Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 48: Đến từ thời tần




Từ Du rất mệt mỏi nằm trên giường, dường như việc lúc chiều đã rút cạn tất cả sức lực và tinh thần của cô. Cô biết tin Phúc Thuần mất sẽ truyền đi rất nhanh, nhưng cô đã không muốn để ý tới nữa, nhìn thấy sinh mạng một người cứ như vậy biến mất, cô lại không thể giúp được gì, ngay cả tư cách trách cứ người khác một câu cũng không có.

“Chị cứ xem cụ ấy là người xa lạ, như vậy có lẽ trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút.” Viên Chỉ Hề thì khác, dáng vẻ như không có chuyện gì ngồi ở đó gặm táo, thuận tiện mở ti vi xem. “Con người ai rồi cũng sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn, cách thức khác nhau mà thôi. Đó chính là lựa chọn của bản thân bà cụ, cụ ấy không khó chịu, vậy chị khó chịu cái gì?”

“Em còn không cho chị buồn bực một chút sao? Được rồi, được rồi, được rồi, chị đây tự rước phiền não, xen vào việc của người khác, được chưa.” Từ Du dùng gối che đầu.

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Từ Du buồn bực định không để ý, chỉ tiếc tiếng chuông réo không ngừng, vang lên dai dẳng không tha, cuối cùng cô vẫn bắt máy.

“Mẹ...”

“Con làm sao vậy? Nghe giọng có vẻ ảo não, không phải hôm nay cùng bạn đi dự tiệc mừng thọ sao?”

Từ Du xụ môi, thật sự là hỏi ngay vấn đề không nên hỏi, cô nói với giọng đầy ưu thương: “Đúng vậy, đã đi ạ, bà cụ rất ôn hòa, hiền lành, là một người tốt vô cùng.”

Mẹ Từ nở nụ cười: “Vậy sao con còn không vui?”

Từ Du: “Bởi vì không lâu sau bà đã qua đời rồi...”

Mẹ Từ: “Đã qua đời? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện này không thể nào. Nghe nói gần đây sức khỏe bà không tệ, tinh thần cũng rất tốt.”

Từ Du không dám để lộ chuyện liên quan đến tiệm Trường Sinh, về Kỳ Tễ và cả việc kéo dài tuổi thọ, bởi vậy nói qua loa: “Tóm lại chuyện này nói ra rất dài, về sau có thời gian sẽ kể lại cho mẹ.”

Mẹ Từ: “Có phải...”

Từ Du: “Cái gì ạ?”

Mẹ Từ: “Không có gì. Con cũng đừng quá đau buồn, bà cụ hôm nay đã đón sinh nhật trăm tuổi, đời này chắc cũng đã cảm thấy rất trọn vẹn rồi. Hôm nay con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt, có thời gian thì liên lạc sau nha.”

Từ Du: “Vâng, vậy mẹ và bố cũng phải chú ý sức khỏe đó, trời lạnh rồi, nhớ phải mặc thêm quần áo.”

Bà Từ: “Biết rồi, biết rồi, sao con còn dông dài hơn cả mẹ?”

Từ Du: “Con vốn luôn dông dài thế mà, mẹ cũng không phải không biết.”

Hai mẹ con lại đấu võ mồm một lúc mới cúp điện thoại, tâm tình Từ Du dường như tốt hơn một chút, nhưng vẫn không vực dậy nổi tinh thần như cũ.

Mép giường bỗng nhiên lõm xuống, không ngờ Viên Chỉ Hề ngồi sang đây, nhìn chằm chằm Từ Du, ánh mắt sâu thăm thẳm.

Lưng Từ Du chợt lạnh, che ngực, nói: “Em muốn làm gì? Chị nói em đừng làm bậy đấy, nếu không chị đánh cho em rụng hết răng đó.” Người cũng ngồi phắt dậy, nhìn đối phương với vẻ đề phòng.

Khóe miệng Viên Chỉ Hề giật một cái, cảm thấy không còn lời gì để nói: “Chị nghĩ đi đâu vậy? Em có một bí mật muốn nói với chị, có điều nhìn dáng vẻ của chị thì dường như cũng không muốn biết, hay là thôi đi.”

“Chờ đã, bí mật gì?” Từ Du lộ ra nét cười, nói: “Viên đại gia, em nói một chút đi mà, em là người lớn đừng chấp nhất với con gái, nói cho chị nghe một chút đi. Có phải là bí mật có liên quan đến Kỳ Tễ hay không?”

“Ừm, em nghi ngờ Kỳ Tễ này chính là người mà ông cố bảo em tìm kia.” Sắc mặt Viên Chỉ Hề chợt nghiêm túc, ban đầu chỉ là nghi ngờ, bởi vì tổ tiên cũng không nhắc tới tên người cần tìm kiếm. Trên thực tế, cái tên kia lưu truyền qua hơn một ngàn năm, đã sớm thất truyền rồi.

Từ Du kinh ngạc hỏi: “Em xuống núi không phải bắt yêu sao? Sao lại thành tìm kiếm Kỳ Tễ? Được lắm, tên nhóc em ngay từ đầu đã gạt chị, đúng không? Nói! Em còn có bao nhiêu bí mật giấu chị?!”

Viên Chỉ Hề cười hề hề, gãi đầu, nói: “Nếu nói vậy thì khá nhiều, nhưng những bí mật này không liên quan đến chị, em sẽ không nói cho chị biết.”

“... Được lắm, vậy em nói xem vì sao tìm kiếm Kỳ Tễ? Chẳng lẽ nhà họ Viên các em đã quen biết Kỳ Tễ từ rất lâu rồi?” Từ Du lại nghĩ đến câu nói của Kỳ Tễ có liên quan đến Viên Thiên Cương kia, như vậy chứng tỏ, xem ra có hơn nửa là thật rồi.

“Ừm, tổ tiên lưu truyền rằng tổ tiên Viên Thiên Cương của nhà họ Viên bọn em khi còn sống từng kết giao với một người bạn thần bí, người này kỳ lạ đến mức ngay cả Viên Thiên Cương cũng khó nắm bắt. Trong mười mấy năm Viên Thiên Cương và người đó quen biết, dung mạo người này vẫn không thay đổi, nghe nói là có năng lực trường sinh bất tử.” Ánh mắt Viên Chỉ Hề thâm sâu, phức tạp. Trường sinh bất tử, loại năng lực chỉ tồn tại trong truyền thuyết này không chỉ tổ tiên cậu gặp được mà hiện tại bản thân cậu cũng đã gặp được rồi.

Đúng là không thể tin nổi!

Mặc dù trước đó Từ Du đã đoán là như vậy, thế nhưng nghe thấy Viên Chỉ Hề xác nhận thì vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Đây chính là thế giới của khoa học, sao lại xảy ra chuyện không khoa học như vậy chứ?

Trường sinh bất tử, vô số hoàng đế, phương sĩ cổ đại đều tìm kiếm phương pháp để trường sinh, thế nhưng không ai tìm được. Thậm chí, Tần Thủy Hoàng vì vậy mà phái Từ Phúc hai lần vượt biển Đông, còn xây dựng lăng Tần Thủy Hoàng cùng tượng binh mã. Nhưng mà ông vẫn nhắm mắt xuôi tay.

Không ai tin thật sự có người có thể trường sinh bất tử, hiện giờ kỹ thuật y học phát triển như vậy nhưng cũng không thể bảo đảm một người có thể sống mãi. Vậy rốt cuộc tại sao Kỳ Tễ lại có thể làm được như vậy?

“Vậy, vậy rốt cuộc anh ta sống từ thời đại nào?” Từ Du đột nhiên phát hiện ra cô thật bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.

Cũng đúng, dù sao từ khi biết đến tiệm Trường Sinh, chuyện kéo dài tuổi thọ và Kỳ Tễ đến bây giờ cũng đã mấy tháng rồi.

Viên Chỉ Hề lắc đầu, nói: “Không rõ lắm. Có điều, cụ cố Viên Thiên Cương đoán anh ta là người nhà Tần.”

“Nhà Tần? Chẳng lẽ anh ta là con cháu của Từ Phúc?” Từ Du lại liên tục lắc đầu, nói: “Nếu Từ Phúc có thuốc trường sinh bất tử, chắc chắn bản thân sẽ uống trước, nói không chừng sẽ dâng lên Tần Thủy Hoàng, không thể chỉ giữ cho con cháu nhỉ? Chờ đã, liệu có khi nào lúc đó không phải Từ Phúc luyện chế được mà là con cháu ông ấy luyện được?”

“Cái này em không rõ lắm, người này và Từ Phúc có quan hệ hay không cũng không biết. Thật ra Viên Thiên Cương và anh ta qua lại cũng không sâu, bởi vì Kỳ Tễ vô cùng cẩn thận, giữ kín kẽ tất tần tật mọi chuyện có liên quan tới mình.” Viên Chỉ Hề bỗng nhiên cười gian xảo: “Hơn nữa, việc em biết được cũng không nhiều, rất nhiều chuyện ông cố và ông nội không nói cho em biết, nói em vẫn còn nhỏ.”

Từ Du: “... Vậy?”

“Vậy nên... Chị có muốn cùng em tới thôn Viên Sơn xem thử không? Chỗ đó của bọn em non xanh nước biếc, phong cảnh như tranh, không khí tốt hơn so với thành phố lớn nhiều. Viên Gia Bảo còn có suối nước nóng, mùa đông ngâm mình vô cùng thoải mái.” Mỗi khi cậu nói thêm một câu, hai mắt Từ Du liền sáng hơn một phần, “Quan trọng hơn là, nếu ông cố em thấy chị vừa mắt, nói không chừng sẽ nói với chị bí mật có liên quan đến Kỳ Tễ đấy.”

Từ Du gõ đầu ngón tay, suy tư một lúc, nói: “Chị phải nói với bố mẹ một tiếng, dù sao cũng sắp đến Tết rồi.”

Chỉ còn hơn một tháng là đến Tết, hằng năm dù bố mẹ có bận hơn nữa, nhưng đến Tết đều sẽ trở về. Lỡ như năm nay họ trở về sớm hơn một chút, cô lại chạy tới thôn Viên Sơn chơi thì sẽ không hay lắm.

Hơn nữa, đến Tết, Viên Chỉ Hề sẽ ở lại Viên Gia Bảo, sẽ không theo cô trở lại thủ đô, nghĩa là cô phải trở về một mình.