Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 71: Oan gia ngõ hẹp




Editor: Mẹ Bầu

Không mất nhiều thời gian lắm, một gã đàn ông áo đen đi tới đứng trước mặt Long Khi Phong, đặt xuống trước mặt anh ta một tờ giấy thật mỏng: "Đại ca, tài liệu mà ngài đã yêu cầu điều tra đã có rồi ạ!"

Long Khi Phong vừa nhìn thấy trên tờ giấy kia chỉ có ngắn gọn mấy hàng chữ như vậy, liền cau mày hừ lạnh, "Thế nào, sao lại chỉ có một chút xíu như vậy hả?"

Người đàn ông áo đen cung kính trả lời:  "Những tư liệu riêng về Tiêu tiểu thư đều bị người ta cố ý phong tỏa, lưu trữ cất vào kho tài liệu mật. Bất kể chúng ta dùng phương pháp gì cũng không thể nào điều tra ra nổi, chỉ có thể tra ra được những thứ này thôi ạ."

Long Khi Phong tựa người vào trên ghế sa lon, sờ lên cằm, hơi khép mắt lại trầm tư suy nghĩ. Xem ra cô gái có tên là Tiêu Cửu Cửu này cũng có chút lai lịch đây. Những tư liệu về đời tư của cô ta vậy mà lại được người ta phong tỏa, lưu trữ bí mật như vậy, rốt cuộc người đứng ở phía sau của cô ta là người như thế nào?  Liệu có phải là Tiêu Cẩn Chi, người đã nhận nuôi dưỡng cô ta không?

Người đàn ông áo đen thấy Long Khi Phong nửa ngày không lên tiếng, ngay sau đó lại đề nghị, "Lão đại, nếu không, chúng ta trực tiếp  trói cô ta lại mang tới đây?"

Long Khi Phong trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, "Mày đúng là đồ óc heo, ngay cả tao đây còn không phải là đối thủ của cô ta, mấy đồ ăn hại như lũ chúng mày liệu ai có thể trói được cô ấy chứ? Thật sự muốn đi bắt trói cô gái kia hay sao, sợ rằng còn chưa kịp đến gần người của cô, luc ăn hại chúng mày đã bị cô ta làm cho trúng độc hết rồi! Ngu ngốc..."

Lúc này, lại có một gã đàn ông áo đen nữa gõ cửa đi vào, "Lão đại, Lâm thiếu đến!"

"Mau mời Lâm thiếu vào!"

Lâm thiếu trong miệng bọn họ, chính là Lâm Tật Phong!

Trong tên của bọn họ đều có một chữ "Phong"giống nhau, nhưng khác biệt ở chỗ, Long Khi Phong chính là con trai trưởng của Bang chủ Thanh Long bang, nắm giữ thế lực của thế giới ngầm của cả Bắc Bộ. Còn Lâm Tật Phong,  cả trong hai phái hắc bạch ở kinh đô đều có chút sức mạnh. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Long Khi Phong đã tìm đến để nhờ anh giúp một tay.

Tổng bộ của bang Thanh Long nằm ở Dực Thành, mà gia tộc nhà họ Long sáng lập ra bang Thanh Long cũng định cư ở Dực Thành từ lâu đời. Lần này Long Khi Phong tìm đến kinh đô chính là bởi vì cha đẻ của hắn bị trúng kỳ độc. Long Khi Phong đã lần mò tìm tòi khắp nơi trong phạm vi thành phố Dực Thành, nhưng vẫn không tìm được một người nào có thể trị bệnh nổi.Có thể nói tất cả những danh y ở nơi này đều được mời đến, nhưng tất cả bọn họ đều bó tay, không có cách nào giải trừ được chất độc trong người của cha Long Khi Phong.

Mắt đã nhìn thấy tính mệnh một Bang chủ của bang Thanh Long đã chỉ còn một sớm một chiều, may mắn hắn gặp được một vị danh y ở Dực Thành mách cho, muốn cứu vãn được tính mạng của người đứng đầu nhà họ Long, trừ phi bọn họ có thể tìm tới một người nổi danh là “độc thủ thần y” kia, chỉ có ông mới có thể hóa giải được bách độc trong thiên hạ.

Trải qua sự điều tra tỉ mỉ, bọn họ mới đại khái biết được tung tích của “độc thủ thần y”. Mấy người bọn họ chạy tới kinh đô này, cũng chính là vì tìm kiếm vị độc thủ thần y này. Mà Lâm Tật Phong lại chính là người nắm giữ mọi ngóc ngách của vùng đất kinh đô này. Long Khi Phong và Lâm Tật Phong vốn đã có chút giao tình, cho nên lúc này hắn mới tìm tới Lâm Tật Phong, muốn nhờ anh hỗ trợ trong việc tìm kiếm.

Lâm Tật Phong cũng không phụ sự nhờ cậy của Long Khi Phong. Anh ta đã phái thủ hạ dựa theo những tài liệu riêng mà Long Khi Phong đã cung cấp để đi tìm, quả nhiên bọn họ đã tìm thấy nơi ở của vị “độc thủ thần y” kia!

Hiện tại, Lâm Tật Phong  đến đây chính là muốn báo tin mừng cho Long Khi Phong biết.

"Long thiếu, đã tìm được người rồi!"

Tâm trạng của Long Khi Phong đang vô cùng bực bội, chỉ trong nháy mắt giống như là được giải khai các huyệt khẩu, lập tức mắt sáng lên, có chút kích động hỏi, "Vậy sao, ông ta sống ở đâu vậy?"

Lâm Tật Phong đưa địa chỉ đã được điều tra ra giao cho Long Khi Phong: "Đã có địa chỉ ở đây rồi, nhưng chỉ có điều, tôi nghe nói ông ấy đã phong châm nhiều năm, sợ là đến cầu xin ông ấy cũng không chịu nhận lời đâu! Long thiếu à, có thể anh cũng phải chuẩn bị cảm xúc của mình một chút đó!"

Long Khi Phong gật đầu một cái, "Về điều này, lúc trước tôi cũng đã cũng đã nghe nói. Ngày trước Lưu Bị còn phải ba lần đến nhà tranh để cầu Khổng Minh kia mà!(*) Về việc này tôi cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi, không được cũng vẫn cứ phải quấn chặt lấy ông ta! Nếu như thật sự không cầu xin ông ấy được, cho dù phải trói ông ta lại thì tôi cũng sẽ trói, sau đó đưa ông ấy đi. Bất kể như thế nào, cha tôi ở bên kia vẫn đang chờ ông ta đến để giải độc trong người."

(*) Nguyên văn: “tam cố mao lư”(三顾茅庐) - Ba lần đến nhà tranh. Câu thành ngữ này xuất phát từ một điển tích trong bộ truyện Tam quốc diễn nghĩa, một trong tứ đại danh tác của Trung Quốc, nói về câu chuyện Lưu Bị  ba lần đến lều tranh của Gia Cát Lượng (tự Khổng Minh, hiệu Ngọa Long tiên sinh), muốn mời Gia Cát Lượng xuống núi để giúp Lưu Bị dựng nghiệp đế. Hai lần đầu Lưu Bị đến đều không gặp, phải đến lần thứ ba ông mới gặp được, nên mới có câu "Lưu Bị tam cố mao lư câu hiền". Thành ngữ “tam cố mao lư” thường dùng để chỉ việc dùng lễ nghĩa để đối đãi với người hiền tài, coi trọng nhân tài.

Trong đoạn văn trên tác giả muốn nói Long Khi Phong đã xác định việc đến cầu xin  vị “độc thủ thần y” kia ra tay chữa bệnh cho cha mình, là một việc cực kỳ khó khăn, nhưng dù thế nào, anh ta cũng quyết tâm phải mời vị “độc thủ thần y” kia bằng được. 

Lâm Tật Phong cũng không muốn nói nhiều lời thêm nữa, chỉ nói, "Nếu Long thiếu còn cần sự trợ giúp gì, cứ việc nói, nếu Tật Phong có thể giúp, tuyệt đối không từ chối."

Ngày hôm qua, chuyện Long Khi Phong bị Tiêu Cửu Cửu hạ gục ở trên địa bàn của anh, về sau Lâm Tật Phong cũng được biết. Mặc dù Long Khi Phong không đòi hỏi anh ta phải giải quyết hợp lý về chuyện này, nhưng Lâm Tật Phong có cảm giác, cảm thấy mình có chút không phải  với Long Khi Phong. Vì thế khi nói chuyện, Lâm Tật Phong cũng tỏ ra khách khí vô cùng.

Long Khi Phong cũng sảng khoái nói, "Được, nếu cần phải dùng tới địa vị của anh Lâm đây, tôi nhất định sẽ không khách khí.  Chuyện ân tình ngày hôm nay, Long Khi Phong tôi đây, trước hết sẽ nhớ kỹ, chờ giải quyết xong chuyện rồi, Long Khi Phong tôi sẽ cùng với anh Lâm cùng  uống với nhau một chầu thật sảng khoái."

Lâm Tật Phong cười ha ha, "Được, cứ quyết định như vậy đi. Lại nói chuyện của các anh là chuyện gấp rút..., Hiện giờ việc chạy tới tìm vị thần y kia, tôi đoán chừng các anh sẽ gặp khó khăn, tôi vốn quen thuộc đường đất ở đây, để tôi giúp mọi người đi cho nhanh chóng."

Long Khi Phong cũng đứng dậy, "Vậy làm phải phiền anh Lâm rồi, chúng ta đi thôi!"

Long Khi Phong quay đầu lại ra lệnh cho thủ hạ, "Tiểu Hắc, gọi tất cả mọi người đi, chúng ta đi ra ngoài!"

"Dạ!"

Lâm Tật Phong và Long Khi Phong mang theo một đám thủ hạ, chia nhau ra ngồi lên mấy chiếc xe, trùng trùng điệp điệp chạy về hướng chỗ ở của vị “độc thủ thần y”.

Khi xe chạy đến cửa một căn nhà có tên là "Thiên Hành Dược đường" thì dừng lại. Lúc này Long Khi Phong vẫn còn có chút kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tật Phong, "Độc thủ thần y ở chỗ này sao?"

Lâm Tật Phong nhíu mày, "Nếu như những tư liệu mà anh cung cấp về tên người cùng với những đặc thù riêng kia mà không sai, thì có thể nói, chủ nhân của Dược đường này chính là người mà anh cần tìm! Chỉ có điều, ở Dược đường này chỉ có bán thuốc không hành nghề y."

Nhìn trước cửa Dược đường có thể giăng lưới bắt chim được (*), Long Khi Phong nhíu nhíu mày, "Cái nơi tồi tàn như thế này, liệu có thể kiếm đủ cho sinh hoạt phí sao?"

(*) Ý nói đây là một nơi vắng vẻ, ít người qua lại