Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 37




Ads Chương 37: Tư Thành Đống ở đâu.

Tống cổ xong Nhan Nghiên, Tống Ngọc San vẫn không đi ngủ. Vú Bảo đã xử lí xong chuyện trong phòng Tư Kình Vũ, gõ cửa đi vào.

Vú Bảo thấy sắc mặt bà không tốt, lại nghĩ đến việc vừa xảy ra, càng sợ hãi cúi đầu.

Tống Ngọc San nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của vú Bảo, bà gõ gõ cái bàn! Cốc! Cốc! Lúc này trong phòng đang yên tĩnh, tâm tư người nghe lại càng thêm sợ hãi. Đợi bà cho rằng đã đủ, bà liền mở miệng nói: “Kình Vũ luôn chán ghét Nhan Nghiên, tính tình của nó thì không thể nào làm ra sự việc như vậy. Bây giờ, bà hãy nói ra mọi chuyện cho rõ ràng.”

Thán thể béo tròn của vú Bảo đã sớm lạnh run, toàn thân mềm nhũn cuối cùng quỳ xuống: “Bà chủ, tôi nghĩ, nghĩ là thiếu gia sẽ như vậy, là tiểu thư sai tôi bỏ thuốc kia!”

“Lập Hạ đưa thuốc cho bà!” Tông Ngọc San cau mày, “Vì sao Lập Hạ lại đưa thuốc cho bà!”

“Tôi, tôi không biết, tôi nghĩ là tiểu thư họ Hoắc là Hoắc Văn Hi có quan hệ với tiểu thư, tiểu thư bảo tôi mang Hoắc Văn Hi vào trong phòng của thiếu gia chờ, ai ngờ nhà Hoắc gia xảy ra chuyện. Tiểu thư lại được các bạn cùng học xúi giục muốn đi hát, thiếu gia sai tôi đi theo.” Bà càng nói càng chột dạ, bây giờ phát sinh sự tình này, bà là người bỏ thuốc, nhất định bà chủ sẽ không bỏ qua bà. “Lập Hạ là nha đầu không có đầu óc, bà cũng là tại vì nó. Tôi đã dặn dò bà như thế nào, bà phải trông coi tiểu thư cho tốt, vậy mà bà lại gây nên sự việc như vậy!” Tống Ngọc San không nén nổi tức giận, càng nhìn lão nô tài này càng tức giận, “Bà biết rõ thiếu gia đã uống thứ thuốc đó, lại còn đi theo Lập Hạ ra ngoài lêu lổng hồ đồ, bà có đầu óc hay không!”

“Thực xin lỗi, bà chủ, tôi cũng không biết sẽ phát sinh sự việc này.” Vú Bảo vừa nghe, sợ tới mức nước mắt tí nữa chảy ra, quỳ xuống chỉ chờ chủ nhân xử lí.

Tống Ngọc San nén tức giận, giải quyết vấn đề mới là điều quan trọng nhất. Bà hạ giọng hỏi: “Phòng của Kình Vũ xử lý thế nào rồi?”

Vú Bảo vội hỏi: “Đã sắp xếp lại sạch sẽ, tôi đã nhờ ông Vương tiếp tục lau thân thể và thay quần áo, ga giường bẩn cũng đã được thay đi, trong phòng thiếu gia không còn lại dấu vết gì. Nhưng mà bà chủ, nếu lúc thiếu gia tỉnh nhớ lại chuyện đêm qua thì làm sao bây giờ?”

“Tôi phải đi ngay bây giờ, bà ở nhà trông coi cẩn thận.” Tống Ngọc San nghĩ cái gì có thể làm được, chuyện đã xảy ra, cũng không phải mất trí nhớ, cho dù có hủy mọi đấu vết cũng sẽ nhớ rõ. “Bà có biết Lập Hạ mang đến thuốc gì không?” Tìm lại gói thuốc mang đi xét nghiệm, đừng có độc với cơ thể. Thiếu gia có gì khác thường, thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Tôi đã biết thưa bà chủ!” Nhưng mà bà chủ vẫn chưa nói, nếu thiếu gia nhớ lại nhớ ra mọi chuyện thì làm sao bây giờ? Đó không phải là việc bà có thể giải quyết.

“Tiên sinh đâu?” Tống Ngọc San trở về cũng vì chuyện của Tư Kình Vũ hao tổn tinh thần, lúc này mới nghĩ đến trong nhà còn có một người đàn ông quan trọng nữa.

“Tiên sinh?” Vú Bảo cũng có chút hồ đồ, “Tiên sinh sau khi cắt bánh cho tiểu thư xong, liền trở vè phòng nghỉ ngơi!”

“Ông ấy trở về phòng nghỉ ngơi!” Sắc mặt Tống Ngọc San lại khó coi, “Khi bà cất hành lý cho tôi, có thấy tiên sinh ở phòng ngủ sao?”

Vú Bảo cũng đứng ngây người, bà chủ đột ngột trở về, mà những sự việc này cũng phát sinh quá nhanh, làm cho người ta trở tay không kịp. Bà chỉ để ý phải cẩn thận hầu hạ bà chủ trở về đột ngột, làm sao có thể chú ý tới tiên sinh có ở trong phòng hay không.

“Tôi, tôi không chú ý, tôi nghĩ là tiên sinh ở trong phòng!” Vú Bảo lắp bắp nói, càng không dám nhìn mặt bà chủ.

“Thôi đi, cho dù ông ta không ở nhà, thì cũng có thể là đi ra ngoài. “Cũng không phải là lần đầu tiên ông ta qua đêm ở ngoài. “Bà đi chuẩn bị nước cho tôi, tôi tắm rửa thay quần áo để đi ngay lập tức.”

“Vâng, thưa bà chủ!” Vú bảo như được đặc xá liền nhẹ nhõm ra khỏi thư phòng. Chỉ để lại Tống Ngọc San với vẻ mặt thâm trầm ngồi bên bàn làm việc.