Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Chương 84: Trợn Mắt Há Hốc Mồm




Cùng lúc đó, Tư Đồ Hạo Thiên cùng Tiểu Cửu đã đi tới bờ Tây Hồ, cùng đợi Lưu Thiên Quân đến đón.

-Mợ kiếp, Nam Thanh Hồng lại không biết xấu hổ sao? Lại phái ra độc nhãn Ngô Nhận, Thiết quyền Trương Trụ cùng Khúc Phong đến bắt cóc Nhược Thủy tiểu thư.

Tiểu Cửu quan sát một phen, xác định không có bị người theo dõi, nhịn không được mà mắng:

-Hai Hậu Thiên đỉnh phong, một Hậu Thiên Đại viên mãn, bọn hắn không sợ bị người trên đường cười chê sao?

*người trên đường: ý chỉ dân giang hồ với nhau.

-Vì đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào, đây là phong cách làm việc của Lâm Thiên Ý, nếu không hắn cũng không được gọi là gian hùng rồi.

Chân mày Tư Đồ Hạo Thiên nhíu lại, dường như cũng không cảm thấy phẫn nộ vì hành động lần này của Nam Thanh Hồng, mà lo lắng nên nói chuyện với Tư Đồ Thần như thế nào.

Tuy rằng sau khi chạy trốn hắn đã gọi điện cho Tư Đồ Thần báo lại chuyện này, hơn nữa trong điện thoại Tư Đồ Thần cũng không có trách cứ hắn mà là bảo hắn chạy tới Hàng Hồ.

Nhưng mà...

Hắn biết rõ vị trí của Tư Đồ Nhược Thủy trong lòng Tư Đồ Thần lớn như thế nào.

Nếu Tư Đồ Nhược Thủy xảy ra chuyện không hay, cho dù hắn là nghĩa tử của Tư Đồ Thần thì cũng chỉ sợ rằng hắn cũng sẽ bị Tư Đồ Thần trừng phạt.

-Hạo Thiên thiếu gia, cậu đang nghĩ nên nói chuyện này như thế nào với Tư Đồ tiên sinh sao?

Thân là tâm phúc số một của Tư Đồ Hạo Thiên, Tiểu Cửu liền đoán được tâm tư lúc này của Tư Đồ Hạo Thiên.

-Ừ.

Tư Đồ Hạo Thiên không có giấu diếm:

-Trong điện thoại nghĩa phụ không trách ta là bởi vì nghĩa phụ quá lo lắng cho an nguy của Nhược Thủy, nếu Nhược Thủy xảy ra chuyện gì, nghĩa phụ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta.

-Hạo Thiên thiếu gia, tôi cho rằng Tư Đồ tiên sinh sẽ không làm gì với chúng ta, dù sao thực lực của ba người Khúc Phong cũng quá mạnh mẽ, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của bọn hắn.

Tiểu Cửu nói.

-Nếu như chúng ta huyết chiến tới cùng không có bảo vệ tốt Nhược Thủy, điều này nói còn nghe được.

Tư Đồ Hạo Thiên rất dứt khoát bác bỏ:

-Nếu nghĩa phụ biết chúng ta không đánh mà chạy, cứ như vậy bình yên không tổn hao gì trở về, hắn tuyệt đối sẽ một đao chém chúng ta.

-Hạo Thiên thiếu gia, ý của ngài là?

Trong lòng Tiểu Cửu hơi động, lại không dám khẳng định.

-Bất kể như thế nào, chúng ta cũng không thể để nghĩa phụ biết chuyện chúng ta không đánh mà chạy, mặt khác, một lát khi chúng ta thấy nghĩa phụ thì trên người chúng ta phải có vết thương, hơn nữa thương thế phải không nhẹ.

Trong mắt Tư Đồ Hạo Thiên hiện lên một đạo tàn nhẫn, giọng nói trầm xuống:

-Chỉ có như thế, nghĩa phụ mới không truy cứu trách nhiên của chúng ta.

Nghe Tư Đồ Hạo Thiên nói thế, nhận thấy được phần tàn nhẫn trong ánh mắt Tư Đồ Hạo Thiên, trong lòng Tiểu Cửu không khỏi có chút kinh hồn táng đảm.

Bởi vì hắn hiểu được ý của Tư Đồ Hạo Thiên, Tư Đồ Hạo Thiên vì để tránh bị Tư Đồ Thần trừng phạt, nên hắn tự hại mình.

Cùng lúc đó.

Một chiếc Rolls-Royce Phantom được ba chiếc xe việt dã hộ tống, chạy như bay trên đường cao tốc Hỗ Hàng.

Trong xe, Tư Đồ Thần mặc Đường trang, tay cầm một cái tẩu, hút không ngừng, mặc dù sương khói mông lung nhưng có thể thấy lúc này khuôn mặt của Tư Đồ Thần hiện lên vẻ lo lắng, chân mày nhíu lại.

-Tiểu Tứ, bảo bọn nó lái nhanh một chút.

Phun ra một ngụm khói, Tư Đồ Thần trầm giọng nói với Phí Tứ.

-Anh Thần, chúng ta đã chạy tốc độ tối đa rồi.

Phí Tứ hồi đáp.

Tư Đồ Thần nghe vậy, không thèm nói lại, mà vẫn hút thuốc, dường như muốn dùng cách này để xua tan lo âu trong lòng.

Nhưng mà...

Cho dù hắn cố gắng như thê nào, đều không thể làm được điểm này, ngược lại hắn càng muốn xua tan lo lắng thì lo lắng lại càng thêm mãnh liệt, thế cho nên để cho hắn có một cảm giác hận không thể lập tức bay đến Hàng Hồ.

-Anh Thần, có câu này không biết có nên nói hay không?

Phí Tứ thấy Tư Đồ Thần tỏ ra lo lắng, do dự một chút rồi nói.

Tư Đồ Thần vô lực thở dài, nói:

-Ta biết cậu muốn nói cái gì, Lâm Thiên Ý phái người bắt cóc Nhược Thủy, chỉ là muốn lấy Nhược Thủy làm lợi thế, để cho ta ném ra miếng địa bàn vùng tam giác Trường Giang này, hoặc là muốn ta quy thuận hắn.

-Vâng, anh Thần.

Phí Tứ gật gật đầu.

-Điểm này, ta có thể nghĩ đến.

Tư Đồ Thần nhíu mày, nói:

-Nhưng ai cũng không thể bảo đảm bọn hắn sẽ làm cái gì với Nhược Thủy hay không? Nhất là tên cặn bã Lâm Ngạo Phong kia, nếu tên cặn bã kia đến Hàng Hồ thì Nhược Thủy sẽ gặp nguy hiểm.

Nghe được Tư Đồ Thần vừa nói như thế, Phí Tứ trầm mặc.

Hắn biết Lâm Ngạo Phong là con trai của Lâm Thiên Ý, tu luyện một môn võ học vô cùng tà ác, thông qua Thải Âm Bổ Dương để tăng thực lực lên.

Trong vài năm qua, nữ nhân bị Lâm Ngạo Phong hại nhiều vô số, trong đó phần lớn đều là những xử nữ, điều này đã làm cho thực lực của Lâm Ngạo Phong tăng lên.

-Nếu Nhược Thủy xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tiếc mọi thứ mà khai chiến với Nam Thanh Hồng.

An tĩnh trong xe lại vang lên thanh âm của Tư Đồ Thần, vẻ mặt của hắn trở nên hơi dữ tợn, ngữ khí phá lệ kiên quyết:

-Cho dù không thể làm Nam Thanh Hồng bị thương nặng, ta cùng muốn cho cha con Lâm Thiên Ý, Lâm Ngạo Phong chôn cùng.

Phí Tứ lại trầm mặc.

Hắn chẳng những là bảo tiêu kiêm lái xe của Tư Đồ Thần, mà hắn còn là sư đệ của Tư Đồ Thần.

Chính xác ra, Tư Đồ Thần từng bái cha hắn làm sư phụ, sau khi cha hắn chết thì hắn mới xuôi Nam đi nhờ vả Tư Đồ Thần.

Thân phận đặc biệt nên hắn biết rõ con người của Tư Đồ Thần.

Hắn biết, mẹ của Tư Đồ Nhược Thủy mất đi, điều này đã để lại bóng ma trong lòng Tư Đồ Thần, thế cho nên trong vài năm qua Tư Đồ Thần vẫn luôn che chở cho Tư Đồ Nhược Thủy, hơn nữa vô cùng coi trọng an toàn của Tư Đồ Nhược Thủy.

Dưới tình hình như thế, nếu như Tư Đồ Nhược Thủy thật sự gặp bất trắc, hoặc là bị Lâm Ngạo Phong hại thì Tư Đồ Thần tuyệt đối sẽ làm ra loại chuyện cá chết lưới rách.

Dù sao, nếu Tư Đồ Thần dùng một số tiền lớn để lấy đầu của cha con Lâm Thiên Ý, Lâm Ngạo Phong, thì vẫn có một số tổ chức ngầm của cảnh ngoại dám mạo hiểm tiến vào TQ để chém giết hai cha con Lâm Thiên Ý, Lâm Ngạo Phong

Nhưng mà, một khi bị tổ chức Viêm Hoàng phát hiện Tư Đồ Thần liên hệ với tổ chức ngầm của cảnh ngoại thì mặt trên sẽ dùng thủ đoạn lôi đình để trừng phạt Tư Đồ Thần, để toàn bộ cố gắng trong hai mươi mấy năm qua của Tư Đồ Thần biến thành hư không.

Đây cũng chính là “không tiếc bất cứ giá nào” trong miệng Tư Đồ Thần.

….

Tư Đồ Nhược Thủy cũng không biết, phụ thân của nàng Tư Đồ Thần vì nàng, đã chuẩn bị làm chuyện cá chết rách lưới.

Lúc này, nàng nằm ở trên lưng của Diệp Phàm, nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại cảnh Diệp Phàm đánh chết Khúc Phong và lấy máu của Ngô Nhận. bởi vì lúc trước tò mò Diệp Phàm muốn làm cái gì, đồng thời cũng lo lắng Diệp Phàm sẽ bị thương, nàng không có theo Diệp Phàm nói là nhắm mắt lại, mà nàng vẫn nhìn, thẳng cho đến khi Diệp Phàm cắt vỡ động mạch chủ của Ngô Nhận thì nàng mới sợ tới mức nhắm hai mắt lại.

Cảm nhận được thân thể của Tư Đồ Nhược Thủy run lên, Diệp Phàm đoán được Tư Đồ Nhược Thủy có thể đã nhìn lén, nhịn không được thở dài, bước đi tìm một gian phòng an tĩnh.

Hắn làm như thế, trước hết để cho Tư Đồ Nhược Thủy ổn định lại cảm xúc, sau đó hắn sẽ rửa hết vết máu trên người rồi mang theo Tư Đồ Nhược Thủy rời khỏi đây.

-Diệp... Diệp Phàm ca ca, bọn hắn đều chết hết sao?

Sau đó, khi Diệp Phàm đi vào một gian phòng thì Tư Đồ Nhược Thủy mở mắt ra, yếu ớt hỏi.

-Ừ.

Diệp Phàm nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó cởi bỏ áo bên hông ra rồi thả Tư Đồ Nhược Thủy xuống.

Làm xong chuyện này, hắn liền xoa vết máu trên mặt.

Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Phàm nhuộm đầy máu tươi, theo bản năng Tư Đồ Nhược Thủy lui ra sau.

-Cô đều nhìn thấy sao?

Diệp Phàm thấy thế, hỏi.

Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, chần chờ một chút, gật gật đầu lại lắc đầu.

- @@.

Diệp Phàm ngẩn ra, cười khổ nói:

-Cuối cùng là có thấy hay không?

-Chỉ thấy được cảnh anh đánh bay tên tóc dài, còn thấy được cảnh anh lấy chủy thủ rạch mạch máu của tên độc nhãn kia.

Tư Đồ Nhược Thủy chớp to mắt, nhìn Diệp Phàm:

-Sau đó cũng không dám nhìn.

-Không phải là tôi nói cô nhắm mắt lại rồi sao?

Diệp Phàm thở dài.

Tư Đồ Nhược Thủy giống như là đứa nhỏ làm sai chuyện gì, cúi đầu, nhẹ giọng nói:

-Thật xin lỗi, anh Diệp phàm, em…em lo lắng anh bị thương nên mới trộm nhìn.

-Có phải cảm thấy tôi là một đại ma đầu, giết người không chớp mắt không?

Nghe Tư Đồ Nhược Thủy nói thế, nhìn bộ dạng khả ái của nàng, Diệp Phàm nhịn cười không được.

-Không phải. Bọn hắn mới là đại ma đầu, là bọn hắn muốn giết anh nên anh mới giết bọn hắn.

Tư Đồ Nhược Thủy lắc đầu nói.

Có lẽ thật không ngờ Tư Đồ Nhược Thủy sẽ cho ra một đáp án như vậy, Diệp Phàm có chút ngạc nhiên.

Mà Tư Đồ Nhược Thủy vừa nói xong câu đó, chẳng biết tại sao vẻ sợ hãi trong lòng nàng đã biến mất, chỉ thấy nàng chớp mắt, hỏi:

-Anh Diệp Phàm, có phải là anh đã luyện qua võ công rồi không?

-Ừ.

Diệp Phàm dở khóc dở cười, hắn thật không ngờ năng lực chịu đựng của Tư Đồ Nhược Thủy lại mạnh như thế.

-Một quyền của anh có thể đánh bay một người, thật là lợi hại, còn lợi hại hơn cả cha em.

Tư Đồ Nhược Thủy nghĩ đến Diệp Phàm một quyền đánh bay Khúc Phong, nhịn không được cảm thán nói.

...

Cảm xúc Tư Đồ Nhược Thủy biến hóa thật nhanh làm cho Diệp Phàm không biết nói gì, hắn suy nghĩ một chút nói:

-Nếu không có gì bất ngờ xảy ra chắc cha của cô đã biết chuyện này rồi, lúc này hẳn là ông ấy đang lo lắng, trước tiên cô gọi điện thoại cho ông ấy báo bình an đi, tôi đi rửa một chút, sau đó dẫn cô đi gặp ông ấy.

-Vâng.

Tư Đồ Nhược Thủy nhu thuận gật gật đầu, sau đó mở to hai mắt, thần tình chân thành mà nhìn Diệp Phàm, nói:

-Cảm ơn anh đã cứu em.

-Gọi điện thoại đi.

Diệp Phàm cười cười, lấy điện thoại từ trong túi ra rồi đưa cho Tư Đồ Nhược Thủy.

Tư Đồ Nhược Thủy cầm lấy rồi bấm số của Tư Đồ Thần.

-Alo.

Điện thoại được chuyển, giọng nói của Tư Đồ Thần vang lên, lúc này giọng nói của hắn vô cùng âm trầm hiển nhiên là hẳn tưởng Lâm Thiên Ý gọi điện tới.

-Cha, là con.

-Nhược Thủy?

Nghe được giọng nói của Tư Đồ Nhược Thủy, Tư Đồ Thần kích động đến ngồi thẳng dậy, vội vàng hỏi:

-Bây giờ con đang ở đâu?

Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, nhìn nhìn phòng, có chút mờ mịt, không biết đây là nơi nào.

-Hội sở Tây Hồ.

Diệp Phàm nhắc.

-Nhược Thủy, bên cạnh con có người hả? Bọn hắn có làm gì với con không?

Mơ hồ nghe được tiếng của một nam nhân, Tư Đồ Thần liền cảm thấy bất an.

-Cha, con cùng anh Diệp ở chung một chỗ, chúng con đang ở hội sở Tây Hồ.

Tư Đồ Nhược Thủy trả lời.

-Anh Diệp Phàm?

-Anh ta là bạn mà con biết ở trong game, tên là Diệp Phàm.

-Là anh ấy cứu con ra khỏi đám đại ma đầu kia.

Bạn bè biết nhau ở trong game?

Cứu Nhược Thủy từ trong tay của hai Hậu Thiên đỉnh phong và một Hậu Thiên Đại viên mãn

Làm… Làm sao có thể?

Nghe Tư Đồ Nhược Thủy nói thế, thân là đại ca của thế giới ngầm vùng tam giác Trường Giang, dù có tố chất tâm lý tốt nhưng Tư Đồ Thần cũng bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm!