Tất cả đều là cạm bẫy. Đổng Khê dẫn họ đến gặp Cao Kiến Nghiêu, bởi Trần Bách Xuyên không thể đối phó với Hứa Tâm An, không lấy được hồn của Tâm An, nên cô ta phải để Cao Kiến Nghiêu kiểm tra xem rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì. Cao Kiến Nghiêu có thể chỉ điểm Trần Bách Xuyên về kết giới liên hoàn, dĩ nhiên cũng biết kế hoạch của hắn. Bây giờ e là ông ta còn chỉ cho Trần Bách Xuyên cả cách đối phó với Hứa Tâm An và Tất Phương.

Đúng rồi, nhất định là thế. Nên họ mới cố tình hỏi Tất Phương đã cho Hứa Tâm An bùa mệnh gì, bọn họ muốn biết tại sao lại không đoạt linh hồn thành công.

Huỳnh Thiên Hạo vừa gọi điện xong, phát hiện Long Tử Vy không ổn. Long Tử Vy kể hết mọi chuyện cho Huỳnh Thiên Hạo nghe, anh ta cũng hoảng hốt. Cao Kiến Nghiêu là nhân vật đặc biệt quyền uy trong giới hàng ma, Đổng Khê lại là chiến hữu lâu năm cùng họ vào sinh ra tử, tại sao hai người đó dều đứng về phía loại pháp sư hàng ma tà ác như Trần Bách Xuyên chứ. 

“Nếu Tâm An xảy ra chuyện gì, tôi nhất định không thể tha thứ cho bản thân.” Mắt Long Tử Vy đỏ hoe.

“Chị bình tĩnh đi, chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách ứng phó.”

Long Tử Vy gật đầu, bà biết mình nhất định phải bình tĩnh.

Huỳnh Thiên Hạo bắt đầu liên hệ với bạn bè nhờ giúp đỡ, Long Tử Vy nhìn vào điện thoại, ngẫm nghĩ một hồi bèn gọi cho Hà Nghĩa. Số điện thoại này do Đổng Khê đưa cho bà khi vào ngõ Lục Ấm, bà cần phải nói chuyện rõ ràng với Hà Nghĩa mới được.

Hà Nghĩa nhanh chóng bắt máy. “Cô Long.” Giọng anh ta vô cùng lịch sự.

Long Tử Vy nói thẳng: “Các người cũng hội cùng thuyền với Trần Bách Xuyên đúng không? Các người không phải không biết chuyện, sư môn các người là đồng bọn của hắn phải không?”

Hà Nghĩa im lặng rất lâu mới đáp: “Chuyện này nói ra rất dài, nhất thời tôi không biết giải thích sao.”

Long Tử Vy cười lạnh: “Không cần giải thích. Anh nói vậy là tôi hiểu rồi.”

“Không, cô Long, cô không hiểu. Sư phụ tôi…” Hà Nghĩa dừng lại một lúc lâu, không biết nói sao mới phải, cuối cùng chỉ thốt được một câu: “Chúng tôi không có ác ý.” 

“Vậy sao?” Long Tử Vy hỏi: “Vậy Đổng Khê ở đâu? Cô ta đã đưa Tâm An đi rồi.”

Đầu bên kia lại im lặng hồi lâu, cuối cùng đáp: “Cô Long, chúng tôi thật sự không hề biết chuyện này. Không phải sư phụ bảo Đổng Khê làm thế, chúng tôi cũng vừa mới tra ra, Đổng Khê đã quen Trần Bách Xuyên từ trước khi hắn tới tìm sư phụ.

“Cô ta đang ở đâu?”

“Trước đó tôi có gọi điện cho nó, sư phụ bảo nó lập tức trở về, nó đồng ý, sau đó cúp máy rồi khóa máy.”

“Tôi không tin anh.”

“Tuy là sư phụ có chỉ cho Trần Bách Xuyên về kết giới liên hoàn, nhưng ông không hề tham gia chuyện này.”

“Vậy sao? Người cùng Trần Bách Xuyên bày bố kết giới ở ngôi nhà ma không phải là anh sao?”

Hà Nghĩa đột nhiên đỏ mặt, anh ta biện bạch: “Kết giới liên hoàn rất phức tạp, nói không rất khó hiểu, sư phụ chỉ bảo tôi đến giúp hắn xem thử. Có điều cụ thể hắn làm gì, tôi không tham gia.”

“Đúng là chính nghĩa thiện lương thật.” Long Tử Vy cười lạnh: “Rõ ràng biết hung thủ muốn giết người, lại mài dao sắc bén đưa cho hung thủ, sau đó nói chuyện này không liên quan đến mình, mình không trực tiếp tham gia. Đúng là nực cười.”

Hà Nghĩa không phản bác nổi, cũng không biết phản bác thế nào. Anh ta chỉ có thể nói: “Cô Long, những gì tôi nói đều là sự thật. Hôm nay lúc sư phụ sờ vào sa bàn thấy Đổng Khê gặp phải lửa của thần ma, ông lo lắng đó là do Tất Phương gây ra, nên bảo tôi gọi nó về gấp, nhưng nó tắt máy.”

Long Tử Vy lo lắng: “Nếu cô ta không làm hại Tâm An, Tất Phương cũng không làm hại cô ta.” Cao Kiến Nghiêu nhìn thấy cảnh tượng như thế, có phải Hứa Tâm An sẽ gặp nạn không?

“Đổng Khê bắt cô Hứa ở đâu thế? Xin cô nói rõ mọi chuyện, tôi sẽ cho người qua giúp đỡ.”

Loa phát thanh ở sân bay thông báo mấy người Long Tử Vy sắp lên sân bay. Long Tử Vy kể tóm tắt việc Đổng Khê đưa Hứa Tâm An đến sân bay đón người, tình hình mất tích rồi chuyện căn nhà. Sau đó nói thêm: “Cô ta nói anh gọi điện cho Trần Bách Xuyên” rồi kể lại nội dung của cú điện thoại đó. 

Hà Nghĩa thở dài: “Đó không phải là sự thật. Tôi và Trần Bách Xuyên không hề liên lạc.”

Long Tử Vy theo Huỳnh Thiên Hạo lên máy bay, nói: “Tôi không biết đâu mới là sự thật, tôi chỉ biết các người đã giúp Trần Bách Xuyên. Nếu người thân của tôi gặp bất trắc, tôi xin thề, từ giờ đến lúc chết cũng sẽ quay về báo thù.”

Hà Nghĩa trầm mặc hai giây, nói: “Tôi nhất định tận lực giúp đỡ. Cứ thế đã, tôi sẽ đi sắp xếp, có tin tức gì sẽ lập tức thông báo.”

Hà Nghĩa tắt máy, nhanh chân đến trước cửa phòng Cao Kiến Nghiêu, gõ cửa: “Sư phụ, là con.”

Nghe Cao Kiến Nghiêu nói “Vào đi”, Hà Nghĩa liền bước vào.

Trong phòng chỉ có mỗi Cao Kiến Nghiêu đang ngồi xếp bằng. Hà Nghĩa bước vào cung kính hành lễ rồi báo: “Sư phụ, Đổng Khê đã bắt Hứa Tâm an.”

Cao Kiến Nghiêu không hề ngạc nhiên, ông ta khẽ chau mày, chỉ dẫn của sa bàn bắt đầu thành hiện thực rồi.

“Sư phụ, con quyết định giúp đám người bên Hứa Tâm An.”

Cao Kiến Nghiêu ngước mắt nhìn Hà Nghĩa, hỏi: “Tại sao?”

“Vì con là pháp sư hàng ma.” Hà Nghĩa thấy mình làm vậy chẳng khác gì đang chống đối lại sư phụ, anh ta hơi căng thẳng, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Sư phụ từng dạy con, ma, là khí tà ác, là tâm của tà ác, là tính của tà ác. Dã tâm của Trần Bách Xuyên quá lớn, với cách nghĩ hy sinh vài người yếu đuối vô dụng để đạt được pháp khí lợi hại nhất thế gian đối phó với yêu ma quỷ quái, con không tán đồng. Con thấy suy nghĩ đó chẳng khác gì ma.”

Cao Kiến Nghiêu bình tĩnh nói: “Con có suy nghĩ thế thật sao?”

“Vâng.” Hà Nghĩa cung kính cúi đầu.

“Mặc cho ta cũng tán đồng với suy nghĩ đó, mặc cho ta cũng nghĩ rằng muốn đạt được thành tựu phải có hy sinh?”

Lòng bàn tay của Hà Nghĩa đổ mồ hôi vì căng thẳng, song vẫn nói: “Vâng, con không đồng ý, cũng không nghĩ như thế. Những người được cho là hy sinh đó cũng không tình nguyện, đây là mưu sát.”

Cao Kiến Nghiêu gật đầu: “Suy nghĩ này của con có vài phần giống với Hứa Tâm An. Cô ta nói nhìn trộm hồi ức khi chưa được cô ta cho phép là không đúng. Nhưng con có biết nhờ vào pháp khí sa bàn này ta đã nhìn được bao nhiêu may rủi, cứu được biết bao người. Những người bị nhìn trộm đó cũng chẳng biết chuyện.”

Hà Nghĩa nghẹn lời.

Cao Kiến Nghiêu hỏi: “Con nói xem, việc đó là đúng hay sai?”

Hà Nghĩa không biết phản bác thế nào: “Nhìn trộm thiên cơ và sinh mạng con người không thể đánh đồng với nhau. Hơn nữa, hy sinh người khác để hoàn thành tâm nguyện của bản thân mà không có chút xấu hổ hay có kiểm điểm nào, vậy thì phải hy sinh bao nhiêu, đạt được bao nhiêu thành tựu, lúc nào mới dừng lại? Dã tâm càng lớn, tham vọng sẽ vô tận.” Anh ta dừng lại, cảm thất như thể mình đang mắng sư phụ, vì vậy bèn đổi sang cách nói uyển chuyển khác: “Sư phụ, con biết mục tiêu của người không phải là vinh quang cho bản thân mình, thầy nghĩ đến cả giới hàng ma, thầy muốn được nhìn thấy Nến Hồn, nhưng dao luôn có hai lưỡi, trước đây thầy từng dạy chúng con, pháp thuật có thể hàng ma, cũng có thể làm chuyện xấu.”

“Đúng vậy, nên phải xem pháp thuật, pháp khí đó ở trong tay ai.”

“Nằm trong tay Trần Bách Xuyên sẽ không có vấn đề gì sao?”

“Hắn là tia hy vọng duy nhất. Chuyện đó chỉ có chủ tiệm Tìm Cái Chết, người thừa kế sứ mạng mới làm được, hắn là người duy nhất có chí hướng. Những người khác không thể làm nên việc lớn.”

“Bọn họ đều bị giết hại, đương nhiên không làm được rồi.” Hà Nghĩa nói.

Cao Kiến Nghiêu lắc đầu: “Bọn họ chỉ là người bình thường có cường hồn của chủ tiệm Tìm Cái Chết, chẳng làm được gì. Bây giờ, bọn họ đã có thể chứng tỏ được giá trị của bản thân.” 

Hà Nghĩa thầm lắc đầu, anh ta hoàn toàn không đồng ý. “Vậy còn Hứa Tâm An, cô ấy đã thoát được một kiếp, cô ấy không giống những người kia.”

“Cô ta có cơ duyên của mình, nhờ vào lông vũ của Tất Phương và đám Long Tử Vy.” Cao Kiến Nghiêu lại nhớ đến lời chỉ dẫn của sa bàn: “Đúng là khác biệt, nên ta mới nói những chuyện kia với cô ta. Còn việc giữa cô ta và Trần Bách Xuyên, phải dựa vào chính bản thân họ thôi.”

Hà Nghĩa nói: “Con không thể bàng quan không làm gì.”

Cao Kiến Nghiêu mìm cười: “Vậy đến giúp họ đi.”

Hà Nghĩa kinh ngạc: “Sư phụ.” Ông không phản đối, không trách mắng anh ta sao?

“Ta gần bảy mươi mới thu nhận đồ đệ, con là người đầu tiên. Ta cứ ngỡ rằng cả đời sẽ không nhận đệ tử, nhưng lúc đó cơ duyên lại đén. Hà Nghĩa, con làm chuyện gì cũng tốt, có điều thành tựu chỉ đến đây thôi, con biết lý do tại sao không? Bởi vì con quá rụt rè, trước giờ không dám cãi lại cách nghĩ của ta. Ta từng suy nghĩ tại sao sa bàn lại chỉ dẫn ta nhận con làm đồ đệ, tại sao con lại quan trọng như thế? Con không thể trở thành pháp sư hàng ma giỏi nhất, cũng không thể kế thừa sa bàn của ta được. Nhưng bây giờ, con dám nói cho ta biết con muốn làm gì, con không tán đồng ý kiến của ta. Ta thấy rất tốt.

Hà Nghĩa ngây ngẩn lắng nghe.

“Sư phụ của ta không quan tâm đến những quy định của tiệm Tìm Cái Chết. Tiệm đóng cửa rồi, chẳng hề gì, ông ấy cũng không chán nản, vẫn hàng ma diệt yêu, Pháp khí của tiệm Tìm Cái Chết nhất định phải truyền lại cho người thừa kế, nhưng ông ấy vẫn mặc kệ mà đưa cho người ta. Ta vận dụng rất tốt, ta diệt được rất nhiều yêu ma, cũng cứu được rất nhiều người, tất cả những chuyện đó đều do sư phụ không câu nệ đến thứ gọi là quy định. Ta cũng không muốn bị trói buộc, sư phụ ta đến lúc chết vẫn không nhìn được Nến Hồn, đó là hối tiếc cả đời ông ấy. Bây giờ ta cũng từng tuổi này, ngày tháng chẳng còn còn bao nhiêu…”

“Sư phụ…”

Cao Kiến Nghiêu khoát tay tiếp tục nói: “Ta cũng phải nghĩ đến chuyện tìm người thừa kế pháp khí và sự nghiệp, chỉ là trong đám đệ tử của ta không có ai là người thích hợp. Đúng lúc ấy, Trần Bách Xuyên xuất hiện. Một chủ tiệm Tìm Cái Chết có pháp lực cao cường, có suy nghĩ táo bạo không bị trói buộc bởi lẽ thường, ta nghĩ ta đã nhìn thấy hy vọng của mình. Những chuyện khác con cũng biết rồi, ta tán đồng với ý kiến của hắn, mặc cho chuyện này chưa chắc là đúng, song đó là chuyện ta muốn làm. Bây giờ con nói với ta không đồng ý với cách nghĩ ấy, con có việc mình muốn làm, như vậy rất tốt. Hà Nghĩa, con cứ mạnh dạn thực hiện, giống như Đổng Khê vậy. Mỗi người đều có chuyện mình muốn làm, sau đó phải tự mình gánh lấy trách nhiệm và hậu quả mình gây ra.”

“Nhưng sư phụ đã biết chuyện đó không đúng, tại sao lại không ngăn cản…” Hà Nghĩa nói đến đây chợt dừng lại, sư phụ có thể cản được ai chứ? Ngăn cản Trần Bách Xuyên hay Đổng Khê? Tuy nhiên, sư phụ đâu biết hai người đã làm gì. Một khi chuyện đã bắt đầu thì không còn nằm trong khả năng ngăn cản của sư phụ nữa. Anh ta hỏi tại sao sư phụ không ngăn cản, thật sự quá nực cười.

Cao Kiến Nghiêu nhìn đại đệ tử của mình, thấy anh ta không lên tiếng thì nói: “Đi đi”.

Hà Nghĩa không chần chừ nữa, cúi mình chào sư phụ rồi ra ngoài. Nếu sư phụ đã nói rõ ràng như thế thì anh ta còn lo gì nữa.

Hà Nghĩa phân phó đệ tử tìm tất cả những người hay hợp tác và qua lại với Đổng Khê, hỏi xem thường ngày Đổng Khê hay đến đâu, thích những nơi thế nào, thuê nhà ở đâu, có bạn bè nào ngoài giới, ngoài số điện thoại cô ta hay dùng thì còn số hay cách thức liên lạc nào không. Các đệ tử nhanh chóng triển khai công việc.

Hà Nghĩa đích thân đến phòng của Đồng Khê, kiểm tra vật dụng hằng ngày của cô ta, mong là có thể tìm ra manh mối có ích nào đó.

Máy bay của Long Tử Vy và Huỳnh Thiên Hạo sắp cất cánh, họ đành tắt điện thoại.

Phương Thư Lượng nhận được tin vội vàng mua vé tàu cao tốc, đem theo đống tài liệu anh ta tìm được chuẩn bị quay về thành phố W.

Quách Tấn men theo con đường đến sân bay, nhưng không tìm được dấu vết nào của Đổng Khê.

Tần Hướng Vũ đi tuần tra một vòng quanh tiệm nến Quang Minh và nhà của Hứa Tâm An, song không phát hiện được chuyện gì khác thường. 

Phù Lương lên mạng điều tra tất cả những vật dụng Đổng Khê từng đăng kí như số điện thoại, nhà cửa… nhưng chưa tìm ra manh mối nào, chương trình vẫn tự động chạy tìm kiếm hiệu điện thoại, tuy nhiên, hai số điện thoại đều tắt máy.

Đổng Khê lái xe, cực kỳ ung dung đánh xe vào bãi đỗ xe tại một tòa biệt thự, dùng điều khiển đóng cửa garage, rồi tắt máy. 

Hứa Tâm An vẫn hôn mê bất tỉnh trên ghế lái phụ, ông Hứa Đức An thì nằm ngủ mê mệt phía sau.

Một người đàn ông cao gầy bước vào garage rồi mở cửa xe, quả nhiên là Trần Bách Xuyên.

Đổng Khê nhìn hắn ta mỉm cười, bước khỏi xe, thân mật ôm lấy eo hắn ta: “Mọi chuyện đều thuận lợi. Căn nhà đó đã dọn dẹp gọn gàng, không để lại chút manh mối gì. Điện thoại cũng tắt máy, tháo sim và pin. Bọn họ không tìm thấy chúng ta đâu.”

Trần Bách Xuyên hôn lên trán cô ta: “Đám Long Tử Vy đã lên máy bay. Bên đó không cản được.”

Đổng Khê nhướng mày: “Thế thì đã sao? Bọn họ không biết chúng ta ở đâu đâu. Cho dù có đuổi tới kịp thì cũng không phải đối thủ của chúng ta.”

“Tất Phương đâu?”

“Anh ta chưa về, cũng không có điện thoại. Em đã hỏi Hứa Tâm An rồi. Những người khác chắc chắn không liên lạc được với anh ta, muốn xin thần trợ giúp không dễ thế đâu.” Đổng Khê từ từ xoay người lại, lấy từ trong xe ra một chiếc hộp gỗ khắc phù ấn, ngoài lớp chu sa trên phù ấn, trong chiếc hộp ấy chẳng khác gì vật dụng bình thường. Cô tự mở hộp ra, cho Trần Bách Xuyên xem.

Một phiến lông vũ sắc nâu đỏ nằm yên trong đó.

Trần Bách Xuyên mỉm cười: “Tốt lắm.” Hắn đóng hộp lại, lấy hai tấm bùa trong túi áo ra, bấm tay niệm chú, lá bùa đan chéo nhau bám trên chiếc hộp thành một phong ấn. “Phong ấn hai lớp chắc không vấn đề gì rồi.”

Đổng Khê đưa chiếc hộp cho hắn: “Chúng ta đưa người vào trong trước. Thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng.”

Tất Phương không tìm thấy dấu vết gì của Giao Long ở núi Bạch Kim, không nhận ra chút linh lực của Giao Long sót lại, cũng không có phong ấn khi anh ta ngủ đây. Tất Phương hỏi hết yêu quái trong núi, cũng không ai biết Giao Long đã đi đâu, chỉ nói là dường như ba trăm năm trước từng xuất hiện, sau đó đi về hướng Đông, rồi không còn tin tức.

Thế là Tất Phương bay về hướng Đông, tìm khắp ba ngọn núi ở hướng Đông, cũng không phát hiện được gì. Thế là anh ta bắt đại một Sơn Tiêu tinh hỏi chuyện.

(*) Một yêu quái giống đười ươi, tình hung dữ, thường sống trong núi sâu

“Trông người có vẻ rất quen.” Tất Phương nói.

Sơn Tiêu tinh gật đầu trong nước mắt. Quen là phải. Hôm qua anh ta vừa bắt nó trong núi Bạch Kim để hỏi chuyện đó thôi. 

“Ta hỏi ngươi, ngươi từng thấy Giao Long không?” Tất Phương hỏi.

Sơn Tiêu tỉnh lại lần nữa gật đầu trong nước mắt. Gặp rồi, không phải đã bẩm báo cho ngài rồi sao, đại thần ngài bị mất trí nhớ sao?

Sơn Tiêu tinh lại trả lời thêm lần nữa. Nó nhớ là đã gặp Giao Long đi một mình ỏ núi Bạch Kim. Các loài yêu quái sợ Giao Long, nên nhìn thấy đều tránh rất xa. Nó cũng không biết Giao Long đang làm gì. Giao Long ở đó hơn một tháng, sau đó liền đi về hướng Đông. Ngài ấy đi rồi mọi người mới dám ra ngoài hoạt động, nên không ai hỏi thăm được ngài ấy đi đâu.

Hướng Đông? Chỗ này chẳng phải là hướng Đông sao. Phạm vi hướng Đông lớn như vậy, ở đâ cũng là hướng Đông, bảo anh ta tìm kiểu gì đây? Tất Phương nổi giận mắng cho Sơn Tiêu tinh một trận, nói nó vừa xấu vừa lười, thật vô dụng. Sơn Tiểu tinh khóc lóc chạy đi, chưa được bao xa đã bị Tất Phương gọi lại.

“Không được chạy! Ta nhớ ra rồi, thì ra ngươi ở núi Bạch Kim, ta từng gặp ngươi rồi.”

Sơn Tiêu tinh không dám chạy, càng khóc lớn tiếng hơn, sao đột nhiên đại thần ngài lại khôi phục trí nhớ vậy?

“Ngươi chạy từ núi Bạch Kim sang đây để trốn ai vậy?”

Sơn Tiêu tinh khóc nấc lên nấc xuống, không trả lời câu này được không?

“Qua kia đứng phạt!” Tất Phương mặc kệ đáp án thế nào, lập tức ban bố hình phạt.

Sơn Tiêu tinh không dám không đứng, vừa đứng vừa khóc. Mọi người sợ Tất Phương còn hơn sợ Giao Long. Giao Long đến đây mọi người còn dám trốn, Tất Phương đến thì ngay cả trốn cũng không dám. Ai dám trốn thì kết quả sẽ là thế này.

Tất Phương hỏi hết tất cả yêu quái trong núi, không ai biết Giao Long đã đi đâu, anh ta đến đây tốn công sức rồi sao? Hứ, lãng phí thời gian của anh ta, anh ta còn phải chạy về đón Tết với Hứa Tâm An nữa. Hứa Tâm An đã hứa sẽ làm những món anh ta thích rồi kìa. Thôi bỏ đi, tìm nốt hai ngọn núi, nếu không có tin tức đành tạm quay về.

Tất Phương đang định hóa thân bay đi, đột nhiên dừng lại.

Linh lực của phiến lông vũ… Anh ta không cảm nhận được nữa.

Tâm Tất Phương bỗng trầm xuống. Hứa Tâm An, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?

Trên máy bay, sắc mặt của Long Tử Vy tối sầm lại. Sốt ruột nhìn vào đồng hồ, Huỳnh Thiên Hạo ngồi bên cạnh bà cũng không dám tin: “Sao có thể là Đổng Khê chứ, chúng ta đã quen biết nhiều năm, cô ta là một pháp sư hàng ma rất tốt.”

“Cũng là pháp sư hàng ma có dã tâm.” Long Tử Vy thở dài, “Đều là lỗi tại tôi, tôi phải nghĩ đến chứ. Kết giới ảo cảnh, kết giới không gian, chuyển đổi qua lại, dịch chuyển không gian ở nơi xa, một mình Trần Bách Xuyên làm sao thực hiện được. Tôi nên nghi ngờ tất cả những người có sở trường bày bố kết giới mới phải. Nhưng tôi lại không hề nghi ngờ Đổng Khê, còn nhờ cô ta giúp.”

“Không thể trách chị. Chúng ta là bạn bè lâu năm, biểu hiện của cô ta rất chân thành. Còn tra ra được sư phụ mình đã từng gặp Trần Bách Xuyên vân vân… Cô ra cứ nói cho chị biết một chút chân tướng, lại che giấu một chút, nên chị mới tin cô ta như vậy.” Huỳnh Thiên Hạo ngẫm nghĩ: “Tôi nhớ ra rồi, hồi đó chị giới thiệu Đổng Khê với chúng tôi, có kể rằng Đổng Khê đi ngang qua và giúp chị đúng lúc chị đang gặp nguy hiểm khi làm nhiệm vụ. Hình như là chuyện bốn năm trước nhỉ.”

“Đúng.” Cô ta cũng được xem là có ơn cứu mạng, nên bà vẫn luôn tin tưởng Đổng Khê.

“Có khi nào bởi vì chị là người của tiệm Tìm Cái Chết nên cô ta mới cố ý bày kế tiếp cận chị?”

Long Tử Vy kinh ngạc.

“Chẳng phải Trần Bách Xuyên cũng rời khỏi thành phố S đến nơi khác phát triển từ bốn năm trước rồi sao? Nếu hắn xác định rõ mục tiêu và kế hoạch mới đóng cửa tiệm rồi rời khỏi thành phố D, thì tốn thêm mấy năm để sắp xếp tìm tài nguyên cũng hợp lý. Chị nghĩ thử xem, chuyện lớn như thế, nếu hắn tìm chủ Tiệm Cái Chết khác, phải quan sát họ để tìm kiếm đối sách, rình rập đợi thời cơ ra tay, những việc này đều cần thời gian. Còn nhiều chuyện khác chúng ta không biết nữa, ví dụ hắn thu thập cường hồn để làm gì, lẽ nào hắn muốn tìm trận pháp. Đúng rồi, trong ảo cảnh có xà yêu, hắn đã kiếm được đồng bọn. Những chuyện này đều cần thời gian để kiểm chứng. Nếu Đổng Khê đã quen biết hắn từ bốn, năm năm trước, rất có thể cô ta tiếp cận chị với mục đích đó, muốn thăm dò tiệm Tìm Cái Chết từ chị, sau đó mới phát hiện chị không phải là người thừa kế sứ mạng, năng lực linh hồn của chị không đủ mạnh.”

Long Tử Vy im lặng, trong lòng buồn bã vì khả năng này rất có thể xảy ra.

“Đúng. Tôi từng hỏi cô ta, cô ta bảo không cần giúp. Tôi cứ tưởng là cô ta có nhiều bạn bè đồng môn, không cần người ngoài như chúng ta giúp đỡ. Tính ra thì, cô ta thường giúp chúng ta nhiều hơn.”

“Đúng vậy, nên Đổng Khê thân với chúng ta, còn chúng lại không hề biết gì về cô ta, chỉ tự cho là mình hiểu mà thôi.”

“Tôi đúng là quá ngốc.” Long Tử Vy tự trách mình. “Chính tay tôi giao cho Tâm An cho Đổng Khê, tôi làm sao ăn nói với em gái mình đây.”

“Đừng nghĩ như thế.” Huỳnh Thiên Hạo nói, “Không ai lại nghi ngờ bạn bè của mình. Bây giờ không phải lúc tự trách bản thân.”

Long Tử Vy gật đầu. “Tôi biết, tôi biết. Bây giờ không phải lúc, tôi phải thật bình tĩnh. Nhưng tôi lại không nghĩ ra được cách nào hết. Bây giờ toi chỉ mong Tát Phương đột nhiên trở về, mong là họ sẽ quên đi sợi dây chuyền lông vũ trên người Tâm An…” Tuy nhiên bà ta cũng tự hiểu không thể có chuyện như vậy, bọn họ đã cố tình kiểm tra bùa phong ấn dùng để đối phó Tất Phương và phiến lông vũ. Long Tử Vy buồn bã gục mặt vào lòng bàn tay, “Chẳng trách cô ta cứ hỏi Tâm An làm sao thoát được ảo cảnh.”

Đổng Khê và Trần Bách Xuyên đưa Hứa Tâm An vào một căn phòng trên lầu, trên giường có dán một lá bùa, dùng còng tay khóa chặt tay chân, dùng dây trói yêu trói chặt cô trên giường. Sau đó mới đi xuống đưa cha Hứa lên, đẩy ông vào một căn phòng khác.

“Em kiểm tra rồi, năng lực linh hồn của ông ta không mạnh, chỉ là người bình thường. Hứa Tâm An cũng nói cha cô ấy không biết pháp thuật.” Đổng Khê nhìn về phía ông Hứa Đức An đang ngủ mê.

“Vậy thì tốt. Trước khi chưa đoạt được hồn của Hứa Tâm An, ông ta vẫn còn có ích với chúng ta. Nếu xảy ra chuyện gì, ông ta chính là lá bài tẩy của chúng ta.”

“Ừm, tình cảm hai cha con rất tốt. Có cha của cô ấy trong tay, Hứa Tâm An không dám chống đối.”

Hai người rời khỏi căn phòng, kiểm tra cửa nẻo đã khóa cẩn thận chưa rồi đi về phía căn phòng của Hứa Tâm An.

“Chỗ sư phụ không về được rồi đúng không?” Trần Bách Xuyên hỏi.

“Ừm.” Đổng Khê gật đầu. Sư phụ nhất định phát hiện ra chuyện rồi, nên lúc ấy mới gọi điện bảo cô ta trở về. Cô ta đã lừa sư phụ, vờ như không quen biết Trần bách Xuyên, vờ như chưa hề nhúng tay vào chuyện này. Thật ra ngay từ đầu, mọi người đều được cô ta và Trần Bách Xuyên bàn bạc thống nhất, họ cùng nhau thực hiện tất cả. Cô ta tin rằng nếu trên đời có người thắng được sư phụ, có thể ngồi vững trên chiếc ghế đệ nhất trong giới hàng ma, lãnh đạo mọi người giết hết mọi yêu mà trên đời, người đó nhất định là Trần Bách Xuyên.

Trần Bách Xuyên ôm lấy vai cô ta: “Chúng ta sẽ thành công thôi.”

Chính lúc họ đang nói chuyện, một con chuột béo leo ta khỏi hộp dụng cụ trong xe của Đổng Khê, cẩn thận chui qua khe hở của hầm giữ xe, nghe ngóng tình hình xung quanh, sau đó chạy vào nhà.