Cực Phẩm Ở Rể

Chương 416




Chương 416:

“Hay, hay là tiêm cho bà ấy một mũi o0… morphine…”

Bác sĩ Tuần lau mồ hôi trên đầu, run giọng nói: “Chỉ cân tiêm một hai mũi gì đỏ chắc không có di chứng gì đâu.”

Morphine là một loại thuốc giảm đau gây nghiện, có tác dụng giảm đau và an thân mạnh nhưng cũng có tác dụng phụ và gây nghiện rât mạnh.

Các bệnh viện không dám sử dụng nếu không còn biện pháp cuối cùng.

Nhưng hiện tại tình hình cập bách và chỉ còn có thể tìm cách giúp Hoàng Hải Bình ngừng cơn đau trước.

“Viện trưởng, viện trưởng, anh tìm tôi sao?” Lúc này, phó viện trưởng Sử vội vàng chạy tới sau khi nhận được tin tức, “Là Hoàng phu nhân đúng không?”

“Lão Sử, anh đến thì tốt quá, bệnh của Hoàng phu nhân là bệnh thoái hóa đôt sông lưng và thoái hóa cột sống mà lần trước anh đã nhắc tới.

Anh chẳng phải gửi cho tôi một bản kế hoạch tâm đắc sao? Là ai, là ai đã viết nó thế?”

Mao Ức An vội vàng hỏi.

“Lưu Cần, chủ nhiệm Lưu khoa nội!”

Phó viện trưởng Sử vội vàng đáp.

“Đúng, là cô ta, cô ta chẳng phải nghiền cứu rất sâu về bệnh này sao?

Mau, mau tìm cô ấy!” Mao Ức An sốt săẵng nói.

“Viện trưởng, đừng lo lăng. Với trình độ của chủ nhiệm Lưu tôi không dám nói Hoàng phu nhân sẽ khỏi bệnh ngay lập tức, nhưng đề giảm bót triệu chứng và cơn đau chắc chắn không thành vấn đề!” Phó viện trưởng Sử an ủi Mao Ức An, vỗ ngực đảm bảo.

“Chủ nhiệm khoa nội Lưu Cần phải không? Tôi biết cô ta, tôi sẽ tìm, tôi sẽ tìm cð tai” Bác sĩ Tuần vừa nghe thấy đã nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tải app truyện hola cả nhà nhé! “Lão Sử, cậu nói xem Lưu Cần này cô ta được sao?”

Mao Ức An hỏi với một chút lo lắng, anh xuất thân từ nền y học phương Tây và luôn hoài nghỉ vê y học Trung. | Quốc.

Lưu Cần này mới viết một bài về kế hoạch điều trị của y học cổ truyền Trung Quốc về bệnh thoái hóa đốt sống thắt lưng và nứt xương cùng, chỉ dừng lại ở mức lý thuyệt thôi, đưa vào ứng dụng lâm sàng thì thực sự chưa dám nói hiệu quả sẽ ra sao.

Quan trọng hơn nữa là bệnh nhân lại là phu nhân của Lữ bộ trưởng – Lữ Hiễu Cẩm, trường hợp có chuyện gì xảy ra, trách nhiệm này sẽ dôn vào người anh, rất có thê sự nghiệp bác sĩ của anh sẽ hoàn toàn bị xóa sạchI “Viện trưởng Mao hãy yên tâm, anh không biết về y học Trung Quốc, nhưng tôi biết rõ tất cả mọi thứ. Tuy chỉ là một phương án điều trị nhưng nội dung ân chứa trong đó rất sâu sắc. Người có thê viết ra thứ này sẽ tuyệt đôi không bao giờ có trình độ thập.” Phó viện trưởng Sử cam đoan, “Hơn nữa, anh chẳng phải đi tìm Đậu Lão ở viện dưỡng lão xác nhận rồi sao? Ông ấy cũng nói rằng tiêu chuẩn của kế hoạch điều trị này rất cao.”

“Ừ, Đậu Lão thực sự có nói như thế, nhưng tôi vẫn không ngừng lo lắng, hay là tôi tự mình đên viện dưỡng lão mời Đậu Lão đến.”

Mao Ức An ngập ngừng nói.

Người đàn ông mà anh ta đang nói đến là Đậu Trọng Dung, ông ây cũng là một bác sĩ Trung y, ông ta còn là thành viên của ngự ÿ quộc gia. Ông ta là một bác sĩ được chỉ định đặc biệt trong một viện dưỡng lão. Không phải ai cũng mời được ông ta, mà anh và con trai của Đậu Lão là bạn, học của nhau, vì vậy Đậu Lão sẽ nễ mặt anh.

“Đúng vậy, mời Đậu Lão đến thì đáng tin hơn.” Mao Ức An không đợi phó viện trưởng Sử trả lời, tự giác gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện.