Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 39: Honey, ta có thai rồi




Edit: Vạn

Dương Phượng Phượng nói: “Lý Tưởng ca, ngươi ngày đầu tiên đi làm đã tán gái, cẩn thận ta nói cho Tố Tố tỷ cùng Ngải Kỳ tỷ.”

“Được a, nếu ngươi nói, ta phạt ngươi buổi tối không được ăn cơm.” Lý Tưởng xoay người đi vào phòng bếp bắt đầu bận rộn.

Dương Phượng Phượng đuổi theo vào, dựa vào cửa phòng bếp, cười nói: “Lý Tưởng ca, ngươi đã nói với tỷ tỷ ta rồi sao?”

“Nói cái gì?” Lý Tưởng không hiểu hỏi.

Dương Phượng Phượng trừng mắt, không vui nói: “Ngươi không phải quên rồi chứ!?”

“Quên rồi.” Lý Tưởng không khách khí nói.

“Ngươi...” Dương Phượng Phượng cả giận nói, “Ngươi đêm qua đáp ứng rồi, sao đến phút cuối lại cố ý quên rồi chứ?”

“Thật giống như ta chưa từng đáp ứng ngươi cái gì, ngươi muốn ta làm vệ sĩ riêng cho ngươi, nhưng ta không có đáp ứng ngươi.” Lý Tưởng nhó tới Dương Phượng Phượng hôm qua nói chuyện với hắn, chuyện quan trọng này, hắn tất nhiên sẽ không hồ đồ cùng Dương Phượng Phượng.

Sự tình có manh mối, hắn muốn theo đầu mối này đi điều tra, không thể nghi ngờ, dtn chính là đường dẫn hay nhất, có thể đem người phía sau dẫn ra ngoài, cũng có thể tin tức chân chính của tập đoàn Khải Lý đào bới ra.

Cho nên hắn sẽ không đáp ứng Dương Phượng Phượng làm vệ sĩ riêng của nàng.

Dương Phượng Phượng cắn cắn môi, hừ ra tiếng, nói: “Lý Tưởng ca, ngươi không nên hối hận.”

“Không sao, ta không hối hận!” Lý Tưởng cười vang nói.

“Ngươi...” Dương Phượng Phượng không còn chiêu gì, cuối cùng, con ngươi đảo một vòng, có chủ ý mới, cười duyên nói, “Lý Tưởng ca, ta đói rồi, lúc nào thì xong!?”

“Nhanh thôi.” Lý Tưởng thấy Dương Phượng Phượng không kiên trì nữa, cũng không có nghĩ nhiều nữa.

“Ah, người đẹp trong công ty ngươi lúc nào qua đây a!?” Dương Phượng Phượng lại tùy miệng hỏi.

“Hơn 10 phút nữa.” Lý Tưởng ngạc nhiên nhìn Dương Phượng Phượng, nói, “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”

“Không có gì, tùy tiện hỏi chút thôi.” Dương Phượng Phượng nhún nhún vui, làm bộ dáng không có gì, rời khỏi phòng bếp đi lên phòng trên tầng 2.

“Tiểu ny tử kỳ quái.” Lý Tưởng nhìn Dương Phượng Phượng bóng lưng, không biết Dương Phượng Phượng lại động tâm tư không đứng đắn gì nữa.

Hơn 10 phút sau, cửa lớn biệt thự truyền tới tiếng gõ cửa, Lý Tưởng thấy sảnh phòng khách không có ai, không thể làm gì khác hơn là mình đi mở cửa, thấy Lưu Nhã cười tủm tỉm đứng ở bên ngoài biệt thự, trong tay cầm một túi hoa quả.

“Tới thì tới, mua đồ gì nữa nha!” Lý Tưởng tiếp nhận đồ trong tay Lưu Nhã, cười nói, “Hoan nghênh đại mỹ nữ tham quan.” Tránh ra một bên, mời Lưu Nhã đi vào.

Lưu Nhã thay xong giày, thấy biệt thự rất lớn, hơn nữa thiết bị lắp đặt rất có phong cách cùng thưởng thức, nhịn không được khen: “Lý Tưởng, nhà ngươi thật lớn thật đẹp a!”

“Haha, cũng được, ngươi ngồi một lát, ta lập tức làm xong rồi.” Lý Tưởng lo lắng tới đồ trong nồi, sau khi bắt chuyện Lưu Nhã liền chạy tới nhà bếp tiếp tục công việc.

Lưu Nhã theo đi vào, thấy Lý Tưởng bộ dáng bận rộn, cười nói: “Ngươi bình thường đều nấu ăn sao?”

“Thỉnh thoảng thôi, cũng không có bao nhiêu thời gian nấu ăn.” Lý Tưởng vừa bận rộn vừa nói.

“Ah, toàn bộ biệt thự chỉ có một mình ngươi ở sao?” Lưu Nhã thấy biệt thự vắng vẻ, không thấy những người khác.

“Không phải, vẫn còn có mấy người ở cùng, các nàng công việc bề bộn, có thể lát nữa mới về được.” Lý Tưởng rốt cuộc làm xong, một món gà rán, một món thổ đậu ti chua ngọt (khoai tây thái sợi chua ngọt), một bát tức ngư thang (canh cá chép), một món hồng thiêu nhục (thịt kho tàu), một món cải xanh xào, còn có một món đậu cô-ve xào trứng.

Lưu Nhã nói: “Nhiều món ăn như vậy, ăn được hết sao?” giúp Lý Tưởng đem đồ ăn mang đến trên bàn ăn trong phòng khách.

“Yên tâm, nhiều người tất nhiên sẽ ăn hết.” Lý Tưởng bày đặt xong bát đũa, thấy Dương Phượng Phượng còn không có đi xuống, ngạc nhiên nói, “Hơ, cô nàng kia còn làm gì sao vẫn không xuống ăn cơm.”

Vừa muốn đi gọi Dương Phượng Phượng, liền nghe được thanh âm lười biếng của Dương Phượng Phượng từ tầng 2 truyền đến: “Lý Tưởng, trong nhà có khách đến chơi sao?”

“Ừ!?” Lý Tưởng nghe thấy mơ hồ, không biết Dương Phượng Phượng muốn làm gì.

Không bao lâu, nghe được tiếng bước chân “bịch bịch” trên cầu thang, sau đó liền thấy Dương Phượng Phượng từ tầng 2 đi xuống.

Lập tức Lý Tưởng cả người trợn tròn mắt ra.

Chỉ thấy Dương Phượng Phượng mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, tóc hơi xõa tung, thoạt nhìn mơ màng buồn ngủ.

Sau đó lại đi giày đế bằng, thân cao 1m69 làm cho nàng thoạt nhìn có một loại phong vị khác.

Thế nhưng những cái này không phải nguyên nhân làm Lý Tưởng trợn tròn mắt, nguyên nhân chân chính làm Lý Tưởng trợn tròn mắt là cái bụng của Dương Phượng Phượng đột nhiên lớn lên, hiển nhiên là bộ dạng của một phụ nữ có thai.

Dương Phượng Phượng dựa lan can cầu thang đi, tay vẫn còn vuốt ve cái bụng, bộ dạng cực kỳ yêu thích, đi tới trước mặt Lý Tưởng đang trợn tròn mắt, thẹn thùng nói: “Trong nhà có khách đến chơi cũng không nói cho ta, ta trang đẹp một chút, không để cho ngươi mất mặt a!”

“Ngươi đây là đang chơi trò gì a?!” Lý Tưởng thật sự không hiểu được.

“Tử quỷ, đáng ghét, người ta có con của ngươi, ngươi còn hỏi ta chơi gì? Được rồi, ta chơi chính là phụng tử thành hôn (có con nên phải cưới, chính là bác sĩ bảo cưới =))).” Dương Phượng Phượng quay lưng về Lưu Nhã, hướng Lý Tưởng nháy mắt.

Biểu tình kia rõ ràng là nói cho Lý Tưởng, ngươi không đáp ứng ta, ta không để ngươi cua được người đẹp.

“Ta..” Lý Tưởng không biết nói gì nữa, Dương Phượng Phượng thật đúng là cái gì cũng có thể chơi, vở diễn này mà cũng chơi được.

“Các ngươi, là...” Lưu Nhã ở một bên, có vẻ có chút xấu hổ.

Dương Phượng Phượng bất đắc dĩ nói: “Haiz, trước đây ta cũng bị hắn mê hoặc, vào ở trong biệt thự này, nhưng là ngày vui ngắn chẳng tày gang, ta ở không được bao lâu, hắn đã đem bụng ta làm cho lớn lên, bây giờ chờ ta đủ tuổi, chúng ta thì đi chứng nhận kết hôn.”

Lý Tưởng vẻ mặt đen lại, cảm giác trên đầu có một đàn quạ đen bay qua, “quạ quạ” kêu loạn lên.

“Hả, thì ra là như vậy!” Ánh mắt Lưu Nhã nhìn về phía Lý Tưởng tràn đầy cảnh giác.

“Sặc, ngươi bên trong này rốt cục là cái gì a!?” Lý Tưởng đã muốn đi nhấc váy Dương Phượng Phượng lên, nhìn nàng ở bên trong rốt cục mặc cái gì.

“Ta không có mặc nội y.” Dương Phượng Phượng cười duyên nói, “Ngươi nhất định phải nhấc váy ta lên sao?”

Tay Lý Tưởng thoáng cái dừng giữa không trung, hắn thật không dám nhấc váy Dương Phượng Phượng lên.

Dương Phượng Phượng đắc ý nói: “Nhấc lên a, ngươi nhấc lên a, có bản lĩnh ngươi nhấc váy ta lên đi!” Nói xong còn cố ý dùng cái bụng đẩy Lý Tưởng.

Cũng không biết là nàng dùng sức quá độ, hay là nàng không có buộc chặt, khi nàng đẩy Lý Tưởng thì từ trong váy rơi ra một cái gối, vốn là cái bụng phình ra thoáng cái đã xẹp xuống lại.

Nhưng mà Dương Phượng Phượng còn không biết, vẫn như cũ dương dương đắc ý nói: “Cẩn thận con trai của ngươi, nó vẫn còn đang trong bụng của ta đấy.”

Biến cố này khiến cho Lý Tưởng cùng Lưu Nhã há hốc mồm, thấy cái gối trên mặt đất, Lưu Nhã đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Lý Tưởng nhặt cái gối kia lên, giả vờ kinh ngạc nói: “Ây da, con trai của ta ngã rồi.”

Lưu Nhã “phụt” bật cười lên.

Dương Phượng Phượng lập tức cảm thấy có gì đó sai sai, vừa nhìn thấy cái gối đã rơi xuống, biết mình đã bị lộ, vội vàng đoạt lấy gối trong tay Lý Tưởng, đỏ mặt không nói lời nào.

Lý Tưởng cố ý ngạc nhiên nói: “Ơ kìa, con ta đâu? Ngươi không phải mang thai sao? Mấy tháng rồi? Là của ai đó?”