Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 17: Cha con bất hòa




“Bố, bố không thể làm thế được!” Ngu Thành Lạc bị cảnh sát bắt, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm Ngu Nhất Minh, sắc mặt tràn đầy hoảng sợ và nghi hoặc. Không thể nào, kế hoạch của hắn chu đáo, tỉ mỉ như vậy, sao có thể bị phát hiện ra manh mối được? Hơn nữa, nghe nói phía cảnh sát đang nghi ngờ hai kẻ xui xẻo xuất hiện trong tai nạn giao thông kia, còn đang giám sát, sao đột nhiên lại nghi ngờ tới hắn được?

Hôm trước hắn còn tới bệnh viện thăm Ngu Nhất Minh, bác sĩ nói với hắn tình trạng sức khỏe của Ngu Nhất Minh căn bản là không có chuyển biến tốt!

Hắn nhất thời nghĩ tới một việc, bác sĩ lừa hắn!

“Con trai thân yêu, bố đương nhiên là có thể làm như vậy, có lời gì thì giữ lại nói trên tòa án đi. Nói thật ra, mày làm như vậy bố vô cùng đau buồn, bố tự nhận là không có chỗ nào có lỗi với mày.” Lần này Ngu Nhất Minh bị thương nặng, trông người như già đi mười tuổi.

Hơn nữa vừa mới có thể đi lại, bị giày vò một trận như vậy, tinh thần của ông đã rất không ổn rồi.

Tra ra vụ án tai nạn giao thông có liên quan với con của mình còn khiến người ta khó chấp nhận hơn so với việc bị tai nạn giao thông đơn thuần, đó chính là đứa con ruột thịt ông nuôi dạy bốn mươi năm đấy!

Chẳng lẽ tiền tài và quyền lực thật sự còn quan trọng hơn tình thân? Vì hai đứa con này, thậm chí sau khi bạn đời mất mà ông cũng không đi bước nữa. Ông tận tụy sáng lập ra tập đoàn lớn như vậy, còn không phải là vì muốn cho con trai và con gái cuộc sống tốt nhất sao?

Năng lực Ngu Thành Lạc không đủ nhưng ông vẫn để hắn đảm nhiệm chức vụ Tổng Giám đốc, ông muốn trước khi mình mất đi, bồi dưỡng Ngu Thành Lạc thành tài, nhưng không ngờ rằng lại bồi dưỡng ra kẻ giết cha!

Ngu Thành Lạc đột nhiên điên cuồng cười to, cười đến chảy nước mắt, hắn không quan tâm nhân viên và cảnh sát đang vây xem, giống như chỉ mong sao có những người này ở đây.

“Ông không có chỗ nào có lỗi với tôi? Quả thật, ông không làm gì có lỗi với tôi, nhưng ông quá ích kỷ, ông coi thường tôi! Ông để tay lên ngực tự hỏi đi, tôi thật sự có chút địa vị nào trong lòng ông sao? Tôi thậm chí còn không bằng những quản lý cấp cao của ông!”

Những quản lý cấp cao bị hắn quét mắt liếc một cái không khỏi toát mồ hôi hột, bọn họ cũng không muốn tham dự vào chuyện này.

“Mày, sao mày có thể nói như vậy...” Ngu Nhất Minh nhíu mày, đau lòng mà thở dài, nói: “Mày là con bố, bố sao có thể xem thường mày, sao có thể...”

“Ông im miệng!” Ngu Thành Lạc điên cuồng, giận dữ hét lên, “Nếu ông xem trọng tôi, vì sao nhiều năm như vậy không giao vị trí Chủ tịch cho tôi?! Bố à, ông đã già lắm rồi, nên về hưu rồi, nhưng ông ham mê quyền lực, ngay cả con trai của mình cũng không tin tưởng!”

“Sao mày lại có thể đối xử với bố như vậy?” Ngu Nhất Minh ôm ngực, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, quản gia Lưu lập tức đỡ lấy ông, sợ ông đột nhiên ngã xuống, “Sao tao lại nuôi ra đồ vô dụng như mày chứ... Sao mày lại có thể đối xử với bố như vậy.”

“Ha ha ha ha ha... Tất cả mọi người nghe thấy rồi chứ? Cho tới bây giờ ông ta vẫn nói tôi là đồ vô dụng, đây không phải xem thường tôi thì là cái gì?!” Ngu Thành Lạc bắt lấy sơ hở trong lời nói của Ngu Nhất Minh, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

“Cho nên, mày vì việc này mà muốn giết bố?” Giọng Ngu Nhất Minh cũng trở nên run rẩy.

Sắc mặt Ngu Thành Lạc liền nghiêm lại, cười lạnh nói: “Tôi cũng không nhỏ nhen như ông. Bố à, chẳng lẽ bản thân ông còn không rõ, ông đã nên chết từ lâu rồi ư? Là ông bán mình cho ma quỷ mới tiếp tục tồn tại trên thế giới này, đừng cho là tôi không biết gì cả! Bố à, tôi làm như vậy cũng là vì tốt cho ông thôi!”

Ngu Nhất Minh bỗng dưng ngẩn ra, suýt chút nữa đã lộ ra một tia sợ hãi, người vây xem cũng nhìn nhau, bán mình cho ma quỷ? Đây là ý gì?

“Thành Lạc, mày bị điên rồi... Bác sĩ đã sớm nói với bố tinh thần của mày có vấn đề, để mày vẫn làm việc ở công ty là sai lầm của bố. Đồng chí cảnh sát, vất vả cho các anh rồi.” Ngu Nhất Minh mệt mỏi khoát tay, dời ánh mắt đi.

“Ngu Nhất Minh, ông có ý gì?! Ông sợ tôi phơi bày mấy thủ đoạn không thể để người khác biết kia của ông sao?! Ông nên chết từ lâu rồi, ông ký khế ước với ma quỷ... Ông, ông không thể chết tử tế! Ưm ưm... Buông ra...”

Trán Ngu Thành Lạc nổi gân xanh, mặt đỏ bừng, nào còn dáng vẻ phong độ nhã nhặn, tuấn tú trước kia? Mấy lần, xém chút nữa là hắn thoát khỏi sự khống chế của cảnh sát, mãi đến khi bị kéo lên xe cảnh sát thì mới dần dần im tiếng.

Một số nữ nhân viên sợ tới mức run cầm cập, nhao nhao bàn luận có phải Ngu Thành Lạc thật sự bị bệnh tâm thần hay không, hắn ta như vậy, nhìn thật sự rất đáng sợ.

Mà người xem trực tiếp trên internet chỉ có thể nhìn thấy tình hình dưới tòa nhà công ty, chờ lúc Ngu Thành Lạc bị áp giải ra, đưa lên xe cảnh sát, tất cả đều khiếp sợ mà há hốc miệng.

Từ Du không xem phát trực tiếp, trên thực tế cùng lúc với phát trực tiếp, Phương Vi Dân đã nói với bọn họ, đã tìm được thủ phạm rồi.

“Nhanh vậy đã tìm được rồi? Rốt cuộc là ai làm?” Vết thương của Từ Du và Viên Chỉ Hề đã gần khỏi, nếu không phải vẫn bị giám sát, cô lại không muốn dẫn cảnh sát về nhà thì đã ra viện từ mấy hôm trước rồi.

Phương Vi Dân nói: “Là Ngu Thành Lạc, tình hình cụ thể các vị có thể xem tin tức, tin tức chắc sẽ có nhanh thôi. Chi phí điều trị của các vị và xe bị tông hỏng cũng đều do nhà họ Ngu bồi thường. Ông cụ Ngu nhờ tôi chuyển một câu cho hai vị, lần này liên lụy các vị, đây là ông ấy bồi thường thêm cho các vị, mật mã là sáu số sáu.”

Phương Vi Dân đưa cho Từ Du một cái thẻ ngân hàng, mắt Từ Du lập tức sáng bừng, nhà họ Ngu quả nhiên nhà lớn, nghiệp lớn, bồi thường người khác cũng rộng rãi như vậy, chắc hẳn số tiền trong cái thẻ này sẽ không ít!

“Coi như ông cụ này có lương tâm, chúng ta chịu oan thay con ông ấy lâu như vậy, hơn nữa, chúng ta ra nông nỗi này đều là bị con của ông ấy hại.” Có điều cũng thật không ngờ, Ngu Thành Lạc lại làm ra việc như vậy, mất trí rồi sao!

Ân oán nhà giàu, quả nhiên phức tạp.

Phương Vi Dân nhìn cô một cái, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhắc nhở: “Tuy rằng các vị không có liên quan tới tai nạn giao thông lần này, nhưng chuyện siêu thị Hạnh Phúc... Tóm lại, hy vọng các vị về sau tuân thủ nề nếp, đừng để tôi nắm được nhược điểm gì.”

Nụ cười của Từ Du cứng lại, có chút cứng nhắc nói: “Anh cảnh sát xin yên tâm, bọn tôi sau này tuyệt đối sẽ không tới đó nữa, bọn tôi là người dân lương thiện tuân thủ luật pháp.”

Hừ, về sau nếu tới đó nữa, nhất định phải tìm chỗ không có máy quay giám sát!

Ra khỏi bệnh viện, việc đầu tiên Từ Du làm là đi kiểm tra thẻ, thật không ngờ có tận ba triệu tệ. Viên Chỉ Hề thấy nhiều tiền như vậy thì còn vui hơn cả cô.

“Chị, tiền này cũng có một nửa của em nhỉ?”

Kẻ keo kiệt như Từ Du lúc này lại vô cùng hào phóng, vỗ vỗ vai cậu nói: “Lần này em đã cứu chị một mạng, em không nói chị cũng sẽ chia cho em một nửa.”

“Tốt quá rồi, vậy còn tiền thuê nhà của em.”

Từ Du cho rằng cậu sẽ chuộc lại miếng ngọc bội, nhưng Viên Chỉ Hề giống như là đã quên, không hề nhắc đến việc này.

Buổi tối, Từ Du lướt Weibo quả nhiên tìm thấy video liên quan, là một video ngắn do một nhân viên ở hiện trường quay lại được, chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, số lượt xem video đã lên tới mấy triệu.

Vốn nhìn thấy Ngu Nhất Minh đứng ở đó cũng đã đủ kinh sợ rồi, nghe thấy Ngu Thành Lạc nói Ngu Nhất Minh ký khế ước với ma quỷ mới có thể tiếp tục tồn tại trên thế giới này càng khiến cô đột nhiên sinh ra một suy nghĩ bạo gan!

“Viên Chỉ Hề! Viên Chỉ Hề, em mau tới đây!” Từ Du chỉ cảm thấy trái tim đập loạn lên, chờ sau khi Viên Chỉ Hề mơ mơ màng màng đi tới, hai người lại xem video liên tục ba lần mới ngừng lại. “Em thấy sao?”

“Đáng ngờ, rất đáng ngờ.” Viên Chỉ Hề trầm ngâm vuốt cằm, nói: “Ông cụ này mấy hôm trước còn đang hấp hối, trừ phi xảy ra kỳ tích, nếu không sẽ không thể nào hồi phục nhanh như vậy. Chị, nói không chừng chúng ta tóm được đuôi của ông chủ tiệm Trường Sinh rồi.”

“Cậu cũng cảm thấy chuyện này có liên quan với ông chủ tiệm Trường Sinh kia?” Từ Du thấy cách nhìn nhận của cậu và mình giống nhau lập tức thấy hứng thú, phỏng đoán: “Chắc chắn là em đoán không sai, ông chủ này ngoài việc có thể lấy đi tuổi thọ của người khác thì còn có thể kéo dài tuổi thọ! Thế nhưng, sao ông cụ này có thể liên lạc được với ông chủ tiệm Trường Sinh trong khoảng thời gian ngắn như vậy?”

Bọn họ trông chừng lâu như vậy mà vẫn không phát hiện tung tích chủ tiệm, ông cụ này lại có thể...

“Chị biết rồi, chắc chắn trước kia ông cụ này đã từng kéo dài tuổi thọ, có cách thức liên hệ với người nọ. Nói không chừng lúc ông ấy kéo dài tuổi thọ thì bị con của ông ấy nhìn thấy, cho nên con của hắn ta mới cảm thấy ông ấy giao dịch với ma quỷ.”

“Có lẽ suy đoán của chị chính xác đó.” Viên Chỉ Hề tiếp tục suy nghĩ theo hướng đó, bỗng nhiên giống như đã ra quyết định nào đó, nói: “Nếu chúng ta tới thăm hỏi ông cụ Ngu, nói không chừng có thể lấy được một ít tin tức có liên quan tới ông chủ tiệm Trường Sinh.”

Từ Du lắc ngón tay, nói: “Nếu chị là ông ấy, chắc chắn sẽ không tùy tiện nói với người lạ, hơn nữa loại người có tiền này cũng không phải là người chúng ta muốn gặp là có thể gặp.”