Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt

Chương 12: Phúc từ đâu đến




Trời vừa mới sáng, cửa phòng Tiêu Dao đã có người gõ cửa …

Giờ tý ( 23h – 1h ) Tiêu Dao mới đi vào giấc ngủ, hiện tại căn bản mở không nổi mắt, nàng ngán ngẩm nói:”Ai vậy a , còn sớm như vậy đã tới?”

Người ngoài cửa cũng không có trả lời, vẫn như vậy gõ cửa.

Tiếng đập cửa làm Tiêu Dao lập tức sinh khí, nàng che lỗ tai, tức giậnnói:”Ngươi không nói lời nào, ta đây cũng không mở cửa!” Nói xong, nàngliền úp mặt xuống gối , tiếp tục ngủ.

Tiếng đập cửa đình chỉ, yên tĩnh hồi lâu, người ngoài cửa rốt cục mở miệng, “Ta.” Thanh âm trầmthấp lạnh như băng, chỉ nói một chữ duy nhất . (Miu: Nam 9 nữa lên sàn=)) * Tung hoa *)

Chỉ cần một chữ này, khiến cho toàn thân Tiêu Dao run lên, nàng lập tức đứng dậy, nháy mắt một điểm buồn ngủ cũng không có .

“Bắc sư huynh, ngươi chờ, ta đi rửa mặt chải đầu!” Tiêu Dao hướng ngoài cửa hô to, còn mình thì vội vàng mặc quần áo.

Trước cửa là một thanh niên mười lăm tuổi, ngũ quan mang theo một tia lạnhnhư băng, hai tròng mắt thâm thúy mơ hồ lộ ra sát khí làm cho người tanhìn thấy không khỏi run rẩy, dáng người hắn cao gầy to lớn, thân là một kiện áo dài màu đen bó sát người, trên cổ là chiếc khăn đỏ thắm, tócdài đơn giản gài ở sau gáy, tóc mái phiêu dật tung bay, hỗn độn mà cựckỳ tiêu sái.

Chi nha một tiếng, Tiêu Dao mở cửa , có chút mờ mịt nhìn Bắc Trần Phong, “Bắc sư huynh đến đây là có chuyện gì vậy?”

Lần đầu tiên đứng trước mặt Bắc sư huynh nói chuyện, thanh âm Tiêu Dao cóchút khẩn trương. Bắc Trần Phong ngày thường là người thập phần lãnhkhốc, Tiêu Dao lớn lên ở thần y cốc 7 năm, căn bản không có nói chuyệnnhiều với hắn .

Bắc Trần Phong cúi đầu nhìn bé con mới cao tớibụng mình, đây là lần đầu tiên hắn nhìn kĩ Tiêu Dao, hắn chưa bao giờrảnh để ý người bên cạnh, cho nên đối với Tiêu Dao cũng không có nhiềuhiểu biết, tuy rằng Tiêu Dao là sư đệ nhỏ nhất của hắn, chính mình ngàyxưa đều ở trong phòng nghiên cứu sách thuốc, trong vòng bảy năm, căn bản không có gặp qua Tiêu Dao mấy lần.

Không nghĩ tới đứa trẻ cònnằm trong tã lót năm đó đã lớn đến như vậy . Bắc Trần Phong ánh mắt dừng ở bớt màu xanh trên má phải của Tiêu Dao, nhíu mi hỏi:” Này giống nhưkhông phải bớt đi?”

Tiêu Dao ngẩn người, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, không nghĩ tới đối phương không trả lời vấn đề của mình, ngược lại còn hỏi vấn đề kì quái này .

“Là bớt a, ta từ nhỏ đã có .” TiêuDiêu cười nhẹ, gia gia nói qua không thể nói cho bất luận kẻ nào vết bớt này là độc ký, nếu như nói ra, người đối với y thuật nơi này mang theorất nhiều tò mò, tất nhiên sẽ như một lần khảo nghiệm, muốn giải độc cho mình, bắt mạch liền biết chính mình là nữ, cũng may là độc ký trênngười càng lớn càng giống cái bớt, cho nên mọi người trong thần y cốcđều nghĩ đây là bớt có từ khi sinh, hơn nữa là bớt không thể chữa khỏi,cho nên mới là khuyết điểm của chính “hắn” .

Bắc Trần Phong hơi hơi nhíu mi, tay định chạm vào má phải của Tiêu Dao, Tiêu Dao theo bản năng né tránh .

Trong tất cả các sư huynh , Vân Huyền với Bắc Trần Phong lớn tuổi nhất, cũnglà hai người có y thuật tốt nhất , Tiêu Dao có chút hoảng hốt, sợ hãiđối phương nhìn ra có sơ hở , nàng liền chuyển đề tài nói: “Bắc sưhuynh, ngươi rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?”

Bắc Trần Phong nhìn ra kích động trong mắt Tiêu Dao, cũng không có truy vấn, ngược lại trầm giọng nói: “Theo ta đi gặp sư phụ.”

“Gia gia tìm ta?” Tiêu Dao có chút kinh ngạc, gia gia tìm mình vì sao lại muốn Bắc Trần Phong tới truyền lời ?

Bắc Trần Phong khẽ gật đầu, không nói thêm một câu dư thừa…

Thương Thiên Lâu tầng cao nhất, là chỗ ở của Giang Thương, Bắc Trần Phong gõ nhẹ cửa phòng.

Thương Thiên Lâu tầng cao nhất, là chỗ ở của Giang Thương, Bắc Trần Phong gõ nhẹ cửa phòng.

Người mở cửa là một người chừng mười lăm tuổi, một thân áo trắng, dù là cáigiơ tay hay cái nhấc chân đều lộ vẻ nho nhã, mắt hạnh lóe ra, chiếc mũicao hoàn mỹ, khóe môi nhếch lên mang một chút ôn nhu mỉm cười, hai mátrắng nõn lộ ra một cỗ ôn nhu, giống như một bức tranh thuỷ mặc, khíchất vô cùng lỗi lạc.( Miu : hu ra , anh nữa lên sàn =)) )

“Vânsư huynh, huynh đã ở đây rồi !” Tiêu Dao cười ngọt ngào, lúc này mớigiống một tiểu oa nhi bảy tuổi bình thường , thanh âm còn mang theo mộttia yếu ớt.( Miu : Vì anh nỳ là anh nữ 9 thích nhất nên xưng huynh chonó tình củm =)) )

Vân Huyền cúi đầu nhìn về phía Tiêu Dao, duỗitay đem Tiêu Dao ôm lấy, nhéo nhéo cái mũi nhỏ, sủng nịch cười nói:“Tiểu sư đệ hôm nay thật có phúc!”

“Phúc? Phúc từ đâu đến?” TiêuDao mờ mịt, ôm lấy cổ Vân Huyền bảo trì vững vàng, trong các sư huynhchỉ duy độc Vân Huyền đối chính mình tốt nhất nghe gia gia nói, khi còntrẻ con mình liền thích kề cận Vân Huyền lúc ấy chỉ có tám tuổi, thíchlàm cho hắn ôm chính mình, chỉ cần hắn ôm chính mình, chính mình liền sẽ cười, sự thật chứng minh là hiện tại chính mình cũng thực thích VânHuyền ôm, tuy rằng chính mình đã bảy tuổi, lại vẫn như cũ thích trênngười hắn thản nhiên mùi mặc hương.

“Đợi chút, sư phụ sẽ nói cho ngươi, ta nghĩ ngươi nhất định cao hứng!” Vân Huyền cười thần bí.

Tiêu Dao bĩu môi, ai oán nói: “Huynh sẽ không thể làm cho ta cao hứng luôn sao? Quên đi, ta chính mình hỏi gia gia!”

“Gia gia, sáng sớm đã bảo ta đến, rốt cuộc có chuyện tốt gì ?” Tiêu Dao trong mắt lóe lên quang mang chờ mong .

Giang Thương ngồi ở bên bà , nhìn Tiêu Dao cùng Vân Huyền hành động vô cùngthân thiết, hơi hơi gợi lên khóe miệng. Hai cái hài tử này từ nhỏ đã cóquan hệ vô cùng tốt, nếu Tiểu Dao nhi trên mặt không có độc ký, thật raxứng đôi vô cùng.

“Cũng không có chuyện quan trọng gì, chính làmuốn cho các ngươi ba người hôm nay đi ra ngoài chữa bệnh thôi.” GiangThương hòa ái nói.

Nghe vậy, Tiêu Dao không thể tin trừng mắt to, linh hoạt ở trong lòng Vân Huyền chui tọt xuống dưới, bước thẳng tớibên người Giang Thương, kéo cánh tay hắn, kích động hỏi: “Gia gia, người thật sự cho ta xuất cốc?” Các sư huynh ngẫu nhiên sẽ giúp gia gia xuấtcốc trị liệu bệnh nhân, nhưng gia gia mỗi lần đều không cho chính mìnhđi theo, hôm nay gia gia lại nòi cho chính mình xuất cốc cứu người ,điều này làm cho Tiêu Dao vừa mừng vừa sợ.

Giang Thương từ ái sờsờ đầu Tiêu Dao, cười nói: “Ngươi không phải vẫn rất muốn xuất cốc sao?Gia gia cho ngươi đi, ngươi còn hoài nghi cái gì, thật sự là cái ngốc…Tiểu tử.” Bởi vì có Vân Huyền với Bắc Trần Phong, Giang Thương đem tiếng nha đầu còn nghẹn trong họng đổi thành tiểu tử.

Tiêu Diêu trừngmắt nhìn tình, bay nhanh ở giang thương trắc trên mặt ba một chút, ngọtngào cười nói: “Gia gia tốt nhất! Ta biết gia gia hiểu rõ nhất Dao nhi!Thật tốt quá! Rốt cục có thể xuất cốc chơi!”

Giang thương hòa áicười nói: “Tiểu tử ngốc , xuất cốc cũng không phải là chuyện đùa, nếukhông cứu được người , liền không cho ngươi hồi cốc!”

Tiêu Daonheo lại ánh mắt, nghịch ngợm cười nói: “Gia gia yên tâm, không phải còn có hai vị sư huynh sao, làm sao có thể không cứu được người?” Nàngngược lại tràn đầy tin tưởng nói: “Cho dù cứu không được, gia gia cũngsẽ không làm cho Dao Nhi không được trở về cốc!”

Giang Thươngcười khổ lắc lắc đầu, “Ngươi tiểu gia hỏa này! Không nói nữa, mau chútxuất cốc đi, giờ tý còn phải trở về giúp Hàn tiểu tử châm cứu .”

Tiêu Dao có chút mất mát bĩu môi nói: “Biết .” Vốn đang tưởng cảm nhận mộtphen cảm giác ở khách sạn, không nghĩ tới chỉ một ngày đã phải trở vềthật sự là thất vọng.

Giang Thương tất nhiên nhìn ra mất máttrong mắt Tiêu Dao, trong lòng có chút thua thiệt, tiểu nha đầu này lầnđầu tiên xuất cốc, cũng không thể chơi đùa tận hứng, cũng thật sự là khó xử nàng .

Giang Thương thương tiếc sờ sờ đầu Tiêu Dao, an ủinói: “Nếu như lần này ngươi có thể thuận lợi chữa khỏi mấy bệnh nhânnày, về sau gia gia còn có thể cho ngươi xuất cốc.”

Tiêu Diêungoan ngoãn gật đầu, tò mò hỏi: “Gia gia lúc trước không cho Dao nhi đi, vì sao lần này lại đột nhiên muốn cho Dao nhi đi ?”

Giang Thương hơi hơi thở dài một hơi, từ trong tay áo lấy ra một cái da mặt mỏng như cánh ve đưa cho Tiêu Da , ” Tuổi ngươi quá nhỏ, da thịt non nớt, dịchdung bình thường sẽ làm bị thương hại da thịt của ngươi, gia gia khôngmuốn cho ngươi dùng. Thứ này là da mặt dịch dung được làm bằng Hàn BăngThiên Tằm Ti , là gia gia thật vất vả mới lấy được, có thứ này, gia giamới yên tâm cho ngươi xuất cốc.”