Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 665-66: Thần hồ kỳ kỹ




Đây chính là người nối nghiệp tương lai của Viên gia a.

Biệt thự của Viên Cầu, bất kể có người ở hay không, có thể đơn giản sao?

Cao thủ đơn giản tiến vào, điều này cũng không có gì đáng kỳ quái, nhưng mà hai tên trộm này, rõ ràng không tiến vào được hàng ngũ cao thủ.

Chỉ có thể nói, hơi mạnh một ít so với người bình thường mà thôi.

Nhưng mà, bọn hắn lại vào được.

Chuyên nghiệp!

Ăn trộm rất chuyên nghiệp a.

- Đại ca, biệt thự này chỉ có một người, hơn nữa, còn là một nữ nhân, nữ nhân tuổi trẻ.

Một gã ăn trộm trong đó, chỉ là quét qua phòng bếp cùng nhà vệ sinh, lập tức đưa ra kết luận, thấp giọng nói ra.

- Chuyên nghiệp, quả nhiên đủ chuyên nghiệp.

Trần Thanh Đế đi theo đằng sau hai gã ăn trộm chưa đủ 2m, yên lặng nhìn xem, tán thưởng không thôi.

Liếc nhìn!

Chỉ là liếc nhìn, liền suy đoán ra biệt thự này chỉ có một nữ nhân, còn là nữ nhân tuổi trẻ.

Sắc bén a.

- Biệt thự này ngược lại là rất khí phái, bất quá, cũng không có tiền mặt gì a, chỉ có một ít đồ cổ, tranh chữ.

Ăn trộm được gọi là đại ca, hít sâu một hơi. Đối với không khí ngửi xuống, thấp giọng nói ra:

- Tiền mặt chỉ có tám ngàn chín, về phần số lẻ... Aii.

- Mẹ nó, kĩ năng này quá thần kỳ đi, quả thực là Tinh Chuyên a.

Trần Thanh Đế phát hiện, dùng chuyên nghiệp để hình dung hai tên trộm này, đã không đủ.

Tinh Chuyên!

Phải.

- Hàn Hỏa, nhẹ nhàng một chút, cầm thứ đáng giá, ở trong ba phút, lui ra ngoài.

Đại ca hạ giọng, nói ra:

- Quá nặng, cho dù lại đáng giá cũng không lấy, đương nhiên, tám ngàn chín tiền mặt kia, là phải lấy.

- Tiểu đệ minh bạch, quy củ cũ.

Một gã ăn trộm khác tên Hàn Hỏa hạ giọng, cười hắc hắc, nói ra.

Biệt thự to như vậy, chỉ dùng ba phút để trộm?

Đi dạo cũng không nhất định đi dạo hết a.

Nhẹ nhàng, thứ đáng giá? Quá nặng, đáng giá như thế nào cũng không lấy?

Hai tên trộm này, rất có ý tứ a.

Bất quá rất nhanh, Trần đại thiếu lại trừng lớn hai mắt. Bởi vì hắn phát hiện, tốc độ ra tay của hai tên trộm này rất nhanh, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.

Không chỉ có như thế, biệt thự này giống như là nhà của bọn hắn, mỗi một thứ đáng giá, bọn hắn đều biết, vị trí cũng vô cùng rõ ràng.

Ra tay gọn gàng, tuyệt không cần nhìn.

Đáng sợ hơn chính là, mỗi một lần ra tay lấy vật, đều là rất nhẹ, nhưng không ngoại lệ, đều là đáng tiền nhất.

Nhãn lực, thực độc ác a!

Gần kề qua hai phút thời gian, hai tên trộm ngay ngắn lui ra, lần nữa gặp mặt, bất quá, bọn hắn đều dừng lại ở ngoài một gian phòng ngủ.

Cái phòng ngủ này, đúng là phòng ngủ của Trương Kiều.

- Tám ngàn chín, ngay ở chỗ này, nữ nhân kia cũng ở bên trong.

Hàn Hỏa hạ giọng, nhẹ nói:

- Đại ca, chúng ta đi vào lấy tiền, liền lập tức lui lại.

- Ân.

Đại ca nhẹ gật đầu, móc ra một sợi dây kẽm, lập tức mở cửa phòng ngủ ra.

Không có bất cứ động tĩnh gì.

Lặng yên mở ra.

Chỉ là bọn hắn cũng không có phát hiện, Trần đại thiếu đứng ở phía sau của bọn hắn, đang yên lặng xem bọn hắn làm việc.

Bởi vì phát hiện hai gã ăn trộm này không đơn giản, Trần Thanh Đế cũng không có đem dung mạo của mình, dịch dung thành bộ dáng 'Lữ Đông'.

- Tiền ở trên tủ đầu giường, Hàn Hỏa ngươi đi qua lấy...

Ánh mắt đại ca quét qua, đã rơi vào trên giường, lời còn chưa nói hết, liền nói không được nữa.

Bành bành bành...

Tim Đại ca đập gia tốc, huynh đệ dưới khố cũng làm lều trại.

Không chỉ hắn, Hàn Hỏa cũng là như thế.

Đều sững sờ ngay tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Kiều đang đưa lưng về phía bọn hắn, nằm ở trên giường ngủ say.

Trương Kiều đang đắp chăn mỏng, lại đưa lưng về phía bọn hắn, dáng người, bộ dáng, bọn hắn đều nhìn không tới. Nhưng mà, bọn hắn lại phát hiện, Trương Kiều đối với bọn họ có lực hấp dẫn cực lớn.

Bộ dáng ra sao, dáng người thế nào cũng không có chứng kiến, chỉ muốn làm...

- Đại ca, em... em muốn cướp... cướp sắc!

Hô hấp của Hàn Hỏa trở nên dồn dập, trong con ngươi tràn đầy dục hỏa, thanh âm vô cùng trầm thấp nói.

- Cướp sắc?

Trần Thanh Đế đứng ở phía sau bọn họ, ở chỗ sâu trong con ngươi hiện lên một đạo sát cơ.

- Câm miệng!

Tuy thanh âm của Đại ca rất thấp, nhưng lại tràn đầy uy nghiêm, hít sâu một hơi, lạnh giọng nói ra:

- Chúng ta chỉ trộm tài, không trộm lòng nữ nhân, chớ nói chi là sự tình cướp sắc đại nghịch bất đạo này, càng không thể làm.

Oanh!

Hàn Hỏa chấn động toàn thân, nhịn không được hít sâu một hơi, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, liên tục thấp giọng nói:

- Đại ca giáo huấn rất đúng, giáo huấn rất đúng...

Nghĩ mà sợ!

Rất sợ.

- Về sau chú ý một ít cho ta, bằng không thì, Hàn Liệt ta không có em ruột như ngươi.

Đại ca Hàn Liệt trầm ngâm một tiếng, thấp giọng nói ra:

- Hiện tại em đi lấy tiền tới, đây là cơ hội rèn luyện tâm trí em tốt nhất. Nhớ kỹ, đừng cho Tâm Ma ảnh hưởng tới em.

Trộm tài, không trộm lòng của nữ nhân?

Chớ nói chi là sự tình cướp sắc đại nghịch bất đạo này, càng không thể làm?

Sát cơ ở chỗ sâu trong con ngươi của Trần đại thiếu tán đi.

Kể từ đó, Trần Thanh Đế cảm giác được, hai tên trộm này rất không đơn giản, quyết không phải ăn trộm tầm thường.

Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là xuất thân từ một môn phái ăn trộm.

Tâm Ma cũng kéo đi ra, có thể đơn giản sao?

- Đại ca yên tâm, em quyết sẽ không để cho đại ca thất vọng.

Hàn Hỏa hít sâu một hơi, chậm rãi tới gần giường, ánh mắt rơi vào trên chồng tiền mặt kia.

Về phần Trương Kiều tràn đầy hấp dẫn trí mạng, thì bị Hàn Hỏa bỏ qua.

Nhìn?

Hàn Hỏa không dám nhìn.

Mặc dù là không nhìn, Hàn Hỏa cũng cảm giác tâm tính mình bất ổn. Nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào, tiểu huynh đệ khó có thể hạ thấp.

Lại nhìn?

Muốn chết sao.

- Tới tay.

Hàn Hỏa lấy tiền tới tay, rất nhanh quay người, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, bất quá, trên trán của hắn đã sớm hiện đầy mồ hôi lạnh.

Đây quả thực so với chiến đấu còn muốn mệt mỏi a.

Khá tốt, thành công hoàn thành lần rèn luyện này.

Bất quá rất nhanh, Hàn Hỏa trợn tròn mắt, bởi vì, hắn thấy được Trần Thanh Đế đứng ở sau lưng Hàn Liệt!

- Em còn đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không tranh thủ thời gian tới đây, chúng ta lui lại.

Nhìn thấy Hàn Hỏa không di động, Hàn Liệt tức giận thấp giọng thúc giục nói.

- Sau... Đằng sau.

Hàn Hỏa chỉ chỉ sau lưng Hàn Liệt, vô cùng gian nan nói.

- Ân?

Tinh thần Hàn Liệt chấn động, rất nhanh xoay người, thình lình chứng kiến Trần Thanh Đế đang mỉm cười nhìn hắn. Cái này làm cho lòng hắn run lên.

Mà ở lúc này, Hàn Hỏa cũng đã đi tới.

- Huynh đệ, ngươi đã tới chậm một bước, biệt thự này, đã bị hai huynh đệ chúng ta lấy hết rồi. Cho nên...

Hàn Liệt hít sâu một hơi, nói ra: Nguồn: http://truyenfull.vn

- Ngươi vẫn là đổi một nhà khác a. Không thể chém tận giết tuyệt.

Hàn Liệt ý tứ rất rõ ràng, nhà này chúng ta đã vào xem rồi, ngươi đừng tới tham gia náo nhiệt. Trộm, cũng có quy củ của trộm, không thể trộm hết tất cả vật trong nhà người ta.

Làm bất cứ chuyện gì, đều phải lưu một đường.

Khục khục... Hàn Liệt coi Trần đại thiếu cũng trở thành ăn trộm. Cho rằng là đồng đạo so với bọn hắn muộn một bước.

- Huynh đệ, xin ngươi bán huynh đệ Liệt Hỏa chúng ta một chút tình mọn.

Nhìn thấy Trần đại thiếu thờ ơ, Hàn Hỏa trầm ngâm một tiếng, nói ra:

- Nếu như ngươi muốn tiếp tục, cái kia chờ sau khi chúng ta rời khỏi, ngươi lại tiếp tục, như thế nào?

Hàn Hỏa quyết đoán báo ra thanh danh của hai huynh đệ bọn hắn.

Ở Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa xem ra, nghe được tên tuổi của huynh đệ bọn hắn, nhất định Trần đại thiếu sẽ bán cho bọn hắn một chút mặt mũi.

Huynh đệ Liệt Hỏa.

Ở trong giới đạo tặc, còn là rất trâu bò hổ báo, rất nổi danh, người trong đạo đều bán một chút tình mọn.

Hơn nữa, địa phương bị huynh đệ Liệt Hỏa xem qua, đồng đạo khác ở trong ba năm, là quyết không vào xem, đây là quy củ trong lúc vô hình.

Coi như là một loại tôn trọng đối với huynh đệ Liệt Hỏa.

- Đi ra ngoài nói, như thế nào?

Trần Thanh Đế nhíu mày, hứng thú đối với huynh đệ Liệt Hỏa này, càng thêm nồng hậu dày đặc rồi.

- Tốt!

Hàn Liệt trầm ngâm một tiếng, nói ra.

- Các ngươi là người nào?

Đi vào phòng khách biệt thự, Trần Thanh Đế ngồi ở trên ghế sô pha, thản nhiên nói:

- Các ngươi cũng không phải ăn trộm bình thường a.

- Ngươi... ngươi chưa nghe nói qua tên tuổi huynh đệ Liệt Hỏa chúng ta?

Hàn Hỏa trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ, cùng không thể tin được.

- Rất nổi danh sao?

Trần Thanh Đế nhíu mày, tỏ vẻ chưa từng nghe qua.

- Xem ra, ngươi không phải đồng đạo.

Hai mắt Hàn Liệt nhắm lại, trầm giọng nói ra:

- Ngươi là người nào?

- Huynh đệ của chủ nhân tòa biệt thự này.

Trần đại thiếu nhíu mày, thản nhiên nói:

- Đương nhiên, chủ nhân biệt thự này, cũng không phải nữ nhân kia.

- Cái gì?

Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Đương nhiên, thanh âm của bọn hắn rất thấp.

- Không nên sinh ra ý đào tẩu, không có ta cho phép, các ngươi là trốn không thoát.

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:

- Nói đi, các ngươi là người nào?

Sau khi cửa phòng ngủ của Trương Kiều bị mở ra, thần thức Trần Thanh Đế quét qua, liền phát hiện xấp tiền kia, đúng như Hàn Liệt nói.

Tám ngàn chín, không thừa không thiếu một tờ.

Đương nhiên, ở bên cạnh còn có một chút tiền vụn vặt.

Cái này làm cho Trần Thanh Đế đối với huynh đệ Liệt Hỏa này, càng thêm tò mò.

Đến cùng là dạng ăn trộm gì, chưa đi vào phòng, chỉ là ngửi không khí thoáng một phát, là có thể biết rõ, có bao nhiêu tiền mặt?

- Chúng ta như thế này, còn không rõ ràng sao?

Hàn Hỏa dùng đến ánh mắt nhìn ngu ngốc, nhìn Trần Thanh Đế:

- Huynh đệ chúng ta, là ăn trộm. Ở trong giới đạo tặc, được người xưng huynh đệ Liệt Hỏa.