Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Chương 97: Mất cái này được cái khác mất công này được công kia?




Tục ngữ nói, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.

Bởi vì Tạ Ân liên tục thông qua vận động Pít tông, đưa chồng của mình là Hòa Công Công xuống Diêm Vương điện, nàng đã thừa kế tài sản khổng lồ của chồng mình, em trai của nàng là Tạ Khôn cũng nhất phi trùng thiên, trực tiếp từ phú nhị đại trở thành phú nhất đại.

Cuộc sống thay đổi, Tạ Khôn liền sống ở trong khu nhà giàu xa hoa, liền học ở trường quý tộc nhất, đi chiếc Koenig Sale Arega có giá bằng chiếc xe đạp của Góp đại gia .

Nhưng mà.

Ở trong trường Trung Học Tử Kim Sơn, bởi vì hành động của chị hắn nên hắn đã trở thành cho cười của đám hoàn khố trong trường này.

Điều này làm cho Tạ Khôn vô cùng buồn bực.

Nhưng mà, sau đó Tạ Khôn liền hóa cười nhạo thành động lực, chẳng những bỏ thời gian để học đua xe mà đặc biệt còn đi học cách đấu.

2 năm trôi qua, cách đấu của Tạ Khôn chỉ có thể nói là mới nhập môn nhưng mà trình độ chạy xe lại có chút không tầm thường, đã gia nhập vào clb Siêu tốc độ của Hỗ Hàng, thường xuyên đua xe ngầm.

Những chuyện này đã làm thay đổi ấn tượng của Tạ Khôn trong con mắt của đám hoàn khố trong trường Tử Kim Sơn, nhưng mà chỉ là không cười nhạo hắn thôi, hắn vẫn không cách nào trở thành trung tâm của đám hoàn khố.

Cho nên, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng hắn quyết định đua xe với Tô Cẩm Đế người có biệt danh là Hỗn Thế Ma Vương.

Ở Tạ Khôn xem ra, Tô Cẩm Đế chẳng những là hoàn khố trong đám quý tộc Tử Kim Sơn, hơn nữa còn có uy danh lan xa khắp Giang Nam, chỉ cần đua xe thắng Tô Cẩm Đế thì hắn sẽ nổi danh.

Nghĩ thế, Tạ Khôn liền lấy hết dũng khí, chủ động chạy đến lớn 11/8 của Tô Cẩm Đế, trước mặt mọi người mà khiêu chiến với Tô Cẩm Đế.

Bởi vì Diệp Phàm giúp Tô Cẩm Đế hắn có cơ hội cạnh tranh người thừa kế của Tô gia nên hắn đổi tính, bắt đầu hăng hái nhưng mà lòng kiêu ngạo trong người vẫn còn, Tạ Khôn làm trò trước mặt mọi người khiêu chiến hắn, hắn tự nhiên không thể làm con gà mềm trứng zái rồi.

Tô Cẩm Đế ứng chiến làm cho Tạ Khôn hưng phấn không thôi.

Có lẽ lả khát vọng chiến thắng nên trong ngày diễn ra cuộc đua xe đó, Tạ Khôn không có đến trường, mà hắn lái chiếc Koenig Sale Arega mới mua đến một nhà xưởng để kiểm tra.

Hắn không cho phép chiếc xe của mình xảy ra vấn đề khi đang thi đấu.

Khi mặt trời chiều dần hạ xuống núi, kiểm tra xong, Tạ Khôn lái xe trở lại Hàng Hồ.

“Reng…Reng”

Xe mới vừa chạy, điện thoại của hắn liền vang lên, thấy vậy hắn lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là Tạ Ân, liền nghe máy:
-    Chị.

-    Tiểu Khôn, bây giờ em hãy đến khách sạn Cửu Châu quốc tế dùng cơm, chị có một anh rể mới muốn giới thiệu cho em.

Trong một gian phòng Vip của khách sạn Cửu Châu quốc tế, Tạ Ân mặc một chiếc váy dài màu đen đứng trước cửa sổ gọi điện cho Tạ Khôn, mà Lâm Ngạo Phong thì ngồi bên cạnh.

-    Chị, hiện giờ em có chuyện quan trong nên không thể qua rồi.

Tạ Khôn liền từ chối.

-    Em có chuyện gì sao?

-    Tối nay em hẹn đua xe với Tô Cẩm Đế tại tràng đua xe Vân Sơn.
Tạ Khôn nói:
-    Hơn nữa em đang chạy trên đường cao tốc tới Hỗ Hàng, cho dù trở lại cũng không kịp.

-    Vậy à.
Tạ Khôn nghe vậy, chỉ có thể từ bỏ, tính ngày sau tìm cơ hội khác.

-    Thế nào? Em của em không đến sao?
Mắt thấy Tạ Ân cúp máy, Lâm Ngạo Phong tùy ý hỏi.

-    Lâm thiếu, thật xin lỗi, đêm nay nó hẹn đua xe với người ta, bây giờ nó trở lại cũng không kịp, mặc kệ nó đi, chúng ta ăn thôi.
Tạ Ân lắc cái eo nhỏ, vẻ mặt tươi cười đi về chỗ của Lâm Ngạo Phong, trong lòng có chút lo lắng.

Nghe Tạ Ân nói thế, trong mắt Lâm Ngạo Phong hiện lên một tia hờn giận, bất quá nghĩ đến cảm giác sung sướng mà Tạ Ân, từng là đệ tử của “ Lan Hoa môn” mang lại cho hắn thì hắn cũng không có tức giân, mà cười hỏi:
-    Em của em đua xe ở Vân Sơn sao?

-    Vâng.

Thấy Lâm Ngạo Phong không có dấu hiệu tức giận, Tạ Ân yên lòng, vẻ mặt nàng dễ thương gật đầu, nói:
-    Lâm thiếu, em nhớ được tràng đua xe ngầm Vân Sơn là bãi của Nam Thanh Hồng.

-    Ừh.
Lâm Ngạo Phong gật đầu, suy nghĩ một chút, nói:
-    Dù sao tối nay cũng nhàn rỗi, chúng ta qua kia xem em của em đua xe đi.

-    Cảm ơn Lâm thiếu.

Tạ Ân nghe vậy, vẻ mặt vui sướng ngây ngất.

Lâm Ngạo Phong liền ôm lấy Tạ Ân, rồi một tay bóp cặp zú của nàng, ngữ khí không thể nghi ngờ:
-    Nhớ kỹ, từ tối qua em đã là nữ nhân của Lâm Ngạo Phong anh, cho nên em không cần nói cảm ơn với anh.

-    Vâng.

Vẻ mặt Tạ Ân vui vẻ gật đầu. Trở thành nữ nhân của Lâm Ngạo Phong, nàng không cần tiếp tục lo lắng về chỗ thiếu sót của cấm thuật Thái Âm Bổ Dương của mình nữa, hơn nữa cuộc sống của nàng và em trai Tạ Khôn của nàng sẽ sang trang mới. Đây quả thật là một chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.

-    Diệp Phàm a Diệp Phàm, mày cũng không tự soi mặt mình vào nước tiểu mà xem, mày tính là cái rắm gì? Mày cho rằng bổn cô nương vừa ý với mày sao? Chẳng qua tao coi trọng thể chất Dương tính của mày, tính toán rút hết Dương khí trên người mày, mje mày, mày tưởng rằng tao thích mày sao, không sợ người khác cười rụng răng sao?

Sáng mất.

Trong đầu hiện ra hình ảnh Diệp Phàm cự tuyệt tối qua, trong lòng Tạ Ân cười lạnh không thôi.

Giờ phút này, nàng cho rằng Diệp Phàm ngay cả tư cách xách giày cho Lâm Ngạo Phong cũng không xứng.

..

Đối với mọi chuyện, Diệp Phàm cũng không biết.

Sau khi tan việc, trở lại biệ thự số 2, dùng cơm với người nhà Tô Vũ Hinh xong thì hắn vào phòng bắt đầu chơi LMHT cùng với Tư Đồ Nhược Thủy.

Từ sau khi Diệp Phàm cứu Tư Đồ Nhược Thủy, Tư Đồ Nhược Thủy giống như là kẹo cao su dính vào Diệp Phàm, chỉ cần Diệp Phàm vào trò chơi thì nàng liền tìm Diệp Phàm để chơi LMHT.

-    Anh Diệp Phàm, khi nào thì anh đến Đông Hải đây?

Sau khi chơi xong 1 ván, Tư Đồ Nhược Thủy tràn đầy mong đợi hỏi Diệp Phàm.

Thấy đoạn chat của Tư Đồ Nhược Thủy, Diệp Phàm vừa muốn trả lời thì điện thoại của hắn lại vang lên, cầm ra lấy thì thấy người gọi đến là Tô Cẩm Đế.

-    Diệp đại ca, tối nay em đến Vân Sơn đua xe, anh đi theo cùng chứ?
Giọng nói của Tô Cẩm Đế tràn đầy chờ mong, chờ mong Diệp Phàm đi cùng hắn.

-    Không phải là chị của cậu không cho cậu đi sao? 

Diệp Phàm nghe vậy, không khỏi nhớ lại lúc ăn cơm tối qua, Tô Cẩm Đế từng nhắc đến việc đua xe với em trai của Tạ Ân, kết quả lại bị Tô Vũ Hinh cấm không cho đi.

-    Diệp đại ca, cả học kỳ này em luôn học tập, cũng chưa từng trốn học hay đua xe buổi nào.

Tô Cẩm Đế giải thích:
-    Lần này em cũng là bất đắc dĩ, tên Tạ Khôn chóa chết kia khiêu khích em, nếu em không đi thì tất cả mọi người cho rằng em không dám đua xe với hắn, vậy sau này em sẽ không có cách nào lăn lộn ở trường học rồi.

Nghe Tô Cẩm Đế nói thế, Diệp Phàm cũng biết Tô Cẩm Đế là một người kiêu ngạo. Biết nếu trong lúc nhất thời bắt Tô Cẩm Đế học mãi cũng là điều không thực tế.

-    Diệp đại ca, cùng đi chứ, rất vui mà.
Mắt thấy Diệp Phàm không nói lời nào, Tô Cẩm Đế tiếp tục nài nỉ.

-    Ở đâu? Mấy giờ?

Diệp Phàm quyết định đi xem.

-    Ở Vân Sơn, 9h tối.
Tô Cẩm Đế nghe Diệp Phàm hỏi, biết được Diệp Phàm muốn đi, lập tức kích động:
-    Em lái xe đến đón anh hỉ?

-    Không cần, cậu đi trước đi, tôi tự lái qua đó.

Diệp Phàm nghe vậy liền từ chối đề nghị của Tô Cẩm Đế.

Cúp điện thoại, Diệp Phàm liền chat với Tư Đồ Nhược Thủy, nói rằng mình có chuyện cần ra ngoài, sau đó thay quần áo, chào Tô Vũ Hinh rồi lái xe đi tới Vân Sơn.

Cùng lúc đó.

Diệp Văn Hạo giống như là u linh theo sau Diệp Phàm, biến mất trong đêm tối.